"Sóc ơi"
Tiêu Tùng Hứa đang vội vàng xỏ giày ở cửa thì bị dì Hứa gọi lại.
Cậu quay lại thì thấy dì Hứa đang lau tay liên tục trên tạp dề, sau đó đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu.
"Mấy giờ rồi? Con sẽ không đến muộn đâu, sao vội thế?" dì Hứa tuy trách mắng nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.
Tiêu Tùng Hứa cúi đầu và không trả lời, chỉ c ắn môi dưới và mỉm cười ngoan ngoãn.
"Được rồi." dì Hứa vỗ vai anh, thả anh đi, "Đi từ từ thôi nhé, đừng chạy!"
Tiêu Tùng Hứa gật đầu.
Cậu bước chân trái ra khỏi nhà, quay lại nhìn dì Hứa nói to -
"Bước chân trái ra khỏi nhà sẽ gặp may mắn!"
dì Hứa nhìn cậu, mỉm cười trìu mến: "Trẻ con nhà người ta bắt đầu đi học thì khóc lóc, la hét ầm ĩ, con thì lại rất mong chờ ngày đầu tiên đến trường. Đi đi! Học kỳ mới của con sẽ gặp nhiều may mắn."
"Vâng!" Tiêu Tùng Hứa gật đầu mạnh và lên đường đến trường với sự chúc phúc của mẹ nuôi- dì Hứa.
Một bước, hai bước.
Tiêu Tùng Hứa lúc đầu vẫn có đi từ từ.
Ba bước và bốn bước.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Tùng Hứa đã bắt đầu chạy.
Bởi vì Tiêu Tùng Hứa không nhịn được.
Để gặp được người mình thích, cậu phải chạy nhanh.
Cả một mùa đông.
Cả một mùa đông đã trôi qua.
Trong suốt kỳ nghỉ đông, Tiêu Tùng Hứa không gặp chàng trai mà mình yêu thầm——
Trì Đông Dương, hotboy của trường trung học số 1 ở thành phố Mori.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường.
Nghĩ đến sắp được gặp người trong lòng khiến cả đêm Tiêu Tùng Hứa không thể ngủ ngon và đến sáng thì không đợi được.
Ngay cả túi hạt và sữa óc chó mà dì Hứa mua cho cậu, cậu cũng chỉ nuốt mà không nghiêm túc thưởng thức.
Sắp rồi, sắp gặp được rồi!
Tiêu Tùng Hứa chạy nhanh, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào hơn cả ăn mật.
Lúc Tiêu Tùng Hứa đến trường, cậu thấy sân trường vắng tanh.
Chỉ có chú quét dọn đang quét sân trường, chào cậu: "Cậu bé, còn sớm quá!"
Khi đó Tiêu Tùng Hứa mới nhận ra rằng mình quả thực đã đến quá sớm.
Có lẽ cậu ấy là học sinh đầu tiên đến trường.
Có vẻ như muốn gặp được Trì Đông Dương thì vẫn còn còn phải đợi một lúc nữa.
Không sao cả, so với cả mùa đông, thì chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi.
Tiêu Tùng Hứa vừa tự an ủi mình vừa chạy lên tòa nhà dạy học.
Cậu chạy đến nỗi mồ hôi đầm đìa, cậu nghĩ vẫn may nhân lúc chưa ai đến chỉnh trang lại bề ngoài của mình.
Cậu hi vọng mình sẽ trông đẹp trai trong lần gặp nhau đầu tiên của học kì mới.
Tuy không đẹp trai bằng Trì Đông Dương nhưng ít nhất...
Cậu cũng nên chăm chút để trở nên đẹp trai.
Nhưng.
Vừa bước tới cửa lớp, cậu đã nhìn thấy một chàng trai đang đứng bên của sổ
Chàng trai mà Tiêu Tùng Hứa yêu thầm- Trì Đông Dương.
Trì Đông Dương đứng đó, bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình bay trong gió sớm.
Tấm rèm trắng nhạt thổi qua sườn mặt anh, ánh nắng dịu nhẹ buổi sáng sớm mang đến cho anh một ánh sáng và bóng tối thiêng liêng.
Nghe thấy tiếng động, Trì Đông Dương quay đầu lại.
Anh nhìn thấy Tiêu Tùng Hứa
"Chào buổi sáng. Cậu cũng đến sớm thế?" Trì Đông Dương mỉm cười chào cậu. Ánh nắng như đang nhảy múa trên đôi lông mày sáng của chàng trai.
Tiêu Tùng Hứa sững sờ một lúc lâu mới nhớ ra trả lời.
Anh mở miệng nói:
"Nấc!"
Một tiếng ợ hơi nhẹ.
Tiêu Tùng Hứa nhanh chóng che miệng lại.
"Nấc! Nấc! Nấc!"
Tiếng nấc liên tiếp kêu lên
Tiêu Tùng Hứa che miệng lại, nhưng cậu không thể ngăn cản được tiếng nấc.
Xong rồi!
Cậu muốn để lại ấn tượng tốt nhưng mọi chuyện lại xảy ra như thế này!
Tiêu Tùng Hứa khóc không ra nước mắt.
Cậu bị Trì Đông Dương dọa sợ đến mức nấc lên.
Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chàng trai mà cậu thích lại đến lớp học trước cậu.
Hiển nhiên, Trì Đông Dương cũng không ngờ cậu lại có phản ứng như vậy.
Nụ cười của chàng trai đông cứng lại, anh đứng thẳng lên, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu Tùng Hứa không dám trả lời.
Cậu sợ nếu trả lời, lại phát ra tiếng nấc. Vì thế cậu che miệng, lắc đầu, đi về chỗ ngồi.
Trì Đông Dương lùi lại một bước, nhường lại chỗ hàng thứ ba từ dưới lên không cạnh cửa sổ.
Cả lớp đều biết rằng đó là vị trí mà Tiêu Tùng Hứa sẽ cảm thấy an toàn.
Tiêu Tùng Hứa ngồi xuống.
Trì Đông Dương đứng đằng sau cậu.
Tiêu Tùng Hứa không dám quay đầu lại nhìn vì tiếng nấc vẫn chưa dừng lại.
Sau đó cậu nghe thấy chàng trai phía sau nhẹ nhàng hỏi:
"Cậu bị tớ dọa sợ à?"
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Tiêu Tùng Hứa có thể nghe ra được, lúc này đối phương nhất định đang mỉm cười ôn hòa.
Tiêu Tùng Hứa quay lưng lại với người đó và gật đầu.
"Tớ dạy cậu một biện pháp, hít một hơi thật sâu, sau đó nín thở mấy chục giây. Lặp lại ba đến năm lần, cậu sẽ không bị nấc nữa."
Trì Đông Dương đứng phía sau giải thích cẩn thận.
Tiêu Tùng Hứa bắt chước những gì Trì Đông Dương nói và hít một hơi thật sâu——
Nấc!
Khí quản đột nhiên bị tiếng nấc siết chặt, Tiêu Tùng Hứa gần như nghẹn ngào, không những không hết nấc mà còn ho mấy tiếng.
Tiêu Tùng Hứa ho đến mức nước mắt chảy ra——
Sao mình lại ngốc thế.
Trước mặt người mình thích...
Cậu căng thẳng đến mức không thể thở được.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn từ đằng sau duỗi ra...
Anh đi vòng ra trước mặt cậu, bịt miệng và mũi cậu lại.
Sau đó, Tiêu Tùng Hứa cảm thấy bàn tay to mà mạnh mẽ đẩy đầu cậu ra sau.
Cậu bị buộc phải ngồi thẳng cho đến khi gáy chạm vào một bức tường mềm mà cũng cứng.
Tiêu Tùng Hứa phản ứng chậm chạp——
Đó không phải là bức tường, mà là cơ bụng của Trì Đông Dương.
Bàn tay của Trì Đông Dương rất to.
Nó lớn đến mức có thể khống chế hoàn toàn khuôn mặt của Tiêu Tùng Hứa.
Tay của Trì Đông Dương rất cứng.
Cứng đến mức nó trở thành một bộ áo giáp kín gió.
Tiêu Tùng Hứa choáng váng, như bị thiếu oxy, cậu cảm giác như mình không thể thở được.
Nhưng cậu không hề vùng vẫy mà chỉ lặng lẽ nằm trong tay Trì Đông Dương.
"...bảy, tám, chín..."
Giọng nói của Trì Đông Dương đếm ngược trên đầu cậu.
"...Mười. Sóc nhỏ, thở đi."
Giọng nói của Trì Đông Dương vang lên trên đầu cậu.
Bàn tay lớn buông ra.
Tiêu Tùng Hứa mở miệng và mũi, để không khí trong lành tự do tràn vào.
Sau đó cậu ngạc nhiên phát hiện ra, mình đã hết nấc.
Mặc dù không biết mình lại bị Trì Đông Dương dọa sợ hay phương pháp của Trì Đông Dương có thực sự hiệu quả hay không...
Tóm lại là cậu không nấc nữa!
"Cảm ơn!" Tiêu Tùng Hứa quay đầu nhìn Trì Đông Dương, nheo mắt cười đáng yêu.
Sau đó, cậu nhớ ra điều gì đó, mỉm cười bổ sung: "Đúng rồi, chào buổi sáng! Bạn cũng đến sớm thế!"
Đây là lời chào mà cậu nợ Trì Đông Dương vừa rồi.
Cậu muốn trả lời từng câu của người mà cậu thích.
Có lẽ vì không ngờ một lời chào hỏi lại được nhớ lâu như vậy nên vẻ mặt của Trì Đông Dương sững sờ trong giây lát.
Sau đó, Trì Đông Dương lại mỉm cười chân thành: "Ừ. Học kì mới người gặp đầu tiên là cậu. Tớ cũng rất vui."
Nghe được những lời đó, mặt Tiêu Tùng Hứa nóng bừng.
Cậu cắn môi giả vờ bình tĩnh, nhưng sự ngượng ngùng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Đẹp trai, tỏa sáng, nhiệt tình và tốt bụng.
Ngay cả những lời anh nói cũng khiến mọi người không khỏi cảm thấy hưng phấn.
- --Đây là chàng trai mà cậu yêu thầm.
Chàng trai mà mọi người đều thích.