Sảnh lớn Vương gia
Nó ngồi đặt chân lên bàn, chồng cằm nhìn chăm chăm vào bước tường phía đối diện, không khí khá căng thẳng từ khi Thảo Anh nổ phát súng tới giờ.
Từ ngoài cổng, một chiếc xe BMW màu đen phóng thẳng vào và dừng lại trước cửa. Từ trên xe, Thảo Anh và Thiên cùng nhau bước vào nhưng nhanh chóng nhận thức cái mùi nguy hiểm cứ chờn vờn trong không khí. Linh tính mách bảo, ch...ắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra!
- Sao thế? Không khí không bình thường chút nào. – Thảo Anh ngồi xuống cạnh Vi.
- Bộ có chuyện gì xảy ra hả? – Thiên cũng thắc mắc.
- Hừm… -Trang lắc đầu chán nản nhìn cô em gái rồi thôi cũng chẳng biết nói gì, nó chưa mở miệng thì tốt nhất là không nên hó hé trước.
- Có chuyện gì? – Thảo Anh gằn giọng, cô nàng không thích cái im lặng đáng sợ này chút nào cả.
- Mày thấy phải không? Ông ta đang nói chuyện điện thoại? – Nó nghiêng đầu nhìn Thảo Anh.
- Phải…mày bảo là lúc ông ta đang nói chuyện điện thoại thì không bắn mà? Không lẽ không lần ra được dấu vết nào sao? – Thảo Anh nhún vai.
- Phải. Số ông ta gọi đến là sim rác, dùng một lần rồi bỏ nên cũng không biết chính xác chủ nhân nó là ai. Vả lại kẻ được gọi cũng không hé môi đến nửa lời, hoàn toàn không có cách để lần ra tên đứng sau. – Khánh dựa đầu vào vai Vi bất lực nói.
- Thế Kama thì sao? Lão ta nói gì với kẻ đó?
- Một câu duy nhất: “Chúng tới rồi!”. – Hắn mặt lạnh ngước nhìn trần nhà.
- Chà…xem ra đối thủ trước mắt không dễ dàng chút nào nhỉ? – Thảo Anh nhếch môi, một nụ cười ác quỷ báo trước.
- Mày…vừa cười…kiểu đó! – Vi rợn người trước nụ cười của con bạn, người ta biết đến Vanessa như một thiên sứ làm việc thay thần chết. Mỗi khi thiên sứ ấy nở nụ cười của ác quỷ, cái kết dường như đã được báo trước.
- Thì sao? – Thảo Anh lại tiếp tục.
- Hiểu rồi. – Trang nhìn cô em gái gật gù.
- Vậy tao không xen vào. Giao lại cho mày. – Nó có vẻ đã thoải mái hơn một chút.
- Ok… - Thảo Anh gật đầu lia lịa.
- Này…có cách gì rồi sao? – Khánh khều vai Vi.
- Không…ngay từ đầu không phải là không có cách. – Vi vuốt cằm.
- Vậy thì sao nãy giờ mọi người cứ ủ dột thế? – Hắn hỏi Vi rồi quay sang nhìn nó.
- Haiz…ủ dột không phải là vì không có cách. Mà là vì chán không biết ai sẵn sàng hi sinh thời gian quý báu để làm việc thôi. Cách thì Tứ ma nữ luôn có, không thiếu. – Vi thở dài.
- Trời…vậy sao không nói? Làm cứ tưởng… - Khánh nhăn mặt.
- Hì…vậy thôi giờ mọi người đi nghỉ đi. Khuya lắm rồi. – Vi cười nhẹ rồi đứng dậy vươn vai.
- Hờ…đêm nay có vẻ sẽ dài đấy. Nhan sắc mình sáng mai sẽ xuống mất. – Trang thở dài.
- Sao thế? Lại không ngủ nữa à? – Minh hơi cau mày.
- Thì sao? Mà tôi chửa xử anh vụ bốn con mắt xanh mỏ đỏ ấy nhá. Anh liệu hồn anh đi. Tối nay về phòng chốt cửa tự sám hối nhé! – Trang lườm Minh cháy khét.
- Ơ…không ngủ? Vậy mấy người tính đi đâu nữa sao? – Khánh lơ ngơ.
- Phải…đành mượn bạn gái cậu chút vậy. – Thảo Anh nháy mắt tinh nghịch rồi kéo cả bốn đứa bước ra ngoài đi về nhà của nó – dinh thự Kiwasato.
- Sao lại thế? Tối rồi còn đi đâu chứ? Mà sao lại phải thức đêm như thế mà không cho chúng ta theo? – Khánh ấm ức tính chạy theo nhưng bị Thiên níu trở lại.
- Họ đi đâu thế? – Hắn hai tay đút túi quần bình thản hỏi. Hắn thì bản thân cũng chẳng lo lắng gì lắm bởi nó rất tự lập, quẳng đâu sống cũng được nên chẳng sợ nó bị làm sao, chỉ sợ những người xung quanh nó sống không yên thôi.
- Dinh thự! – Thiên trả lời. (Gọi nhà nó là dinh thự bởi nhà lớn lớn gấp đôi Vương gia và Trương gia nhé! ^.^)
- Dinh thự? – Khánh lặp lại.
- Phải…nhà thằng Thiên ấy. Nhưng sao họ không về ngủ mà còn sang đó làm gì? – Hắn gật đầu.
- Hừ…bộ mày nghĩ giết thằng Kama là xong rồi à? Tụi nó còn nhiều việc để làm lắm bởi mục tiêu chính là lão Kayushi. Tối nay chắc chắn tụi nó sẽ phải phân tích địa hình, tìm hiểu cặn kẽ ngôi nhà đó và vạch ra kế hoạch đột kích thật rõ ràng rồi sáng mai sẽ phổ biến cho chúng ta nghe. – Minh hừ mạnh một tiếng.
- Vậy sao không để chúng ta tham gia cùng? – Khánh lơ ngơ.
- Đơn giản thôi, đó là cách làm việc của Tứ ma nữ. Bây giờ mày có kề dao ngay cổ năn nỉ ỉ ôi con Vi cũng chẳng cho mày theo đâu. Thiếu điều mày chết nó cũng chẳng thèm quan tâm luôn ấy chứ. – Minh cười khẩy.
- Làm sao vậy được? – Khánh tỏ ý không tin.
- Haiz…vậy là mày không hiểu rồi. Đối với Bảo Vi thì nó thà để mày chết còn hơn là phá luật của Bảo An. Kể cả Trang hay Thảo Anh cũng thế bởi cả ba đều xem nó như lẽ sống của mình vậy. – Thiên lắc đầu thông cảm.
- Có đến mức ấy không? – Khánh trợn mặt.
- Chậc…còn hơn thế nữa! – Hắn tặc lưỡi rồi quay người bước lên lầu. Chơi với Thiên và Minh từ nhỏ, quen nó từ khi nó mới chào đời nên tất nhiên hắn cũng đã từng gặp Vi, Trang và Thảo Anh từ lâu rồi. Qua từng ấy năm mà bộ tứ ấy vẫn còn khăng khít như thế thì hắn cũng đủ hiểu, đối với cả bốn thì tính mạng của những người còn lại quan trọng hơn cả bản thân mình rất nhiều.
…