" Vậy những gì mình nghe thấy là thật sao anh ấy lại đối xử với mẹ như vậy chứ? thật quá đáng. Nhất Bảo chính anh đã làm sụp đổ cái hình tượng tốt đẹp của anh trong tôi anh đừng trách tôi ác. Hải Linh tôi sẽ giành lại em từ tay hắn.
"- Tuấn tự hứa với lòng mình..
Như bao người con khác Tuấn cũng là người có hiếu cậu yêu mẹ mình không muốn bà phải chịu bất cứ một đau khổ nào.
8 năm trước mẹ cậu đã sút nữa rời xa cái thế giới này vì cái căn bệnh tim quái ác. Bà bị bệnh tim nặng nói đúng hơn là bệnh tim bẩm sinh ông bác sĩ nói thế. Nhưng trong cái ngày đau khổ ấy thì có một phép màu hiện ra bà ấy đã qua cơn nguy kịch, mấy năm gần đây bệnh của mẹ cậu đã không còn tái phát nhưng hôm nay vì hắn mà sút một lần nữa cậu mất mẹ và cậu không cho bất cứ ai làm hại đến mẹ mình và hắn cũng không ngoại lệ. Cậu đã nghĩ đến ngay việc trả thù ẹ khi bệnh tim của bà tái phát, nhưng cậu không tài giỏi như hắn cậu chỉ biết sơ qua cái gọi là quản trị kinh doanh nhưng điều đó không thể nào thắng lại hắn. Cậu biết hắn yêu Hải Linh lắm nên chỉ còn cách cuối cùng đó là giành tình yêu của hắn phải khiến hắn đau khổ rồi chẳng mấy chốc cái công ty hắn quản lí sẽ sụp đổ.
* * * Một điều trùng hợp là bệnh viện mẹ Tuấn đang chữa trị cũng là bệnh viện mẹ nó đang nằm. Vừa nói chuyện với ông Kha xong định quay lại phòng bệnh thì đúng lúc đó nó cũng vừa mua đồ ăn sáng ẹ nó về. Nhìn thấy Tuấn nó gọi cậu:
- Tuấn có phải cậu không?
Tuấn quay lưng lại thấy nó cậu hơi ngạc nhiên nhưng nhớ ra đây cũng là bệnh viện mẹ Hải Linh nằm.
" Chết rồi mình sơ suất quá!
"- Tuấn tự trách mình.
Cậu nở một nụ cười chào nó:
- Chào buổi sáng hihi.
- Sao cậu lại ở đây?
- À...mẹ mình ốm đang nằm viện.
- Ồ vậy hả ơ nhưng sao...
- Sao thế?
- Mình nói chuyện này cậu đừng giận nhá.
- Ừ cậu nói đi.
- À lần trước khi có gặp bố cậu cảm ơn ông ấy nói mẹ cậu đã mất lâu rồi mà sao giờ lại...
" Lại còn có chuyện này nữa sao? bực mình thật sáng ra đã gặp rắc rối rồi.
"- Tuấn nghĩ.
- Cậu sao thế? mình xin lỗi mình chỉ hỏi vậy thôi.
- À không có gì đâu mẹ mình đã mất rồi bố mình đã tái hôn.- Tuấn cố nở nụ cười gượng gạo.
- Vậy hả hihi vậy mẹ cậu sao rồi?
- Bà ấy ổn rồi.
- Vậy hả chút nữa mình sẽ qua thăm hihi.
- Thôi không cần đâu...
- Sao vậy?
- À tính cách mẹ mình không như người khác bà ấy không quen gặp người lạ bao giờ nên chuyện này mình nghĩ là không được rồi. Xin lỗi cậu nhá.
- Ừ không sao đâu. Mà mẹ cậu bị sao thế?
- Bà ấy chỉ cảm nhẹ thôi. À cậu mua đồ ăn sáng ẹ hả?- Tuấn nhìn thấy tay nó cầm cặp lồng cháo hỏi.
- Ừ hihi thôi để lúc khác nói chuyện đến giờ mình ẹ ăn rồi còn cho bà uống thuốc nữa.
- Ừ mình cũng phải về lo ẹ đây chào nhá.
- Chào.
Nói rồi nó và Tuấn mỗi người một hướng quay về phòng bệnh.
* Trường đại học *
- Trang cậu thông minh hơn tụi này thử nói xem đứa hại Hải Linh là ai.- Quỳnh Anh quay sang hỏi Trang.
- Trời tôi có phải thánh đâu mà biết được.
- Trời ơi là trời đứa nào hại nó thì mau ra đây cứ đợi đến lúc ta tìm ra thì mi đừng có trách ta ác.- Quỳnh hét lên khiến tụi nó phải bịt tai lại với cái công suất của nó bây giờ không bịt lại thì cái màng nhĩ sẽ thủng một cách
" tội nghiệp.
"
- Haizzz cũng đã 2 ngày rồi mà chẳng có tin tức gì cả. Không biết bao giờ Hải Linh nó mới đi học lại được đây mình thấy thương con nhỏ quá.- Mai Thùy nói.
- Ừ đứa nào độc ác hại nó vậy chứ đúng là đồ không có trái tim mà.- Mạnh Quân bất bình nói.
- Vậy giờ sao đây. Trước hết phải thuyết phục thầy hiệu trưởng cho Hải Linh đi học lại đã còn chuyện tìm ra ai đã hại nó thì tính sau.- Kiều Trang nói.
- Nhưng với khả năng của tụi mình liệu thầy có đồng ý không?- Quỳnh Anh hỏi.
- Hơn nữa các phụ huynh không muốn Hải Linh quay lại trường thử hỏi sinh viên trong trường có ai chịu đứng ra giúp nó không?- Mai Thùy nói.
- À hay là mình gọi cho Hoàng Anh biết đâu anh ý giúp được thì sao?- Quỳnh Anh nói mắt sáng lên.
- Thôi đi bà con nhỏ mà biết được chuyện này nó không để yên đâu.- Mạnh Quân gạt phăng.
- Vậy giờ làm sao đây cách này không được cách kia cũng chẳng xong haizzz.- Quỳnh Anh than vãn.
- Mình có thể giúp mấy bạn.- giọng của một thanh niên trẻ.
Giật mình tụi nó quay ra sau xem chủ nhân của lời đề nghị đó là ai. Một chàng trai có dáng người cao ráo, khuôn mặt phải nói là vô cùng hoàn hảo có thể nói vẻ đẹp của người thanh niên này không kém gì so với vẻ đẹp của hắn. Hắn mang vẻ lạnh lùng vô cảm nhưng vẫn khiến người ta mê mẩn còn người thanh niên trẻ này làm cho người ta cảm thấy ấm áp bởi nụ cười tỏa nắng của mình. Không kìm được lòng mình bất giác miệng Quỳnh Anh thốt lên hai chữ:
- Quá đẹp.- cô nàng vừa nói 2 mắt dính chặt lấy người thanh niên trước mặt.
Cậu thanh niên nhắc lại một lần nữa câu nói của mình ban nãy: - Mình có thể giúp Hải Linh quay lại trường học.- nói rồi cậu lại nhoẻn miệng cười khiến trái tim ai đó chao đảo.
- Sao cậu lại muốn giúp Hải Linh?- Kiều Trang nghi ngờ hỏi.
- Vì...tôi là bạn cô ấy.
- Bạn? tôi chưa từng nghe Hải Linh nhắc tới cậu.
- Chúng tôi cũng vừa quen nhau thôi. Bố tôi là người trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cô ấy.
- Oh.- mọi người đồng thanh tất nhiên trừ Quỳnh Anh vì con nhỏ vẫn đang mải mê trong cõi mơ mộng.
- Xin tự giới thiệu tôi là Hoàng Quang Tuấn sinh viên năm thứ nhất trường đại học y khoa ngoại.
- Vậy ra cậu cũng học ngành này. Chúng ta bằng tuổi nhau cả hihi.- Mai Thùy cười tươi.
- Rất hân hạnh được làm quen tôi là Mạnh Quân.- nói rồi Quân đưa tay ra bắt lấy tay của cậu bạn mới quen.
- Tôi là Mai Thùy.- Thùy cúi đầu chào.
- Tôi là Kiều Trang.
Mọi người đã giới thiệu xong nhưng vẫn không thấy Quỳnh Anh nói gì quay lại thì thấy nó vẫn đang nhìn Quang Tuấn chằm chằm. Tuấn bắt gặp ánh mắt đó mặt cậu hơi đỏ ngượng ngùng gãi đầu gãi tai nói:
- Rất vui được làm quen với cậu. Cậu tên gì?- Tuấn lại cười khiến người con nhỏ có cảm giác được lâng lên tận tầng mây.
Câu hỏi được phát ra mà người cần trả lời vẫn cứ đứng đó không một động tĩnh gì vẫn cái ánh mắt hình trái tim to đùng miệng cười cười như một con khùng. Kiều Trang thấy bộ mặt khó coi lúc này của con nhỏ liền lấy tay lắc mạnh người nó nói nhỏ:
- Quỳnh Anh làm ơn tỉnh lại giùm tớ.
- Hơ...hả cậu nói cái gì?
- Người ta hỏi tên kìa.
- À ừ mình tên Quỳnh Anh. Hân hạnh làm quen.
- Cậu nói giúp được Hải Linh vậy tức nghĩa là có cách rồi phải không?- Mạnh Quân sốt sắng hỏi.
- À cũng không gọi là cách mà mình cũng có quen hiệu trưởng trường mình nên mình có thể xin cho Hải Linh quay lại trường học.
- Cậu chắc chắn vậy sao?
- Ừ nhất định mình sẽ giúp Hải Linh đi học lại.- Quang Tuấn quả quyết.
- Vậy trăm sự nhờ cậu.
- Hihi thôi mình về lớp đây gặp các cậu sau bye.
- Ừ bye.
- Trời ơi người đâu mà đẹp quá không ngờ ở cái trường này cũng có những 2 mĩ nam.- Quỳnh Anh chắp hai tay vào nhau mắt long lanh nói.
" Tách...tách...tách
"
- Cậu làm gì vậy?- Quỳnh Anh quay sang hỏi Kiều Trang khi thấy con nhỏ đang chụp mình ở mọi góc độ.
- Thấy rồi còn hỏi.
- Sao lại chụp hình mình có chụp cũng phải nói một tiếng để người ta tạo dáng chứ.- Quỳnh Anh ra giọng trách cứ.
- Hơ không cần mình gửi cho Hoàng Anh xem anh ta thấy thế nào khi người yêu mình đang chết mê chết mệt bởi thằng con trai khác.- Kiều Trang thản nhiên nói.
Câu trả lời của con nhỏ như gáo nước lạnh tạt vào mặt Quỳnh Anh giữa cái thời tiết rét căm căm của mùa đông hà thành.
- Cậu nói gì? Trái tim mình chỉ có Hoàng Anh thôi nhá. Ừ mình thừa nhận có cảm nắng anh chàng đó nhưng chỉ là nhất thời thôi chứ nhìn kĩ thì Hoàng Anh của tớ vẫn là nhất.
- Trời tình yêu
" cháy bỏng
" nhỉ?- nói rồi 3 đứa ôm nhau mà cười còn Quỳnh Anh đầu con nhỏ đang bốc hỏa khói nghi ngút ở hai tai.
* Phòng hiệu trưởng *
Cốc...cốc...cốc.
- Mời vào.- tiếng thầy hiệu trưởng vọng ra.
Ông ấy đẩy gọng kính lên nhìn người bước vào nở một nụ cười chạy te te ra bắt tay nói:
- Ôi thiếu gia họ Hoàng thất lễ thất lễ. Mời cậu ngồi.- ông ấy đưa tay về phía cái ghế sofa nói.
- Cảm ơn thầy.- Quang Tuấn cúi nhẹ người nói.
- Ơn huệ gì. Mà cậu lên đây có chuyện gì không?
- Thực ra em có một chuyện muốn nhờ thầy mong thầy giúp cho.
- Chuyện gì cậu cứ nói tôi sẽ tận tình giúp đỡ.
- Dạo gần đây trường mình ồn ào về việc sinh viên Trần Hải Linh làm việc trong quán bar...
- À thì ra là chuyện đấy. Nhưng tôi đã cho cô sinh viên đấy nghỉ học rồi xin cậu cứ yên tâm học hành hihihi.
- Ý em muốn là thầy có thể để bạn ấy đi học lại được không?
- Hả? ơ chuyện này không được đâu...
- Thầy em hi vọng là ngày mai bạn Hải Linh sẽ quay lại trường học.- Quang Tuấn nói giọng lạnh băng.
- Nhưng tôi không thể quyết định được... - Thầy là hiệu trưởng trường này sao lại không quyết định được? hay thầy muốn về nghỉ hưu sớm? chuyện đó em sẽ giúp thầy.
Nghe thấy câu nói này thầy hiệu trưởng toát hết cả mô hôi ông nhanh chóng bao biện:
- Ấy không không phải như thế. Thực ra thì chuyện này là do phía hội phụ huynh lên tiếng bắt nhà trường phải đuổi học Hải Linh chứ thầy đâu có muốn trường ta mất đi một nhân tài như cô bé.
- Vậy thì thầy mau viết giấy gọi Hải Linh đi học lại đi. Em muốn ngay ngày mai Hải Linh sẽ đến trường học nếu không thì thầy cũng biết thế nào rồi đấy.- Tuấn cảnh báo.
Tuấn nói xong chào thầy hiệu trưởng rồi mở cửa ra ngoài.
- Khoan đã.- ông hiệu trưởng gọi lại.- giữa cậu và Hải Linh...có quan hệ gì?
- Cô ấy là bạn gái tôi.- nói rồi Tuấn đi thẳng.
- Hả???
* Bênh viện *
- Hải Linh đã có giấy gọi đi học lại chưa con?- mẹ nó hỏi.
- Dạ...chưa mẹ ạ.
- Sao con không đến trường nói lại hoàn cảnh của mình để ông ấy không hiểu lầm nữa.
- Con có đến vài lần có nói nhưng thầy ấy không nghe mẹ à.- giọng con nhỏ buồn thiu.
- Vậy không lẽ con không quay lại trường học nữa sao?
Nó thở dài, nó cũng đâu muốn vậy đã tìm hết cách mà chẳng thể cứu vãn được tình thế đến trường thì cô văn thư nói thầy đang bận không tiếp khách được đến nhà thì bảo không có nhà. Hàng ngàn lí do được nói ra mà mục đích cuối cùng là thầy hiệu trưởng đang cố tình tránh mặt nó không cho nó một cơ hội để giải thích nữa.
- Mẹ.- Bọn Quỳnh Anh gọi lớn từ ngoài cửa.
- Hôm nay các con không học sao?
- Hihi bọn con nhớ mẹ và Hải Linh quá học không vào nên tới đây thăm 2 người.- Mai Thùy cười.
- Con có mua đồ ăn tới này.- Quỳnh Anh giơ bọc đồ ăn thơm phức ra trước mặt.
- Thơm thật đấy.- nó khen.
- Cũng đến giờ ăn trưa rồi hihi chén thôi. Tôi đói lắm rồi.- Mạnh Quân ôm bụng nói.
.....
- Mẹ này con với anh chị ý ra ngoài chút nha mẹ.- nó xin.
- Ừ cả ngày con ở bệnh viện với mẹ rồi nên ra ngoài đi.- mẹ nó cười hiền.
- Dạ. Con đi đây.
* Công viên *
- Hải Linh này em có bạn mới mà không giới thiệu cho bọn chị biết nhá.- Quỳnh Anh ra vẻ giận dỗi.
- Bạn? bạn mới nào?- nó ngơ ngác hỏi.
- Thì cái cậu tên Quang Tuấn gì đó.
- À hihi cậu ấy là con bác...
- Bọn chị biết rồi mới sáng nay gặp cậu ấy nói hết cho bọn chị nghe rồi.- Mai Thùy.
- Hihi.
- À cậu ấy nói sẽ giúp em quay lại trường học đấy.- Mạnh Quân nói.
- Vậy ạ.
- Thôi không nói chuyện này nữa. Mấy ngày nay ở trường bọn chị điều tra đứa chủ mưu đứng đằng sau nhưng vẫn không phát hiện được là đứa nào.
- Mình vẫn nghĩ là con nhỏ Hương Ly đó làm.- Quỳnh Anh nói.
- Nhưng bằng chứng đâu mà buộc tội người ta?
- Thì mới phải đi tìm.
- Haizzz.
* Công ti Dream Away *
- Nhất Bảo.- một cô gái từ ngoài cửa nhảy thẳng vào phòng.
- Hơ...hơ...- hắn chỉ tay về phía người con gái đó.
- Hơ cái gì mà hơ. Anh yêu em nhớ anh quá hix...hix...hix- cô gái giả vờ khóc lóc rồi chạy thẳng đến bàn làm việc ôm lấy người hắn.
- Huyền Vy sao em lại về đây?
- Em đã nói là nhớ anh nên em về đây hihi.
- Đừng đùa nữa nói thật đi em lại gây lỗi gì rồi chuồn về đây tránh tội chứ gì?
- Haizzzzz em có giấy phép của bố đấy nhá. Không tin anh thử gọi cho bố mà xem.
- Được rồi để anh gọi.
- Thôi hihi bố nói em sang đây để giúp anh.
- Giúp? giúp gì?
- Thì giúp anh quản lí công ty.
- Trời em đùa đấy à? - Em không đùa anh nghĩ em không làm được chứ gì. Em đã thi được bằng tiến sĩ nha.
- Thôi được rồi. Em về lâu chưa sao không gọi anh để anh cho người ra đón.
- Em về cũng được 2 tuần nay rồi hihi.
- Vậy từ đó đến giờ em làm gì mà không gọi cho anh?
- Em cũng có việc của em chứ. Thôi em đói rồi đi ăn với em nhá.
- Nhưng...ừ đi thôi.
Vậy là sau một ngày
" vật lộn
" với những lời đe dọa của Quang Tuấn thầy hiệu trưởng cũng kí quyết định cho nó đi học lại vừa nhận được tin từ Quỳnh Anh nó vui mừng nhảy cẫng lên chạy đi chạy lại miệng lẩm bẩm: Mình được đi học lại, mình được đi học lại....hihi sướng quá...Mẹ nó nhìn thấy hành động của nó chỉ cười nhẹ.
...
Từ ngày nghỉ học đến giờ nó nhận ra một điều rằng được đi học là một niềm vui rất lớn không học nó cảm thấy mình thật vô dụng. Hôm nay là ngày đầu tiên nó quay lại trường học nó dậy từ rất sớm chuẩn bị lại mọi thứ thật kĩ lưỡng rồi bắt xe bus đến trường. Nó bước vào trường với tâm trạng thoải mái hít một hơi thật sâu tận hưởng cái không khí sớm mai của trường nở một nụ cười nó hét to:
- Tôi đã quay lại rồi đây!!!!!
Tiếng hét của nó khiến một vài sinh viên trong trường quay lại nhìn chủ nhân của tiếng nói khiến họ suýt rụng tim vừa nãy họ nhận thấy đó là nó đứa con gái làm trong quán bar lại những lời xì xào nhưng bây giờ nó không bận tâm họ đang nói gì nó vẫn nở một nụ cười đầy tự tin bước về lớp điều này làm những
"con vịt cái
" phải ngỡ ngàng.
- Này hay cô ta bị oan?
- Làm gì có chuyện đấy thế những tấm ảnh đó là cô ta chứ con ai vào đây nữa.
- Nhưng mày thử nhìn cái thái độ đó kìa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Biết đâu được đấy cô ta cố làm như vậy để che mắt thiên hạ chứ sao.
- Tao nghĩ không phải đâu cô ta bị nhà trường cho nghỉ học mà giờ lại được đi học lại thì chẳng phải bị oan là gì.
- ....
Lớp nó bây giờ vẫn chưa ai đến cả tiến về chỗ ngồi nó ngắm nhìn lại mọi cảnh vật xung quanh mà nó đã không được nhìn từ mấy ngày nay. Bỗng nó cảm thấy nhớ hắn vô cùng lôi điện thoại ra gọi cho hắn đầu dây bên kia nhấc máy nó nở một nụ cười tươi rói nhưng không phải giọng nói của hắn như mọi lần mà là giọng của một cô gái lạ:
- Alo.
Nụ cười nhanh chóng vụt tắt trên môi nó. Sao lại có thể thế này? Tại sao không phải anh nhấc máy mà lại là một người con gái khác? Chẳng nhẽ đối với anh em cũng như những người con gái trước đây chỉ là một thứ đồ chơi và bây giờ khi anh đã chán thì lại thẳng tay vứt nó đi? Anh nhẫn tâm vậy sao?...hàng loạt những câu hỏi được đặt ra trong đầu nó cùng với đó là những lời thanh minh: không không thể như thế được anh ấy yêu mình mà, Bảo sẽ không đối xử với mình như vậy đâu chắc là thư kí của Bảo. Đúng vậy cô ấy là thư kí...Giọng người con gái ấy lại phát ra có chút bực dọc làm đứt mạch suy nghĩ của nó:
- Nếu không nói gì tôi sẽ cúp máy đấy.
Nó hít một hơi thật sâu trả lời:
- Phiền chị cho tôi gặp anh Bảo.
- Cô là ai?
- Tôi là bạn của anh Bảo.
Người con gái đấy không ai khác chính là Huyền Vy nghe câu nói tôi là bạn của anh Bảo khiến Vy hơi nghi ngờ Vy xem lại tên người gọi đập vào mắt cô là 2 chữ: Em yêu. Cô biết đó là người yêu của Bảo nở một nụ cười gian xảo nhấc máy nói tiếp:
- Anh Bảo đang bận có chuyện gì cứ nói với tôi là được rồi.
- À...vậy thì thôi tôi sẽ gọi lại cho anh ấy sau. Chào chị.
- Khoan đã.- Huyền Vy nói vội.
- Có chuyện gì sao chị?- nó hỏi.
- Tôi không muốn có người con gái khác gọi điện cho chồng tôi.
Nó nghe câu nói này mà suýt làm rơi cái điện thoại, nó như không tin vào tai mình lắp bắp hỏi lại:
- Chị...chị nói sao?
- Ý tôi nói tôi không muốn cô gọi cho anh Bảo chồng tôi nữa...
Tai nó ù đi nó không nghe được những câu tiếp theo nữa nó cảm thấy đau nhói, nghẹt thở nước mắt tuôn rơi trên gò má trắng hồng của nó chảy xuống cổ thấm và cổ áo len của nó lạnh buốt. Đau, rất đau tại sao cô gái đó lại có thể nói như thế với nó? Tại sao nó luôn phải hứng chịu đau khổ vậy nó chưa kịp cảm nhận hạnh phúc được bao lâu mà giờ lại phải gánh chịu đau khổ tiếp vậy. Nó gạt đi dòng lệ trên má nói tiếp:
- Tôi chưa nghe anh Bảo nói gì về chuyện đã kết hôn cả.
- Ừ thì chúng tôi sắp tổ chức hôn lễ. Sẽ sớm thôi.- Huyền Vy nói giọng đầy tự tin.
Nó không thể chịu đựng được nữa rồi nước mắt lại rơi nó cảm nhận được vị mặn đắng trên đầu lưỡi vội cúp máy nó bây giờ đã khóc nấc lên thành tiếng. Ôm lấy lồng ngực đập nhẹ mong rằng sẽ giảm bớt được nỗi đau nhưng vô dụng trái tim nó như thắt lại đau vô cùng hắn độc ác quá sao đã có vợ sắp cưới mà còn nói yêu nó vậy chứ? Không nó muốn một lời giải thích từ hắn nó muốn chính hắn nói sự thật cho nó nghe nó muốn biết hắn không lừa dối nó nó muốn lời nói của cô gái kia không phải là sự thật. Vội lấy lại bình tĩnh nó nhấn nút gọi cho hắn lần nữa nhưng đầu dây bên kia chỉ có những tiếng tút...tút vô cảm không ai nhấc máy cả. Vậy là điều cô gái đó nói là thật hay sao? Nhất Bảo anh là đồ tồi. Nó òa khóc trong đau khổ.
* * *