Những ngày sau đó, tụi nó tiễn hắn và Khánh ra sân bay để đi thực hiện khoá huấn luyện. Thật ra thì địa điểm thực hiện khoá huấn luyện đó tuyệt đối thầy không cho tụi nó biết, mặc cho các hình thức năn nỉ có, uy hiếp có và…hăm doạ cũng có!?!
Haiz…sau khi hai anh chàng lên máy bay, tụi nó cùng với Thiên và Minh cũng bay về Việt Nam bởi đâu dám bỏ đi lâu được. Thứ nhất...là việc học ở Kingdom, cho dù là tụi nó đã tốt nghiệp hết nhưng nếu đã đăng kí nhập học thì ít ra cũng phải thường xuyên có mặt, không thì làm ảnh hưởng đến danh tiếng trường. Vốn là trường có tiếng mà lại có học sinh vắng mặt mãi thì không hay. Thứ hai là việc ở chi nhánh công ty nó, vắng mặt thể nào cũng sẽ có người lợi dụng thời cơ hành động. Bận thật!
Ở lại trong nước gần 2 tháng, mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo vốn có ban đầu. Chỉ có điều nó không hiểu, từ khi nó đặt chân vào công ty, cả hai tháng nay đều không có chuyện gì bất thường xảy ra, không còn việc bị ăn xén bớt. Trong lòng nó bỗng hình thành một sự hoài nghi, có khi nào, lão ta đánh hơi ra được nó đã nhúng tay vào cuộc?
Những ngày ở trường Kingdom là những ngày nó im lặng đến phát sợ. Nguyên nhân là ngày nào lũ Nguyệt Thy, Bảo Ngân và Thiên Kim cũng lượn lờ trước mắt nó, dù ba ả không động chạm đến tụi nó nhưng cũng tỏ thái độ khiến nó càng thêm bực. Vi nhìn thấy mấy cảnh đó thì cũng chướng mắt lắm nhưng cũng chẳng làm gì. Nó không lên tiếng thì nhỏ cũng im lặng cho qua và cũng bởi vì, nhỏ đang lo không biết nó sẽ làm gì Nguyệt Thy đây?
Nó đồng ý với Vi việc không trả thù hắn nhưng Vi cũng đồng ý với nó việc nó sẽ toàn quyền xử lí Nguyệt Thy. Căn bản là trong lòng nó đã có mối thù khó dứt với cô ả, lại thêm hai cái tát của ả mà Vi phải chịu thì…nợ cũ nợ mới, đảm bảo nó sẽ trả lại đủ và còn thêm lời nữa cơ.
Trong khi Vi thì cứ thấp thỏm lo lắng chuyện thừa thãi đó, đến mức không để ý rằng dạo gần đây không hề gặp mặt ba con nhỏ ấy nữa thì nó đã thực hiện điều Vi lo lắng trong thầm lặng. Nhưng có điều là lần này nó làm không như cách của nó. Nó không ra tay mà chỉ ban lệnh xuống cho Zun xử lí. Nó không muốn nhìn thấy cô ta mặc dù cái viễn cảnh ả người bê bết máu dưới chân mình sẽ khiến nó thoã mãn. Nó sợ mình sẽ không dám xuống tay, dù ả có món nợ với nó thật nhưng dù sao trong quá khứ, cả hai cũng đã từng là bạn bè ở Nhật. Đó cũng chính là lý do, nó dễ dàng bị Nguyệt Thy dụ vào tròng bắt đầu cho ngã rẽ số phận.
Ngồi nhìn thẫn thờ ra ngoài qua ô cửa kính của quán café, gương mặt nó trầm tự đến kì lạ. Hôm nay là một buổi chuồi chủ nhật nắng vàng, cũng là buổi chiều cách giáng sinh 3 tuần đúng. Ba tuần nữa là ngày giáng sinh, ngoài ra còn là một ngày đặc biệt khác. Lễ kết nạp diễn ra vào đúng ngày lễ đó tại chi nhánh của D.E.A.T.H ở Hawaii.
Nó đang suy nghĩ, các cặp yêu nhau thường đi chơi và tặng quà vào dịp này, còn nó và hắn? Từ lúc nhận tin Zun đã làm xong nốt việc mà nó còn đang dang dở với Nguyệt Thy, nó thích ngồi một mình thế này.
Hơn cả tháng không gặp, không liên liên lạc, không nhìn thấy mặt hay thậm chí là nghe thấy giọng nói, nó không biết hắn thực hiện khoá huấn luyện có tốt không? Thầy không thông báo gì, tức là hắn không xảy ra chuyện gì khi đang tập luyện nhưng nó hiểu chứ, đào tạo ra một sát thủ từ lò của D.E.A.T.H là một điều kinh khủng! Khoá huận luyện dù thời gian rất ngắn nhưng tất cả họ đều là nhân tài, điều đó đồng nghĩa với sự khắc nghiệt của kì luyện tập.
Nó lo không biết hắn thế nào, ăn uống đầy đủ không? Ngủ đủ giấc không? Có bị thương, trầy xướt, băng bó nhiều không? Có đau lắm không? Thật sự những cảm giác của nó lúc này chỉ Vi là hiểu rõ.
Đưa ly expresso lên miệng nhấp một ngụm, vị đắng ngắt của thứ cà phê đen nguyên chất thấm vào đầu lưỡi mang theo mùi thơm đặc trưng khiến nó thích thú. Nó đang phân vân không biết có nên nói cho hắn biết việc trí nhớ của nó không. Dù sao thì Nguyệt Thy cũng đã biến mất xem như mối hận đã xoá một nửa, nửa còn lại là hắn thì nó lại không thể làm gì ngoài việc tiếp tục yêu. Thế thì đành biến trọn một nửa hận thù còn lại thành thứ cảm xúc không thể gọi tên vậy.
Nhưng vấn đề là hắn không biết nó nhớ rõ mọi thứ. Nếu nó muốn nói thì phải chọn cách nào đây? Nó hiểu khi biết điều ấy, hắn sock và tất nhiên là sẽ bị tổn thương. Nó hiểu cảm giác tổn thương là thế nào nên không muốn hắn phải như thế. Một mớ bong bong, sự rắc rối cứ liên tiếp kéo vào cuộc đời nó như lẽ tất nhiên.
Đặt ly café xuống mặt bàn, dằn lên trên một tờ polyme 500.000 mới cóng còn thơm mùi, nó đứng dậy bước ra khỏi quán.
…
Chiếc audi mui trần màu trắng tiến vào khuôn viên căn biệt thự của nó. Nó bước ra đóng cửa xe lại rồi bước vào nhà.
Căn nhà im ắng, không có ai nói chuyện với ai như cách đây hai tháng. Trang thì ngồi ôm laptop lo sổ sách công ty, bên cạnh là Minh giúp đỡ. Thảo Anh thì ra ngoài với Thiên từ sớm tới giờ vẫn không thấy mặt mũi. Riêng Vi thì không nhìn nó cũng đoán ra là nhỏ đang ở đâu. Từ lúc Khánh lên máy bay tham gia khoá tập huấn tới giờ, ngoài giờ lên lớp tới công ty thì Vi chui thẳng vào phòng ngồi bó gối nhớ chồng. Bỏ mặc nó cùng Trang và Thảo Anh tối nào cũng phải tới bar xem tình hình. (Vì thắng “Chiếc ghế vàng” nên tụi nó phải quản lí các bang hội, không cho làm phản).
Thả người ngồi xuống ghế năng nhọc, nó thở dài.
- Sao vậy? – Trang rời mắt khỏi laptop quan tâm nó.
- Dạ không sao…chỉ là hơi mệt. – Nó lắc đầu.
- Dạo này công việc không còn nhiều nên cũng đỡ, thôi thì mai nghỉ học đi.
- Chuyện đó tính sau. Em đang tính đi Hawaii đây, đi không? – Nó ngồi bật dậy.
- Hawaii? – Minh nhìn nó.
- Phải…dù sao thì ba tuần nữa là đến lễ kết nạp cũng bay sang. Em tính hay là chúng ta đi sớm hơn để làm chuyến du lịch luôn đi. Chứ thấy con Vi suốt ngày chui rúc trong phòng nhớ chồng cũng không tốt cho nó. Ngột ngạt, ảnh hưởng đến sức khoé. – Nó chống cằm.
- Cũng đúng, suốt ngày trong nhà cũng không hay. – Trang gật gù ủng hộ.
- Nhưng mà anh cũng chẳng thể hiểu thật, thằng Khánh làm kiểu gì mà hay thế? Trói chân được cả một con ma nữ cơ đấy. Làm con nhỏ toàn tâm toàn ý ở nhà chờ chồng mà không ngó ngang liếc dọc. – Minh xoa cằm.
- Ý anh bảo là Vi sẽ thừa thời cơ Khánh không có nhà mà đi dòm ngó mấy thằng khác à? Anh có ấm đuầ không thế? – Nó lườm Minh.
- Haiz…anh quên em gái anh là ai rồi à? Vi nó không mê trai và Khánh cũng được liệt vào hàng mỹ nam rồi thì cần gì nhìn ai nữa? – Trang bất lực trước ông chồng.
- Hừ…nhưng vẫn có người hơn thằng Khánh mà? – Minh hất mặt.
- Ai? – Nó Trang hỏi trong khi nó nhìn anh với ánh mắt xem thường, bĩu môi. Nó biết anh sẽ nói ai mà!
- Thì Trương Khánh Minh này chứ ai? – Anh tự tin.
- Oh…nhà em có bao nhiêu cái thau đem hết lên đây giùm chị! – Trang tỏ vẻ bất ngờ rồi bịt miệng quay sang nhìn nó.
- Nhiều đấy nhưng chắc không đủ xài đâu chị ơi. Chị cứ thẳng mục tiêu mà làm là được. – Nó tỏ vẻ bối rối.
- Hai người! – Minh tức đến mức mắt trợn trắng, sùi bọt mép.
- Hahahaha… - Nó với Trang nhìn nhau rồi ôm bụng cười. Cho cừa cái tật tự tin quá đáng!
- Hừ… - Minh hậm hực đi thẳng vào bếp, tìm đồ ăn để hạ hoả.
- Này chồng yêu…giận vợ à? – Trang nói vọng vào nhà bếp.
- Ứ thèm giận! – Minh hét to.
- Hi…haha… - Hai chị em lại tiệp tục cười mặc cho cái núi lửa sau bếp tiếp tục bốc khói.
- Trẻ con! – Vi lầm bầm mắng một tiếng, bước xuống phòng khách ngồi cạnh nói với Trang.
- Sáng giờ trên phòng à? – Nó quay sang nhìn con nhỏ bạn. Vi trông thảm và thiếu sức sống kinh khủng.
- Ừ…không thích xuống. – Vi mệt mỏi nằm vật ra sofa.
- Haiz…tao không ngờ lại có một ngày hotgirl như mày lại sống dở chết dở chỉ vì nhớ người yêu đấy! Đó là chưa kể chỉ vừa xa nhau 1 tháng 7 ngày. – Nó nhăn mặt.
- Thế mày thì sao? Cũng nhớ lắm chứ gì? Lo lắm chứ gì? Thế nên mới đếm cả từng ngày thế kia. – Vi cười nhạt.
- Vớ vẩn. – Nó trừng mắt.
- Sao cũng được, không phải thì thôi. - Vi nhún vai.
- Mà nè, em tính đi Hawaii thật à? Bao giờ đi? – Trang khều vai nó.
- Bao giờ cũng được. Mà nếu muốn đi chơi thì chắc cuối tuần sau là đi được rồi. Em đang lên kế hoạch tắm nắng đây. – Nó nháy mắt.
- Đi Hawaii sao? Nhắc mới nhớ, địa điểm tổ chức lễ kết nạp lần này là tại chi nhánh ở Hawaii phải không? – Vi bật dây.
- Ừ…Tao thèm tắm nắng lắm rồi này. Hồi đợt đi Nha Trang với trường chưa kịp tắm biển đã phải về thành phố, chán chết. – Nó chun mũi.
- Vậy thì đi. Tao cũng muốn tắm biển lắm rồi đây. Mùa này mà ra biển mặc áo tắm thì sướng phải biết! – Vi lúc này sáng mắt lên.
- Em tính cung cấp thêm máu cho bệnh viện nữa à? – Trang cười.
- Em làm gì mà cung cấp máu? – Vi ngờ nghệt.
- Ngốc! Mày mà ra biển mặc áo tắm thì có khối thằng chảy máu mũi. – Nó cốc đầu Vi.
- À…ra thế. Nhưng có sao đâu. Vậy cũng tốt.
- Tuỳ mày thôi. Thế cuối tuần sau đi nhé! – Nó lè lưỡi.
- Ok. – Trang gật đầu.
- Ôi…biển Hawaii…tao đồng ý! – Vi chắp tay trước ngực.
Nó với Trang nhìn Vi bằng ánh mắt kì lạ. Mới cách đây mấy phút còn chết lên chết xuống, ủ dột vì thương nhớ người yêu. Vậy mà giờ nghe tới việc đi Hawaii là mắt sáng trưng như đèn pha ôtô, thật đúng là chỉ có Vi!
…