Hotgirls Siêu Quậy

Chương 145




Từng bước chân đang bước lên từng bậc thang dẫn lên sân khấu, là một cô gái với nhan sắc thuộc hàng đại mĩ nhân. Mái tóc ngắn cắt kiểu vic màu vàng được highlight vài sợi màu đỏ rực. Chiếc đầm dài màu đỏ không dây có phần đuôi kéo lê trên mặt đất và phần váy bên trái được xẻ từ đùi xuống làm lộ ra được sự quyến rũ chết người từ cô gái ấy. Đôi lông mày lá liễu thanh mãnh, mắt to với hàn...g mi dài, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng nước, làn da trắng mịn không tì vết… Tất cả làm nên một tuyệt kiều như trong tranh vẽ khiến bất cứ thằng đàn ông nào cũng si mê.

Tất cả lại chìm vào im lặng, dõi theo từng bước của cô gái mang cái tên Trương Ngọc Bảo Vi.

- Đó…hình như… - Người đầu tiên bịt miệng, thì thầm.

- Chẳng phải cô gái đó là chủ tịch của tập đoàn Vương Hải à? – Người khác thất thần.

- Lại còn là minh tinh của nước anh nữa. Nghe nói cô ấy là một siêu mẫu rất sáng giá. Tiền thù lao không nhỏ đâu. Mỗi một show thời trang là giá cả triệu bảng anh đấy. – Một người nữa kinh ngạc.

- Không ngờ ông bà Trương coi thế mà sinh được cô con gái tuyệt đến vậy, tài giỏi, thông minh lại còn rất xinh đẹp. – Có người trầm trồ khen ngợi.



Rất nhiều lời bàn tán xôn xao nhưng lại im lặng ngay tức khắc khi thấy cái cau mày khó chịu của ông Trương. Khi mọi thứ lại chìm vào im lặng, ông Trương mới vui vẻ nói tiếp:

- Xin giới thiệu với mọi người, đây là con gái tôi, là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Ngọc Bảo, cũng là nhân vật chính trong buổi tối hôm nay.

Vi chẳng thèm bận tâm đến những lời pa mình nói, thứ nhỏ chú ý nhất bây giờ là người con trai trước mặt. Đây…chẳng phải…là anh chàng phục vụ trong tiệm pizza tối hôm nổ ra scandal giữa Vi với Khánh sao? Không lẽ…anh ta là Triệu Vương Hoàng? Không phải chứ? Đây là sự trùng hợp hay là có duyên mệnh gì đây?

Mặc dù khá thắc mắc nhưng nhỏ cũng chẳng hỏi gì nhiều bởi những thứ ấy lúc này có còn quan trọng gì đâu? Trong đầu nhỏ bây giờ chỉ còn lại toàn là hình ảnh của Khánh mà thôi.

Nhắc mới nhớ, hình như nhỏ chưa bao giờ nói câu yêu anh với Khánh nhỉ? Mà nếu bây giờ chưa kịp nói thì tới bao giờ mới có thể nói đây? Lỡ như nhỏ không kịp nói câu nói ấy thì sao? Nhỏ tự dưng cảm thấy sợ, sợ không kịp nói với Khánh câu nói ấy bởi vì, cũng sắp rồi. Sắp tới rồi, sắp tới cái ngày định mệnh của những con người được mệnh danh là ma nữ ấy. Ngày Tái Gía – ngày mà ai muốn lên nắm chức Tứ ma nữ đều được, chỉ cần ai có thể hạ gục bộ tứ ấy thì sẽ có thể đứng lên nắm quyền, ngược lại, nếu muốn giữ lại cương vị của mình, Tứ ma nữ phải hạ gục toàn bộ người của D.E.A.T.H. Không hẳn là giết mà chỉ là một cuộc đấu tay đôi để đối phương không thế gượng dậy được mà thôi. Nhưng dù có như thế thì nó vẫn rất khốc liệt.

Cắn nhẹ môi, lòng Vi chợt thắt lại khi trước mắt mình là cái nhẫn đính ước đang nằm trên tay Triệu Vương Hoàng. Chần chừ, nhỏ không biết có nên nhận lấy…hay là không. Mặc dù hai tay nhỏ vẫn buông thõng, không có dấu hiệu của sự phân vân nhưng trong đôi mắt thì hiện rõ điều ấy. Một sự sợ sệt lẫn không muốn cầm chiếc nhẫn đó.

Hít vào một hơi thật sâu, nhỏ từ từ đưa tay lên, nhận lấy chiếc nhẫn. Ai nhìn vào cũng thấy nhỏ có vẻ bình thường nhưng chỉ có những ai là người của Tứ ma nữ mới có thể hiểu, nhỏ đang run hơn bất cứ khi nào bởi, những lúc làm việc nhỏ còn dứt khoát hơn thế. Nếu nhỏ mà đã dứt khoát đến vậy thì bây giờ, chiếc nhẫn đã nằm yên vị trên tay nhỏ chứ không phải là vẫn còn trên tay Triệu Vương Hoàng.

Nhỏ trên sân khấu là thế nhưng cũng đâu biết rằng bên dưới có một tên đang muốn thiêu sống tất cả. Khánh siết chặt nắm đấm tay, cố gắng kiềm chế cơn giận đang bốc lên nghi ngút. Thử hỏi người con gái mình yêu đứng trước mặt mình mà đi nhận nhẫn đính ước từ một người khác thì có ai mà bình tĩnh cho được?

Khi bàn tay của Vương Hoàng vừa nâng bàn tay Vi lên, Khánh đã tức giận và không thể chịu đựng tiếp được nữa, quyết định bước lên sân khấu.