- Mày có biết là XX16 vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm? – Nó bắt đầu nổi trận lôi đình.
- Tao biết. Mà thế thì đã sao? Cứ coi như là tao đã thí nhiệm giúp cho chị Trang đi. Mà cũng phải công nhận, sức công phá của nó lớn thật. Trong vòng chưa tới 3 phút đã làm cái cây đó chết rồi tróc gốc ngã xuống. – Vi bình thản.
- Mày nên biết suy nghĩ chút đi Vi. Tao biết là bất cứ thứ gì nhìn thấy mày khóc cũng phải chết nhưng mày cũng nên nhớ rằng: Tứ ma nữ vẫn còn có một luật lệ khác là không làm ảnh hưởng đến những người vô tội. Mày có biết là XX16 sẽ để lại phần chất độc còn dư trong không khí không? Mày thử nghĩ xem nếu cả cái thành phố này đều bị nhiễm chất độc ấy rồi sao? Mọi chuyện sẽ thành ra thế nào? Mày có lường trước được hết không? – Nó hét vào mặt Vi.
- … - Nhỏ chỉ im lặng.
- Im lặng? Mày im lặng là có ý gì? Mày im lặng thì có thể giải quyết mọi chuyện à? Mày nên nhớ: Tứ ma nữ luôn sẵn sàng chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Nhưng đó là bằng hành động chứ không phải là sự im lặng. Mày hiểu chứ? – Nó tiếp tục.
- Tao biết! Tao nhớ! Nhưng mày làm ơn mặc kệ tao lúc này đi. Lúc này tao không cần quan tâm đến ai cả. Tao muốn được một mình! – Vi bịt tai hét lên.
-... – Nó không nói gì, chỉ nhìn Vi.
- Thôi…hai người dừng lại ở đây được rồi. Chuyện này chúng ta sẽ nói chuyện sau. Cả hai người lúc này đều đã mất bình tĩnh. Nói chuyện tiếp chỉ sợ là chỉ xảy ra xô xát thôi. – Thảo Anh can.
- Hừm…được. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. – Nó thở hắt ra rồi lên phòng.
- … - Vi không nói nữa. Nhỏ ngồi một hồi thì cũng bỏ lên phòng, để lại Thảo Anh ngồi ở phòng khách mà thở dài thườn thượt.Hai tiếng sau.Bây giờ đã khoảng 3 giờ chiều. Nó từ trên cầu thang bước xuống với một bộ cánh hoàn toàn khác. Nó mặc một cái váy kín cổ, ổng tay lửng, dài tới qua đùi một xíu và bó lấy cơ thể. Trước ngực áo được tô điểm bởi một viên pha lê trắng hình tròn. Chân nó mang đôi giầy cao gót màu đen bóng ột tấc, hai tay có mang găng cũng là màu đen. Mái tóc dài màu hung đỏ của nó được vấn cao lên nhìn rất gọn gang cùng với chiếc mắt kính to bản deo trên mặt nhìn nó rất quyến rũ. Nó không trang điểm, chỉ đơn giản là tô một ít son đỏ mà thôi.Thảo Anh nhìn nó ngơ ngác như gắng mác “con khờ” vậy. Nó cất tiếng:- Vi đâu?
- À…ơ…ờ…nãy nó bảo tới bar. – Thảo Anh giật mình.
- Ừm… - Nó nói rồi bước thẳng ra cửa.
- An…đi đâu đó? – Thảo Anh hỏi vọng ra.
- Thăm Hoàng Kỳ và Minh Quang! – Nó nói.
- Ơ…ừm… - Thảo Anh đơ người một hồi rồi cũng ậm ừ.Nó xuống gara của căn biệt thự, leo lên chiếc xe mui trần bóng loáng màu đen mới toanh rồi khởi động máy, chạy thẳng ra khỏi cổng và mất hút trên con đường.…