Tối 5 ngày sau
Nó ngồi trên ghế mang đôi bốt da cao tới dầu gối vào. Đây là thứ là thầy nó đã đưa – một trong những phát minh của tổ chức – với nhiều thứ ẩn sâu bên trong có thể giúp trong quá trình chiến đấu.
Hôm nay cả bốn đứa mặc đồ giống hệt nhau đến từng chi tiết, chỉ khác nhau có mỗi vũ khí mà thôi. Quần đùi da cùng với áo ba lỗ, bên ngoài khoác lên một lớp áo da dài hơn quần mộ...t xíu khiến tụi nó trở nên đen toàn tập. Tóc đều được cột gọn lên vào gương mặt đều bị che đi bởi chiếc mặt nạ. Ai thì không biết chứ trong tổ chức D.E.A.T.H, Tứ ma nữ là thần bí nhất với gương mặt chưa bao giờ được tiết lộ. Duy chỉ có người đứng đầu tổ chức, Tứ hộ vệ, Bướm Đêm và Huyết Dạ (Đố m.n biết ai) là biết mặt cua họ mà thôi.
Nó lấy từ trên bàn hai khẩu súng lục rồi giơ lên hỏi Thảo Anh:
- Của tao hai khẩu đúng không?
- Ừ, với lại hai thanh kiếm dẻo nữa. Của mày hai thanh, Vi hai thanh, tao với chị Trang mỗi người một thanh nữa. – Thảo Anh gật đầu rồi tranh thủ lấy súng cho vào hai bên cạp quần và thêm hai khẩu trong túi áo khoác.
- Sao hôm nay hai người dùng thêm kiếm thế? – Vi gãi đầu.
- Đối thủ đâu phải thường, là ông trùm vận chuyển vũ khí đấy nên phải trang bị kĩ lưỡng vào. Lỡ như giữa chừng hết đạn với kim châm thì chẳng lẽ đánh tay đôi? Chết như chơi. – Thảo Anh trề môi.
- À…nhắc tới ông ta mới thấy tức nhá. Ông ta từ chối thẳng thừng cuộc gặp mặt với chúng ta cơ đấy. Tính nếu ông ta tỏ ý muốn thương lượng thì tao với thầy sẽ bỏ qua và tiếp tục hợp tác, ai dè ăn gan hùm mà từ chối không nói chuyện luôn cơ. Nghĩ lại là sùng máu! – Nó nghiến răng treo tréo.
- Ông ta nghĩ vị thế của mình hơn một bậc rồi nên đâu xem D.E.A.T.H ra gì nữa. – Trang cười khẩy.
- Không biết lượng sức. – Vi bẻ tay.
- Số ông ta tàn rồi. – Thảo Anh lại thở dài.
- Vì lão ngu ngốc thôi. – Nó hơi cười.
- Thế tối nay không cần ai ở nhà theo dõi camera hả?
- Ừ…tao dùng điện thoại được rồi. – Nó nói rồi lấy điện thoại bỏ vào túi quần.
- Thế còn lũ kia đâu? Bốn người họ từ sớm đã không thấy mặt mũi ở cái xó xĩnh nào trong nhà. – Vi nhìn quanh.
- Haiz…trong cái lũ ấy có tên chồng nhà mày đấy, nói năng phũ phàng thật. – Thảo Anh lắc đầu.
- I don’t care. – Vi nhún vai ra chiều không quan tâm.
- Chậc…tao bảo họ đi trước rồi, họ cần có nhiều thời gian chuẩn bị hơn chúng ta. – Nó tặc lưỡi rồi đi ra ngoài, cả đám thấy nó rời khỏi đó cũng chạy vội theo sau.
…
Căn biệt thự với diện tích khổng lồ của tên nạn nhân tối đêm nay nằm ở vùng ngoại ô, không có cư dân sinh sống. Xung quanh đó chỉ toàn là những mảnh đất trống cỏ mọc cao và dày nhìn bất tận, có thể nói vào buổi tối thứ có thể nhìn thấy từ căn biệt thự chỉ là màn đêm bao trùm đầy huyền hoặc và đáng sợ.
Tụi nó đứng trước cái cổng sắt cao sừng sững, duy chỉ có một điểm lạ là…dù biết tính mạng mình đang bị đe doạ nhưng lão ta không hề cho một tên lính canh nào trực ở cổng! Có gì đó không bình thường ở đây, nó cảm thấy…tối nay không đơn thuần là lợi thế sẽ thuộc về phía mình.
- Sẵn sàng chưa? Bắt đầu khúc dạo đầu của thần chết nhé! – Nó quay lại nhìn ba đứa kia.
- Làm đi, Venus! – Ellie hơi cười.
- Tránh sang một bên đi. – Nó hất đầu ra hiệu, ngay lập tức cả ba chạy sang một bên, tránh xa cánh cổng.
Đặt một con chip mini lên trên cánh cổng sắt, nó xoay người bước về phía của ba đứa còn lại, trên tay cầm chiếc điện thoại màn hình đang bật sáng.
Dừng lại trước mặt Jersey, nó nhìn cả ba rồi môi khẽ nhếch lên, nói đúng một chữ:
- Start!
Ngón tay chạm nhẹ vào màn hình và…
“ẦM…BÙM…”
Một tiếng nổ vang lên chói tai, theo sau là lớp bụi mù mịt. Tụi nó nhanh chân bước vào lớp khói thuốc nổ ấy để bước vào trong khuôn viên trận đấu. Khi lớp khói vừa tan cũng là lúc trước mắt tụi nó xuất hiện một hàng rào vệ sĩ chắn ngang cản đường.
- Công nhận lũ vệ sĩ này cũng nhanh thật. – Vanessa hơi cười.
- Nó đánh bom như vậy mà không đá động đến cái lũ ấy mới là chuyện lạ. Mày nghĩ sao mà bọn chúng để chúng ta vào dễ dàng vậy? – Ellie rút từ eo ra thanh kiếm dẻo được quấn như cái thắt lưng.
- 50 tên? – Jersey liếc một lượt xung quanh.
- Nhanh và gọn! – Nó buông một câu ra lệnh rồi bước lùi xuống nhường chỗ cho cuộc dạo chơi chủa ma nữ.
- Chơi thôi. – Ellie vuốt nhẹ lưỡi thanh kiếm.
- Món khai vị…quả là không tệ! – Vanessa mỉm cười, cô nàng bẻ tay khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.
- Lắm trò. – Jersey hơi khó chịu, ngay lập tức vung tay.
Gần mười thân ảnh ngã xuống với tiếng kêu rên rỉ ai oán. Từ miệng, mũi và tai, thứ dịch lỏng cô đặc ấy từ từ trào ra thấm đẫm nền đất, đôi mắt trợn trắng lên với những tia máu đỏ rùng rợn và bọn người ngu ngốc đó không biết mình đã chết như thế nào. Jersey mở màn cho cuộc tàn sát đẫm máu, một cái khởi đầu quá tuyệt vời!
“Xoẹt…xoẹt…”
Ellie thẳng tay nhẹ nhàng hạ từng đường kiếm sắc sảo của mình xuống những tên vệ sĩ. Động tác cứ như là nhỏ đang khiêu vũ cùng với thanh kiếm trong bản hoà tấu của tiếng thét trong đêm đen. Thân người dẻo dai giúp Ellie tránh những đòn đánh quá dễ dàng. Đây mà là vệ sĩ cấp cao sao? Lão già Kayushi ấy đang xem thường tụi nó à?
Bòng tối là một phần lợi thế của tụi nó. Dưới màn đêm tĩnh mịch, những đòn đánh dứt khoát đầy sức mạnh của Vanessa cứ liên tục được tung ra. Tốc độ nhanh nhạy cộng với màu đen của bóng tối, lũ vệ sĩ ấy chẳng thể nhìn ra đâu là cô nàng. Chỉ mới đánh tay đôi mà đã dễ dàng như vậy, thử hởi khi dùng vũ khí, Vanessa còn giết chết bao nhiều người nữa? Cho dù họ là người vô tội, được thuê đến để bảo vệ thân chủ nhưng xin lỗi, cô nàng vẫn không thể nhẹ tay.
50 cái xác nằm gục dưới đất tượng trưng cho 50 số phận đã phó mặc cho tử thần đến rước đi. Tụi nó lạnh lùng nhìn qua những cái xác không hồn ấy một lần nữa rồi bước đi nhưng tận sâu đâu đó trong lòng vẫn còn một chút run rẩy, giết người vô tội, tụi nó hoàn toàn không muốn nhưng nếu để họ tiếp tục tồn tại, chân tướng sự việc diễn ra tối nay sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của tổ chức nên buộc lòng phải vậy thôi.
Tụi nó tự nhủ, cái tâm của một nữ sát thủ là con số không. Không thương người và không nương tay. Làm ơn đi, phải cứng rắn hơn nữa!
…