Hotgirls Siêu Quậy

Chương 62: đêm kinh hoàng




“Kịt…”

Tiếng phanh của chiếc xe hơi màu đen trên nền đường vang lên. Xung quanh đây vắng vẻ đến kì lạ. Thậm chí cũng ít có căn nhà nào ở khu này. Ở nơi đây giống như bị cô lập vậy.

Cánh cửa xe bật mở, ba người con gái bước xuống xe. Cả ba hôm nay có cùng một cách ăn mặc: áo da đen cộc tay cùng với chiếc quần da bó cũng màu đen, chân đi đôi bốt da đen. Mái tóc dài của nó và Thảo Anh được buột lên gọn gàng, tạo sự thuận tiện nhất khi hành động. Vi đeo cái cạp đựng năm con dao ngay hai bên eo còn Thảo Anh thì giắt hai cây súng lục.

“Ngắt điện hàng rào đi!” – Nó nói vào cái bộ đàm liên lạc với Trang.

“Xong rồi…nhanh lên đi.” – Giọng Trang vang lên qua cái bộ đàm nhét tai của nó.

Ngước lên nhìn cái hàng rào cao hơn hai mét, cả ba bắt đầu lùi ra xa, lấy đà bật người nhảy qua hàng rào.

“Bịch…”

Cả ba đáp người gọn nhẹ xuống nền cỏ được chăm sóc kĩ lưỡng. Bỗng nhiên tiếng bước chân chạy dồn dập càng ngày càng gần tụi nó hơn.

- Tìm xem có ai đột nhập không? Ta vừa nghe thấy tiếng động ở đây! – Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ chỉ chỉ chỏ chỏ ấy tên mặc áo vest đen có vẻ là vệ sĩ.

Sau một hồi lùng sục, một tên vệ sĩ bảo:

- Không có ai hết.

- Kì lạ…rõ ràng có tiếng động mà! – Ông bảo vệ chau mày.

- Nhưng rõ ràng là không tìm thấy ai. – Tên vệ sĩ bảo.

- Vậy thôi. Đi. – Ông bảo vệ gật đầu rồi ngoắt cả đám vệ sĩ đi mất.

“Hự…”

Ba thân ảnh từ tên ngọn cây to ở đó đáp xuống.

- Phù…suýt bị phát hiện! – Thảo Anh lấy tay quệt mồ hôi.

- Thôi. Nhanh đi trước khi tụi đấy quay lại. Mười lăm phút nữa là 9g rồi. Sắp tới giờ thay ca trực. – Nó nói rồi lấy sợi dây có cái móc sắt ở phần đầu ra, dùng lực ném lên ban công tầng hai của toà biệt thự.

Xong, nó kéo dây. Cái móc sắt mắc vào cái lan can của ban công. Nó lại giật giật sợi dây thêm vài lần nữa để đảm bảo chắc chắn. Sau đó nó bám vào sợi dây, leo lên. Thảo Anh và Vi cũng lần lượt leo lên.

“Cộp…”

Tiếng gót giày của nó chạm vào nền gạch lát đá hoa cương ở ban công vang lên khô khốc. Tiếp theo đó là Vi và sau cùng Là Thảo Anh.

Trước mặt tụi nó bây giờ là một cánh cửa kính to, bên trong là sảnh lớn với ánh đèn lung linh. Tuy nhiên, tụi nó không hề thấy bất cứ tên vệ sĩ nào canh gác làm tụi nó thấy lạ.

Vi quỳ xuống, rút ra con dao, khoanh một vòng tròn trên tấm kính rồi nhẹ nhàng tháo tầm kính tròn đó ra. Tụi nó lần lượt chui vào bên trong.