Cô nhóc đang ngồi, tay cầm chai rượu tu ừng ực vào miệng như đang uống nước. Chai này đã là chai thứ ba từ chiều đến giờ rồi. Nó nhìn thấy thì lầm bầm chửi rủa. Không lẽ Dương tính tự sát bằng cái cách ngộ độc rượu này sao? Qúa nhàm…
Đi tới trước mặt Dương, cô nhóc nhìn liếc qua nó, khẽ cười rồi uống tiếp. Nó khẽ cau mày. Lơ nó à? Dễ vậy sao? Ngay lập tức, nó chẳng nói chẳng rằng, thẳn...g tay cướp lấy chai rượu uống rất tự nhiên. Thuỵ Dương trừng mắt nhìn nó, rít lên:
- Làm cái gì đấy?
- Cảm ơn vì đã mời rượu. Có điều đừng uống vô tội vạ như thế, muốn tự sát thì cũng nên chọn cái cách nào thú vị hơn là chết vì rượu. – Nó nhếch mép, đặt chai rượu xuống lại bàn.
- Không cần dạy đời thế đâu! – Thuỵ Dương hậm hực.
- Cái bà này? Ăn nói thế đấy à? – Vi cau có.
- Thế giờ muốn gì nào? Đánh tay đôi? – Thuỵ Dương cũng sừng sổ lại.
- Ngon thì nhào vô! – Vi hất mặt.
- Đừng tưởng chị mày không dám! – Thuỵ Dương xắn tay áo, toan lao vào thật.
- Thôi thôi…Dương, bình tĩnh nào em. Còn cô, Bảo Vi, cô đến đây làm gì? – Hoàng can.
- Anh đến được còn tôi thì không à? Tôi đi đâu có cần anh quản? – Vi liếc.
- Ý tôi không phải thế. Nhưng tại sao lại đến chỗ tôi ngồi. Tìm tôi à? – Hoàng lắc đầu.
- Hừ…đến đây thì tôi mới thấy anh cũng thích vào bar ngồi uống rượu. Bên cạnh còn có một cô nàng xinh đẹp chứ? Anh nên nhớ anh đã có vợ chưa cưới. – Vi cười lạnh.
- Nhưng chẳng phải cô đã nói là sẽ không kết hôn? Thế thì tôi đi với ai, yêu ai đâu cần cô quan tâm?
- Tôi mà quan tâm á? Anh ảo tưởng à? Cho dù tôi có nói thế thì đấy vẫn mới chỉ là ý kiến của riêng tôi thôi. Pama chưa có quyết định gì mà? Vả lại anh với tôi mới đính hôn hôm qua, hôm nay lỡ có người thấy anh đi với một cô gái lạ thì chẳng phải đi tong thanh danh của tôi à?
- Vậy thì cô yên tâm. Tôi không để liên luỵ tới cô đâu. – Hoàng phẩy tay.
- Ok. Cảm ơn vì anh đã nói thế. Mà cho tôi hỏi, anh và bà ta có quan hệ gì vậy? – Vi gật đầu hài lòng.
- Bà ta? Có ấy à? Là người yêu của tôi. – Hoàng nhíu mày.
- À…người yêu. Người yêu? Bà già này là người yêu anh thật sao? – Vi gật gù nhưng ngay sau đó thì sock nặng.
- Bà già gì cái con này? Chênh nhau chỉ 4 tuổi thì chưa thể gọi là bà già đâu. Đừng có chọc điên người khác! – Thuỵ Dương nghiến răng.
- Thích nói đấy. Làm gì được nào? – Vi khích tướng.
- Thôi! – Thảo Anh chạy ra can.
- Hai người cứ thích chành choẹ nhau nhỉ? – Trang lắc đầu.
- Tôi không nghĩ anh lại đến đây gặp bà già này đấy? Cô ta có gì hay mà anh quấn lấy nhỉ? Suốt ngày chỉ ở bar đập phá thôi. – Vi nhếch môi.
- Cô hơi quá đáng rồi đấy. Đừng tưởng mình giàu mà khinh người khác. Tuy cô ấy không được như mấy người nhưng người ta vẫn còn rất trong sáng. – Hoàng giận dữ bênh.
- Ý anh nhà nhà bà già này nghèo sao?
- Cô thôi ngay cái kiểu quá đáng ấy đi! – Hoàng gắt.
- Anh…
- Đủ chưa vậy? – Nó liếc nhìn hai người.
- Mày thấy anh ta quát tao không? – Vi nổi điên.
- Nhưng ai bảo cô ta khinh thường Thuỵ Dương. – Hoàng cũng biện hộ.
- Thuỵ Dương à…thấy người khác cai nhau vì mình vui chứ? – Nó nhìn bà chị họ của Vi, lắc đầu.
- Vậy nãy giờ em đứng có xem con nhỏ đấy chỉ trích chị vui không? – Dương lườm.
- Một chút… - Nó nhếch môi.
- Vậy thì đừng hỏi chị vui không. – Dương phẩy tay.
- Này…mọi người quen nhau à? – Hoàng tò mò.
- Phải…tụi này biết Thuỵ Dương trước cả anh. Đặc biệt là Bảo Vi với Thuỵ Dương có một mối quan hệ rất đặc biệt. – Trang gật đầu.
- Hai người… - Hoàng nhìn hai cô gái trước mặt.
- Đừng nhìn tôi. – Vi nhăn mặt.
- Em không có gì để nói đâu. – Dương nhún vai.
- Vậy đi…giờ về nhà Thuỵ Dương chôi nhé. Chắc anh chưa ghé qua bao giờ nhỉ? – Thảo Anh cười.
- Phải, cô ấy không cho tôi ghé qua.
- Ừm…vậy mọi người đi thôi. Chắc anh sẽ bất ngờ vì căn nhà của “cô gái nhà nghèo” của anh lắm đấy! – Vi cười khẩy.
- Im miệng đi. – Thuỵ Dương lườm.
- Hừ… - Vi hậm hực quay người ra bãi đỗ xe trước. Cả bọn đứng đó nhìn chỉ biết lắc đầu chịu thua chị em nhà này. Khắc tinh với nhau đến thế là cùng.
…