Hotgirls Siêu Quậy

Chương 116




Resort – phòng nó

“Cốp”

Tiếng một vật gì đó va chạm mạnh vào bức tường. Một vật gì đó, màu đen và cứng. Một chiếc máy ghi âm!

- Mày đã thấy sự việc nguy hiểm thế nào chưa? – Nó hét lớn, lúc này, bốn chàng trai đã về phòng.

- … - Thảo Anh ngồi đối diện chẳng nói bất cứ thứ gì, chỉ đang ngồi yên và lắng nghe. Vi và Trang ngồi hai bên nhìn thương cho Thảo Anh nhưng lại không dám lên tiếng... bởi vì…nó trách Thảo Anh là đúng!

- Mày biết, trong Tứ ma nữ, nhiệm vụ của mình là gì không? – Nó hít sâu, lấy lại bình tĩnh.

- Là người điều khiển mọi hoạt động về mạng lưới an ninh, bảo đảm sự an toàn cho “ba mảnh ghép đồng – bạc – vàng” và “chiếc chìa khoá”. Đồng thời là hacker của nhóm, chịu trách nhiệm bảo vệ thông tư mật, đường truyền liên lạc khỏi kẻ thù! – Thảo Anh mím môi trả lời.

- Vậy giải thích đi! Chuyện này là thế nào? – Nó chất vấn.

- … - Cô nàng không lên tiếng.

- Mày có nhận định được mức độ nguy hiểm của sự việc chưa? Mày là người chịu trách nhiệm bảo mật đường truyền liên lạc mà để cuộc đối thoại qua bộ đàm bị lộ ra ngoài là sao? Chính vì bị lộ nên bọn cớm mới biết đường vây bắt Vi đó! Cũng may là thầy đã lo lót êm xui chứ nếu không bây giờ, không biết Vi còn về đây bình an thế này không? – Nó tức giận. Thì ra là do đường truyền bị rò rỉ nên khi ra lệnh qua bộ đàm, bọn cớm đã nắm được biển số chiếc xe container nhỏ. Đó cũng là lý do bọn chúng biết và đuổi theo xe Vi.

- Tao xin lỗi! Là tao sơ suất. – Thảo Anh cúi đầu.

- Nếu mày cứ thế này, tao sẽ buộc mày phải ra khỏi D.E.A.T.H. – Nó liếc nhìn cô nàng.

- Nhưng…

- Biện hộ gì? Mày có thấy chính vì một chút sơ sót nhỏ của mày đã khiến cho người khác suýt mất mạng chưa? Làm việc tại D.E.A.T.H thì không được sơ sót. Một chút cũng đủ chết người rồi, thậm chí còn liên luỵ đến người khác nữa. Tao biết, mày đang khốn đốn, quỵ luỵ vì tình nhưng điều đó cũng không cho phép mày hành động bất cẩn gây nguy hiểm cho người khác như thế. – Nó gắt lên rồi từ từ dịu giọng lại.

- … - Thảo Anh ngồi im lắng nghe. Cô nàng hiểu chứ, chỉ là hôm nay, tâm trạng có chút không ổn định.

- Hừ…lần này là rút kinh nghiệm. Tao không muốn có trường hợp tương tự thứ hai xảy ra? Không chỉ riêng với Thảo Anh, những người còn lại cũng vậy! Rõ chưa? – Nó thở dài.

- Rõ! – Cả ba khẽ đáp.

- Tốt. Tối nay, tao sẽ lái xe về thành phố! – Nó nói rồi thả người xuống ghế sofa.

- Sao? Sao lại về? – Vi bất ngờ.

- Tao muốn về gặp người đó ngay lập tức! Tao không chờ nổi. – Nó nói, giọng pha chút mệt mỏi nhưng hạnh phúc.

- Người đó… - Vi nhắc lại cụm từ.

- Không lẽ… - Thảo Anh nghi hoặc.

- Phải! Về rồi… - Nó nói.

- Bướm Đêm…về thật rồi sao? – Vi không tin vào tai mình.

- Phải… - Nó gật đầu.

Một khoảng lặng diễn ra, không ai nói câu nào. Một lúc sau, tất cả về phòng. Khi không còn một ai, nó nhẹ nhàng đấy màn hình laptop lên, bảng mã hoá lúc nãy đã hoàn thành và người thực hiện không phải nó. Công việc hack máy tính chủ đó vô cùng khó khăn nhưng có người đã làm được…là hắn. Nó âm thầm suy nghĩ về một điều gì đó, rất khó đoán!