HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 10: Thừa kế – Phát hiện 




Bên trong miệng tượng đá cũng không tối, Harry rảo từng bước vào trong thông đạo, những cây đuốc màu bạch kim cắm hai bên từng cái từng cái tự động cháy lên, ánh lửa hừng hực chiếu sángcả thạch khẩu. Thạch khẩu rất dài, kéo vào sâu trong bóng đêm. Thân Heleba to lớn du động phía trước, ý bảo hắn đuổi theo. Theo thạch khẩu tiến về phía trước, một hang đá rộng xuất hiện trước mắt.

Tuy đã qua bao nhiêu thế kỷ chưa từng có người bước chân vào, nhưng bên trong không hề có một chút bụi. Nội thất bên trong hang đá thập phần đơn giản, gần đó có một chiếc giường, mấy cái ghế dựa cùng một cái bàn học, nhưng trang trí tao nhã, trên các gia cụ đều có tua cờ màu xanh bạc, góc độ bày biện cũng hợp lý. Trên một bên tường có một bức họa rất lớn được ***g kính, khung viền ảnh khảm màu bạch kim: chính giữa bức họa là hai nam tử, đều khoảng hai mươi tuổi, một người mặc một thân trường bào màu xanh bạc, dung mạo tuấn mỹ, mái tóc đen thắt thành hai bím tóc buông hờ trước ngực, trong đôi mắt đen lộ ra ý cười điềm tĩnh; người kia mặc trường bào vàng đỏ, mái tóc ngắn màu vàng, đôi mắt màu lam, nụ cười xán lạn tối hoa mỹ giống như ánh mặt trời trong những ngày hè.

[Salazar, chính là tiểu gia hỏa này.] Heleba bơi bơi đến trước bức hoạ, hướng về phía nam tử tóc đen nói.

[Salazar? Ngươi là Salazar Slytherin!] Harry giật mình, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện này, thế nhưng, […Chính là, bộ dạng pho tượng bên ngoài lại…] khác biệt quá lớn.

[Kia chỉ là hù doạ người ta.] Salazar vuốt một lọn tóc, [Thân là người sáng lập, ta nhất định phải có khí thế một chút.]

[Kia, hắn là…] Harry nhìn về phía nam tử tóc vàng.

[Nhĩ hảo, tiểu tử, ta là Godric Gryffindor.] Nam tử tóc vàng cười sang sảng nói.

[Gryffindor? Ngươi cũng nói được xà ngữ?] Harry lắp bắp kinh hãi.

Godric cười nhẹ: [Trong niên đại của chúng ta, pháp sư và động vật cùng trao đổi bản lĩnh, xà ngữ là một trong những loại đó. Ta còn biết cú mèo ngữ, kỳ lân ngữ… Salazar còn có thể nói nhân ngư ngữ, Helga và Rowena cũng vậy.] Hắn nhún nhún vai thờ ơ nói.

Harry ngây người: “Kia… vì cái gì mọi người chỉ nhắc đến việc Slytherin biết xà ngữ?”

[Đại khái chính là nghe nhầm đồn bậy, ngươi cũng biết… Muggle không thích Salazar lắm, Salazar nhiều khi vui vui còn hù doạ bọn họ.] Godric giải thích, [Hơn nữa, Salazar lưu lại năng lực kế thừa cho hậu nhân chỉ có xà ngữ…]

Harry không nói nên lời… Đây là sức mạnh của tin đồn a…

Salazar tựa hồ có điểm không vui: [Muggle…]

Godric ôm lấy eo hắn: “Đều trôi qua rồi… Đừng nghĩ đến những chuyện không vui.”

Harry nhìn động tác mờ ám của hai người, cũng đoán ra được quan hệ bọn họ, hai vị này… xem đã cùng một chỗ qua mấy thế kỷ đi, người sáng lập học viện trong truyền thuyết lại là tình lữ, một số lớn học trò hai học viện tám phần sẽ bị hù chết… Harry khoái trá nghĩ.

[Trên người ngươi… như thế nào lại có hơi thở hậu thế của ta…] Salazar nhăn mày, [Nhưng trên huyết thống thì không phải…]

[… Là hồn khí.] Harry trầm mặc một lát, [Hậu nhân cuối cùng của ngươi để lại trong cơ thể ta một hồn phiến.] Sau đó, hắn nói cho hai người bọn họ chuyện của Voldermort, đương nhiên giấu chuyện mình trở lại quá khứ, lại lo lắng hỏi: [Ta sẽ không trở thành hồn khí thứ bảy phải không?]

[Hẳn là không…] Salazar nhìn hắn chăm chút một lúc lâu, [Sức mạnh hồn phiến cũng không còn rõ ràng, tựa hồ đã bị ngươi đồng hoá…]

Đồng hoá?! Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của xuyên không tạo thành?

“Xem ra hậu nhân của ngươi cũng chỉ là hạng xoàng… Salazar.” Godric cười nhẹ.

“Chuyện đó đâu có liên quan đến ta!” Salazar thở phì phì mà trừng mắt liếc người kia một cái, “Ta xác thực phản đối hỗn máu, nhưng ta cũng không phủ định toàn bộ a! Quỷ mới biết hắn nghe mấy chuyện kia từ chỗ nào!”

Là mấy tin đồn a Harry thở dài, hại chết bao nhiêu tiểu bằng hữu a

[Đúng rồi, ngươi tên là gì?] Godric cuối cùng cũng phát hiện ra nói chuyện lâu như vậy, còn chưa hỏi tên đối phương.

[Harry James Potter]

[Hậu nhân của Potter…] Godric vuốt cằm, [Khó tin được Potter gia tộc còn tồn tại, lại nói, Potter gia tộc và Gryffindor gia tộc là thân thích, ta còn nhớ rõ… tộc trưởng gia tộc Potter lúc đó là biểu đệ của ta…]

Cư nhiên còn có tầng quan hệ này! Harry mặt đầy hắc tuyến, phát hiện của đêm nay khác biệt quá lớn a.

[Salazar ] Heleba đáng thương hề hề nói, [Bảo tiểu tử này mang ta ra ngoài ngoạn được không?… Ta đã lâu không được ra ngoài ]

[Ngươi cũng biết, trừ phi… ngươi nhận thức hắn là chủ nhân, bằng không, dù muốn ngươi cũng không ra được.] Salazar cười nhẹ nói.

Nhận chủ? Harry bỗng nhiên nghĩ đến Tom Riddle, năm mươi năm trước hắn không phải đã mở phòng bí mật này sao? Hắn hỏi: [Năm mươi năm trước, có phải hay không một thiếu niên đã đến đây? Ngươi không nhận thức hắn là chủ nhân sao?]

[A? Ngươi nói tiểu tử nọ…] Heleba lười biếng nằm rạp trên đất, [Ngày đó ta và Salazar cãi nhau, hắn chỉ lo cùng tiểu tử kia tình chàng ý thiếp, mặc kệ ta! Vừa lúc tiểu tử nọ tiến vào… ta cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ nghĩ đi ra ngoài ngoạn một chút, nào biết ta vừa đi ra, liền gặp một nữ hài tử, nàng vừa nhìn thấy mắt ta, đã chết mất tiêu… Ta sợ Salazar mắng, nên quay trở lại…]

Myrtle chết thực oan… Đây là ý nghĩ duy nhất của Harry.

[Tiểu tử… Ngươi mang ta ra ngoài ngoạn đi] Heleba cọ cọ chân hắn.

Salazar thở dài: [Ngươi đáp ứng nó đi! Nó buồn đến hỏng người rồi… Thuận tiện, đi đến mấy mật thất lấy mấy vật ta lưu lại trước đây đi… Dù sao để đó cũng muốn mốc meo luôn rồi…]

[Ta cũng có vài mật thất, cũng ghé qua một lượt đi] Godric xen mồm vào, [Ta cũng có một bảo kiếm, ngươi cũng lấy đi, chỉ sợ đã rỉ sét hết.]

Harry thạch hoá, hắn chỉ đơn giản mà trở thành người thừa kế của hai đại nhân sáng lập học viện…

Tiếp theo, Salazar chỉ đạo Harry dùng máu tươi vẽ lên trên đất một ma pháp trận. Harry cắt cổ tay, theo chỉ thị vẽ thành một ma pháp trận hình ngôi sao sáu cánh. Thật vất vả mà vẽ xong, hắn cảm thấy đầu một trận choáng váng muốn ngất xỉu, rõ ràng là do mất máu quá nhiều. Hắn dùng ngón tay đặt lên miệng vết thương, thấp giọng niệm một câu, vết thương dần dần khép miệng… Sau lúc hắn ngộ thương Draco, Snape cũng làm vết thương khép miệng lại bằng câu chú này. Trong chiến tranh, hắn từng hướng Snape học qua, là một câu chú căn bản của Hắc Ma pháp. Heleba bơi đến ma pháp trận, Harry đọc câu chú theo Salazar:

[Người hầu trung thành nhất của Slytherin, ta dâng lên sự trung thành, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, coi đây là khế ước.] Thân hình có hoa văn xanh bạc giao nhau của Heleba từ từ thu nhỏ lại, đến khi mang kích thước bình thường của một con rắn nhỏ.

[Hảo, ngươi có thể nhìn mắt nó.] Harry nghe Salazar nói như vậy, liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Heleba, đôi mắt mở to đỏ bừng sáng rực như ánh lửa lấp lánh trên đồng, đích xác có điểm làm người ta sợ hãi. Sau đó, Harry lại lấy một cái mặt nạ bạch kim đeo lên mặt nó, che khuất cặp mắt đỏ như lửa kia.

Đính hoàn khế ước, Harry lại bị nhét dưới một đống khẩu lệnh, mang theo Heleba rút nhỏ lắc lắc lắc lắc mà ra khỏi mật thất. Đêm nay thật sự… là một kỳ tích. Harry mặt trắng bệch, giá trị bản thân mình đã nâng lên mấy trăm lần. Người thừa kế… Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, gia tộc Potter là thân thích của Gryffindor, trong cơ thể mình lại có hồn phiến hậu nhân Slytherin. Mình, như trở thành kết tinh tình yêu của hai người kia, nên đã truyền lại tất cả cho mình…

[Tiểu gia hỏa…] Heleba trong ngực hắn lộ ra cái đầu, [Sau khi rời khỏi đây, ta muốn ăn thịt bò…] Tia sáng loé lên trong mắt nó.

Harry vuốt đầu cái đầu nhỏ: [Hảo, sau khi ra khỏi đây, ta sẽ gọi gia tinh làm cho ngươi ăn.]

[Tiểu gia hỏa đối với ta tốt nhất ] Heleba liếm liếm mặt hắn, chui trở về trong ngực hắn, không giống như Salazar, không cho ta món này món kia để ăn… (Vòng: ngươi hoàn toàn quên chủ nhân trước kia của ngươi sao?)

[Mở ra…] Harry phát ra khẩu lệnh, cửa mật thất lại một lần nữa mở ra.

***** Ta là thình lình xảy ra phân cách tuyến *****

Harry ngây dại ra. Cửa khẩu mở ra, một thân ảnh màu đen đứng lặng nơi kia, khuôn mặt âm trầm, đôi mắt như hắc diệu thạch nhìn nhìn chằm chằm vào mình — là Snape! Sao có thể… Như thế nào lại… Mắt Harry dừng lại trên tay y, nơi đó hé ra tấm da dê quen thuộc — tấm bản đồ Đạo Tặc. Cư nhiên lại nằm trong tay Snape! Harry cười khổ, Dumbledore, ngươi đem tấm bản đồ giao cho y, là để y theo dõi ta sao? Lần này thật đúng là đã tính sai…

“Giáo sư…” Harry chỉ phun ra được hai chữ.

Mặt Snape vẫn âm trầm như trước không hề nhúc nhích, cả người tản ra một cảm giác cô tịch, không khí xung quanh trầm lặng. Harry chỉ thấy kinh hãi, cảm giác này, cực kỳ giống như ngày đó… ngày Snape chết… Ngày đó cũng chính là như vậy, không khí cũng trầm lặng. Harry cố gắng há miệng ra nhưng chỉ có thể thở dốc, một chữ cũng không nôn ra được.

Xà ngữ, tiểu tử kia cư nhiên lại biết Xà ngữ. Tại sao… Snape nhớ đến cảnh tượng khi chính mình nhìn Harry Potter đi vào mật thất, không khỏi siết chặt nắm tay. Hắn đã mở mật thất ra… đứa nhỏ của Lily vì cái gì lại có thể… Hắn sẽ trở thành một Voldermort thứ hai sao? Chết tiệt, mình vẫn bảo hộ một con người thâm tàng bất lộ biết nói Xà ngữ. Snape hừ lạnh một tiếng, bước ra khỏi phòng vệ sinh nữ.

Không được, không thể để y đi. Harry sợ hãi, nhưng chân lại luýnh quýnh, không bước đi được.

Potter chết tiệt, chết tiệt… Tất cả đều chết tiệt! Snape bước chân nhanh như bay mà đi, trong lòng vừa thống khổ vừa bi ai, đó là đứa nhỏ của Lily a, đứa nhỏ của Lily. Lại ngay thời điểm mình không biết…

“Giáo sư!” Một thân ảnh nhỏ gầy từ sau lưng bổ nhào lại mà ôm lấy hắn, Snape dừng lại cước bộ. Đứa nhỏ phía sau đang run rẩy, áo choàng của mình dần dần bị làm ướt… Snape cảm thấy trong lòng run lên…

“…Potter, buông tay ra!” Snape muốn kéo hắn ra.

Harry ôm chặt hơn nữa, hắn nhớ đến buổi tối hôm đó, ánh mắt Snape cứ một chút nhạt dần, cứ như thế mà chết trước mắt mình… Không được, tuyệt đối không được! Hắn sống chết ôm lấy eo y: “Giáo sư… làm ơn, xin đừng đi! Đừng đi…”

“Buông tay ra…” Snape nắm lấy cánh tay hắn, vẫn như trước không nóng không lạnh, trong giọng nói tràn đầy sự xa cách.

“Giáo sư…” Harry thấp giọng nói, “Ta đã nói rồi, ta sẽ nói cho Ngài… Vô luận Ngài muốn biết cái gì, ta đều sẽ nói…”

Snape trầm mặc một lúc, thả tay ra: “Đi.” Hắn vung trường bào hướng phía hầm mà đi.

Harry cúi đầu theo sát phía sau, như vậy xem ra, e là không giấu được nữa…