Nó nhíu mày, Ropez đang chăm hai con bạn nó ở bệnh viện sao giờ lại gọi cho nó. Không lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
“Alo…” – Nó nghe máy.
“Sang đó mọi chuyện ổn không? Sao sáng nay chị gọi không được?” – Ropez ân cần hỏi thăm nó.
“À…sáng nay em khoá máy tại không muốn có ai làm phiền. Mà có việc gì không chị?” – Nó gật gù.
“Có. Chị gọi để báo em tối mai Vi, Thảo Anh và Trang sẽ có mặt tại sân bay bên đó.”
“Sao cơ? Tối mai? Chẳng phải em dặn là để hết tuần sao?” – Nó chau mày, giọng tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Bảo Vi ra lệnh cho chị. Vả lại bên đó an toàn hơn, vừa xảy ra chuyện ở bệnh viện đây.” – Ropez thở dài.
“Chuyện? Có chuyện gì xảy ra?” – Nó có linh cảm không tốt.
“Có người ám sát. Bốn tên tới tấn công trực diện đều bị hai đứa nó giết chết hết rồi. Chỉ có điều là không ngờ tới việc có tay súng bắn tỉa ở toà nhà đối diện thôi.”
“Ám sát? Tụi nó vẫn ổn chứ?” – Nó hơi giật mình.
“Vẫn ổn. Mọi chuyện chưa quá tầm kiểm soát. Chỉ có một vấn đề là do đẩy Thảo Anh ra khỏi vị trí bị ngắm bắn nên Vi bị trúng đạn vào bả vai.”
“Sao? Trúng đạn?” – Nó cắn môi rít lên qua từng lẽ răng.
“Phải.”
“Vậy có bắt được tay sát thủ không?” – Giọng nó lạnh dần.
“Haiz…sau khi bị bắn thì ngay lập tức Vi hạ lệnh cho Trang gọi người bao vây tòa nhà đối diện để bắt tay sát thủ. Chỉ có điều, năm phút sau, người của ta tới thì tay sát thủ ấy có dư thời gian cao chạy xa bay rồi.” – Ropez thở dài. Nếu chị có mặt trong phòng bệnh ngay từ trước đó thì có lẽ đã có thể phối hợp cùng Trang bắt sống tay sát thủ mà không cần nhọc công mà vẫn để thoát như thế.
“Được…ngay lập tức cho lệnh điều tra. Bằng mọi giá phải bắt sống tên sát thủ ấy về đây cho em. Bất cứ thông tin nào cũng phải báo cáo.” – Nó vừa nói giọng đều đều, tay vừa gõ gõ lên bàn.
“Ừm…thật ra thì…cái bọn bị hai đứa kia hạ gục có hình xăm ngay cổ tay. Chị nghĩ em rõ cái hình xăm ấy là gì mà?” – Ropez ậm ừ.
“Em biết…biết rất rõ kẻ đứng sau. Vấn đề là em chắc chắn dù có tham vọng ngồi vào chiếc ghế hiện tại của em nhưng họ vẫn không dám làm liều đến thế. Họ biết em không phải là trẻ con, việc phát giác ra chỉ là một sớm một chiều. Thế nên chắc chắn phải có kẻ chống lưng.”
“Nhưng chưa điều tra được? Chính vì thế em vẫn đang im lặng mà không vạch mặt họ sao?”
“Hừ…vẫn đang tìm hiểu. Nhanh thôi nhưng…dù có kết quả sớm, chúng ta vẫn chưa thể làm gì.” – Nó nói, ánh mắt hơi liếc nhìn Linda.
“Tại sao?” – Ropez không hiểu.
“Họ vẫn chưa hết giá trị lợi dụng. Âm mưu muốn lật đổ em, gây nên cho chúng ta nhiều nguy hiểm nhưng họ vẫn còn khả năng để lợi dụng. Vậy thì tại sao chúng ta lại không sử dụng họ triệt để nhỉ? Cứ xem như đó là cách để họ đền bù thiệt hại. Có qua là phải có lại…một quy luật không đổi.” – Nó cười mỉa.
“Tùy em…nhưng em không thấy như vậy là rất mạo hiểm sao?”
“Mạo hiểm nhưng sẽ an toàn hơn là khi vạch mặt họ sớm. Chắc gì sau khi biết kẻ chống lưng, ta có thể làm khác? Một điều có thể dám chắc rằng kẻ chống lưng ấy cũng không hề đơn giản. Em sẽ chọn con đường ít đổ máu nhất và an toàn nhất. Chị đừng lo.” – Nó vuốt cằm.
“Được…mọi chuyện em cứ tự giải quyết, chị sẽ không xen vào.”
“Tốt…lát gửi sang cho em giờ cụ thể, em sẽ cho vệ sĩ ra đón họ. Còn giờ thì em có chút chuyện. Bye.” – Nó nói rồi thẳng tay gác máy không kịp để Ropez nói thêm bất cứ thứ gì.