Nó cùng hắn ngồi một vị trí gần đó quan sát tất cả các động tĩnh của Kama và chứng kiến hoàn toàn vở kịch vừa rồi. Nó nhếch môi “hừ” lạnh một tiếng, lão ta dễ đưa vào tròng hơn nó nghĩ. Chỉ cần một chút nước mắt của Thảo Anh mà bước một đã trót lọt vậy rồi thì những bước tiếp theo cũng chẳng cần lo lắng là mấy.
Lâu lâu, lão Kama lướt mắt qua chỗ của nó và hắn thì cả hai lại giả vờ như m...ấy cặp đôi yêu nhau dắt vào bar như bình thường để tránh bị nghi ngờ. Những lúc như thế thì mặt nó đỏ lên hẳn, tim đập như nhảy rumba, ngại vô cùng trong khi tên còn lại mặt tỉnh bơ tới mức nhìn là muốn ột đấm.
“Tao xong việc ở đây rồi, đến đó trước nhé!” – Giọng Thảo Anh vang lên trong cái bộ đàm mini gắn bên tai nó.
“Ok, mày diễn xuất sắc lắm.” – Nó cười hài lòng.
“Cũng thường thôi, học tập từ mày cả. Bye, tao đi trước.” – Thảo Anh cười nhẹ rồi nhanh chóng ngắt liên lạc.
Nó chẹp miệng một cái rồi thôi. Nó biết cô nàng cần phải tới đó chuẩn bị trước một số thứ nữa.
Đánh mắt sang nhìn ở một góc khác của bar chỗ cũng có thể dễ dàng quan sát tên Kama có một tên con trai rất sành điệu ngồi giữa một bầy 4 con “sói cái ham trai đẹp”. Là Minh. Anh vừa bỡn cợt chọc ghẹo em này lại nựng cằm nựng má em khác, mặc kệ để bọn đó chuốc rượu liên tục. Nhìn chẳng khác nào tên dê cụ mặc dù anh vẫn không quên nhiệm vụ là xem chừng lão Kama.
Nó khẽ lắc đầu, Minh muốn tự tử sao mà chơi dại vậy? Không nhớ là còn có “cô vợ” với kỉ luật thép ở đây à?
Nhìn sang hướng quầy bar có một cô gái mặc đồng phục làm bartender. Từng động tác của cô vô cùng đẹp mắt và khéo léo khiến ai cũng phải nhìn mặc dù gương mặt xin đẹp ấy hầm hầm thấy sợ. Là cô vợ hay ghen đó – Trang.
Nó cảm thấy sắp có trò vui diễn ra nên cũng chẳng thèm nhắc Minh làm gì, cứ để chị Trang xử anh thêm cho chừa cái tội tới đâu cũng có gái!
Trang rót chỗ cocktail màu đỏ sánh vào ly, cắt một lát chanh bỏ lên rồi cầm ly rượu đó bước tới bàn của Minh.
“Cạch”
Dằn mạnh ly rượu xuống bàn, tuy màu đỏ bên trong không tràn ra nhưng nhìn thứ nước đó cũng khiến người ta liên tưởng tới máu.
- Uống đi! – Trang lạnh nhạt, nói bằng giọng như muốn ra lệnh.
- … - Minh nhìn Trang ngơ ngác, trong lòng không khỏi lo lắng cho số phận bản thân.
- Cô là ai? Nhân viên mà nói bằng cái giọng ấy à? – Một con nhỏ hất mặt mắng Trang.
- Xong rồi thì đi đi, còn đứng đó làm gì cho chướng mắt? – Một con khác.
- Im. – Trang nhìn lướt qua cả bọn đó một lượt, buông đúng một từ.
- Cô… - Tụi đó trừng mắt.
- Hừ… - Trang cười lạnh, lườm Minh một cái rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai anh:
- Anh được lắm…tận bốn con cơ đấy. Anh liệu hồn làm sao thì làm, đừng để em giết hết cả đám tại đây. – Trang rít từng tiếng.
- Ơ…ừm… - Minh nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.
Trang đứng thẳng dậy, liếc hết một lần nữa rồi mới quay người bước về phía quầy bar. Trong lòng cô như muốn bốc hoả, nếu không vì là đang trong nhiệm vụ, cô đã lao tới nắm đầu từng đứa mà cắt hết cổ rồi. Cứ xem là hôm nay bọn nó may mắn nhưng mà trong lòng…khó chịu thật!
Nó thở dài, rõ ràng là Minh biết tính Trang rất hay ghen nhưng sao cái thói dê gái mãi không chừa thế này?
…