Khánh mở cửa xe, đẩy Vi ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới vòng sang bên kia để bước vào xe. Khởi động máy, Khánh cho xe đi với vận tốc choáng ngợp. Cữ ngở rằng ai kia ngồi kế anh chàng sẽ bắt Khánh chạy chậm lại nhưng không. Nhỏ vẫn cứ ung dung ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều này khiến lửa giận trong Khánh lại ngùn ngụt.
“Kíttt…”
Tiếng thắng xe gấp làm ặt đường t...oé cả lửa. Vi mất đà xô người ra phía trước. Cũng may, nhờ phản xạ nhanh nên nhỏ đưa hai tay lên trước chống lại, không kéo là đi tong gương mặt đẹp tuyệt vời rồi. Đây có thể nói là sau vài lần ngồi xe với nó cũng có kinh nghiệm.
- Anh làm gì vậy? – Vi cau có quay sang nhìn Khánh.
- Anh chạy vượt tốc độ như thế, em không sợ?
- Anh nghĩ sao? – Vi nhếch môi.
- Những cô gái khác thì đã sợ đến hét lên, nhào vào ôm chặt cứng anh. – Khánh hậm hực.
- Xin lỗi nhé! Em không phải cái lũ tầm thường ấy. Càng không phải là một cô gái bình thường. Em là Ellie Angel! Đua xe em còn dám thì một chút tốc độ mà đã sợ sao? – Vi cười khẩy.
- Em…
- Sao nào? Có gì với em à? – Vi nghiêng đầu hỏi.
- Em còn hỏi? – Khánh cắn mạnh môi.
- Em làm gì để anh giận tới mức đó à? – Vi nói, cười như không cười.
- Em…em dám nói không? Tại sao lại tự ý trốn khỏi biệt thự để đến đó?
- Pama gọi. – Vi trả lời cộc lốc.
- Thế pama gọi là em nhất quyết phải tới à? – Khánh cãi lại.
- Chứ chẳng lẽ không?
- Em…thật hết chịu nổi mà! – Khánh vò đầu.
- Kệ anh. – Vi khoanh tay, dỗi.
- Này…giận à? – Khánh sấn lại gần, hỏi.
- Thèm à? – Vi lườm.
- Thôi mà…tại lúc đó anh hơi mất bình tĩnh một chút. Đừng có giận nhé! – Khánh mè nheo.
- Đã bảo là không rồi mà! – Vi gắt.
- Vậy thái độ em thế này là sao? – Khánh cau mày, hai tay túm chặt tay nhỏ, dồn nhỏ vào cửa xe khi hai gương mặt chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
- Anh…làm…làm gì đấy? Bỏ ra! – Vi ngượng chín mặt, giọng nói lắp bắp, hơi thở có chút không đều.
- Biểu cảm của em thế này là sao đây? Tính khiêu khích anh à? Nói cho em biết, khả năng kiềm chế của anh thấp lắm đấy. – Khánh cười đểu.
- Anh! – Vi trừng mắt, gương mặt vẫn còn ửng hồng rất đẹp, hơi thở ngày càng loạn. Tay nhỏ cố vùng ra nhưng không được vì lực của Khánh quá mạnh, hai chân thì bị Khánh ngồi lên đến mức tê muốn không còn cảm giác.
- Yên nào! – Khánh kiềm tay chân Vi lại, tay còn lại miết nhẹ lên môi nhỏ.
- A…anh… - Vi thở càng lúc càng khó. Phần vì bị tên này ép quá mức, phần vì trong người bắt đầu nóng lên.