Hotgirls Siêu Quậy

Chương 142




Trang, Minh… - Giọng một người phụ nữ trung niên lên tiếng. Giọng nói có phần uy quyền nhưng lại rất đỗi dịu dàng và chan chứa rất nhiều tình cảm.

Ơ…pama? – Minh quay đầu lại nhìn, bất chợt reo lên.

Hai đứa đang tính đi đâu đấy? – Papa Minh lên tiếng.

Dạ…chỉ là đi dạo, chào hỏi một vào người quen thôi ạ. – Trang mỉm cười, lễ phép đáp.

Con dâu ta dây sao? Hôm nay con đẹp thật đấy! – Pap...a anh khen nức nở.

Hì…con không dám đâu. Nếu như pa nói, con thấy mama mới thật sự là đẹp, gần bốn mươi rồi mà gương mặt vẫn còn rất trẻ, không có lấy một nếp nhăn, tóc vẫn còn rất đen. – Trang khiêm tốn.

Tại con nhìn nhầm thôi đó chứ…mụ chằn lửa ấy mà đẹp gì? Ta đang hối hận không hiểu tại sao ngày xưa lại đâm đầu vào yêu rồi cưới bà ấy đây này? Đã thế hồi ấy còn sống chết, liều mình bảo vệ mama con khỏi bọn xã hội đen. Haizz… - Papa Minh thì thầm.

Hì… - Trang cười gượng, papa Minh mà còn dám nói vợ mình như thế thì chắc số phận cô hai mươi năm sau cũng chẳng hơn gì đâu nhỉ?

Này ông già kia? Ông nói cái gì thế? – Mama Minh trợn mắt nhìn ông chồng.

Ơ…chẳng có gì… - Papa Minh giật thót.

Ông bảo ngày xưa ông dám liều mình sống chết bảo vệ tôi khỏi lũ xã hội đen? Bây giờ ông còn trách tôi? Chứ không phải hồi ấy ông thừa hơi làm việc ruồi muỗi ấy sao? Ông tưởng tôi không làm gì được bọn đấy chắc? Dù sao tôi cũng là mẹ con Vi, ông xem thường tôi thì bây giờ con Vi nó không giỏi được đến thế đâu. – Trương phu nhân cáu tiết.

Tôi xin lỗi mà…vợ… - Papa Minh lay lay tay bà xã.

Buông. – Một từ rất ngắn nhưng cũng rất lạnh vừa thoát ra khỏi khuôn miệng xinh xắn thì ngay lập tức, cánh tay ông Trương vội vã bỏ xuống.

Thôi mà pama. Lớn rồi chứ có còn là trẻ con đâu? – Minh thở dài.

Nói cái gì đấy thằng kia? Mẹ mày còn chưa bốn mươi đâu để mà gọi là già nhé! – Bà Trương lườm con trai.

Hix… - Minh chạy tót ra sau lưng Trang.

Thôi mẹ…tha pa con anh ấy đi! – Trang gỡ rối.

Đúng là bọn đàn ông suốt ngày léo nhéo mà chẳng làm được tích sự gì. – Bà Trương giọng bực tức.

Nhưng… - Ông Trương đang tính phản bác, muốn nói “Dù sao tôi cũng tạo ra được một thằng con trai nối dõi và một đứa con gái xinh đẹp đấy thôi. Sao lại bảo tôi vô tích sự?” thì ngay lập tức nhận được cái ánh mắt muốn thiêu sống của vợ nên im bặt.

Mẹ… - Trang gọi, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn bà.

Hừ…nể lời con, ta không nói hai cha con ống ấy nữa. – Bà Trương nhìn cô con dâu, giọng bắt đầu dịu lại.

Vâng.

À…mà con với thằng Minh tính chừng nào đám cưới? Ta mong có cháu bế lắm rồi đấy. – Ba Trương bắt đầu hồ hởi.

Phải phải. Ta gần đất xa trời rồi, ta cũng muốn có cháu lắm. – Ông Trương hùa theo.

Pa có cần làm quá như thế không? Chưa bốn mươi mà gần đất xa trời cái nỗi gì? – Minh trề môi.

Cái thằng ranh này? – Ông Trương trừng mắt nhìn thằng con trai.

Hì…chuyện đó con chưa tính. Chắc cũng chờ khi nào Vi trở về với đúng bến đỗ thật sự của nó thì tụi con mới tính đến chuyện kết hôn. – Trang nhỏ nhẹ đáp.

Thì con Vi đã có bến đỗ rồi đấy thôi?

Không đâu. Con tin người mà Vi chọn không phải Triệu Vương Hoàng. Căn bản Vi không có một chút tình cảm nào với anh ta, cũng chưa từng một lần gặp mặt.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Một thời gian thì hai đứa nó cũng sẽ có tình cảm với nhau thôi. – Bà Trương xua tay.

Không đâu ạ. Nếu như tên kia vẫn còn sống trên đời, con chắc chắn hắn ta không để Vi cưới Vương Hoàng đâu. – Trang cười đầy ẩn ý.

Ý con là sao? Tên kia? Là ai? – Ông Trương cau mày.

Người yêu của Vi ạ. – Minh nhanh mồm chen vào.

Vi có người yêu rồi sao? – Cặp vợ chồng già cùng nhau đồng thanh.

Vâng.

Nhưng…vậy chẳng khác nào là…ta đang ép hôn nó? – Ba Trương ngần ngừ.

Không tới mức nghiệm trọng thế đâu ạ. Vi nó có cách làm riêng cùa mình. Với tính cách của nó, nó sẽ không làm những gì mình không thích. Kể cả trong tình yêu, nếu không phải là người nó dành tình cảm, tuyệt đối Vi sẽ không kết hôn với người đó. Bằng mọi cách. – Trang nghiêng đầu.

Vậy cuồi cùng, người yêu con Vi là ai? – Bào Trương nhìn con trai và con dâu.

Cậu ta cũng có mặt ở đây hôm nay với tư cách là khách mời. Chỉ đơn giản là pama không thấy cậu ta thôi. – Minh cười nhạt.

Con quen cậu ta? Vậy mau mau dẫn cậu ta tới đây, nếu được, ta sẽ huỷ buổi lễ đính hôn này. Dù sao, ta cũng mong muốn con bé được hạnh phúc. – Ông Trương hối thúc.

Đến lúc, con bé sẽ tự dẫn hắn ta về ra mắt pama thôi, cũng sắp tới lúc rồi. Vả lại bây giờ con cũng chẳng biết phải tìm tên đó ở đâu. Chắc lại chui vào cái xó xỉnh nào để buồn khổ một mình rồi. – Minh lắc đầu.

Nếu con bé chịu nói từ đầu, có lẽ ta đã không làm vậy. – Bà Trương thở dài.

Đừng buồn mà mẹ. Vi đủ lớn để tự tạo ra chính hạnh phúc cho nó. Nó biết cái gì là tốt cho bản thân mà. – Minh an ủi.



À…pama…con có chuyện muốn hỏi. – Trang lên tiếng, hơi e dè.

Sao? Con hỏi đi. – Ông Trương gật đầu.

Ừm…pama…mời mẹ con…dự buổi tiệc này đúng không? – Trang cắn chặt môi.