*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ầm!”
Ngay tức khắc, Đỗ Yến Lễ và gã đồng bọn va thẳng vào nhau.
Đỗ Yến Lễ đã chuẩn bị trước, khi đối phương ngã thì anh mượn lực nhảy xuống, đứng vững trên mặt đất. Gã kia thì ngược lại, không hề đề phòng, đầu tiên bị Đỗ Yến Lễ tông cho lảo đảo, lại bị anh kéo nên ngã dúi dụi. Bánh xe cán lên đùi gã, cơn đau thấm tận xương tủy làm gã phải gào lên thảm thiết: “Á!!!”
Gã đồng bọn vừa kêu gào vừa rút tay ra khỏi túi áo, để lộ một con dao.
Dưới ánh mặt trời, lưỡi dao màu bạc lóe sáng.
Đỗ Yến Lễ phản ứng cực nhanh, anh tung một cước vào cổ tay gã, đá con dao văng ra xa.
Sau khi diệt trừ mầm mống nguy hiểm, Đỗ Yến Lễ lại nhìn Đan Dẫn Sanh, không ngờ vừa quay đầu đã trông thấy một cảnh tượng vô cùng giật gân: Tên cướp không hiểu sao vùng ra được khỏi tay Đan Dẫn Sanh, đang định đấm vào mũi hắn!
Tiếng gió gào thét, Đan Dẫn Sanh không né kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn.
Nắm đấm càng lúc càng lớn, gió hai bên tạt vào mặt hắn đau như dao cắt, bốn phía bỗng chốc tối sầm, dường như ngay cả mặt trời cũng bị che khuất.
Một sức mạnh đột ngột đập lên lưng Đan Dẫn Sanh.
Đan Dẫn Sanh hoàn toàn không đề phòng, bất chợt bị kéo lùi ra sau!
Nắm đấm lướt qua khóe mắt hắn, lệch vào khoảng không, mà Đan Dẫn Sanh sau khi hụt chân lại ngã vào một vòng tay vững chãi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Đỗ Yến Lễ đã kéo Đan Dẫn Sanh vào lòng mình. Anh cất tiếng, âm thanh có chút trách cứ.
“Không biết đánh nhau thì xông lên làm gì?”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Ai không biết đánh nhau?!
Tôi lợi hại lắm đó!
Đan Dẫn Sanh rất muốn phản bác Đỗ Yến Lễ như thế, nhưng đây là lần đầu tiên Đỗ Yến Lễ thì thầm vào tai hắn nên Đan Dẫn Sanh chỉ nghe tiếng trống ngực mình đập thình thịch.
Tinh thần vẫn còn căng thẳng, nhưng thân thể vì có chỗ dựa mà bắt đầu thả lỏng, Đan Dẫn Sanh nhất thời lâm vào trạng thái mâu thuẫn.
Ngay lúc đó, một tiếng kêu hốt hoảng vang lên trong quảng trường.
“Á, điện thoại của tôi đâu mất rồi?! Mau cản hai thằng tính chạy kia, tụi nó là ăn cướp đó!”
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy hai tên móc túi vừa đánh nhau với Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đã một trước một sau chạy vào trung tâm từ bao giờ, sắp lẩn vào đám đông.
Dân tình lại hỗn loạn, ai nấy đều vội vàng kiểm tra xem ví tiền và điện thoại di động, đã có mấy người kêu:
“Ví của tôi đâu?!”
“Điện thoại của tôi cũng mất rồi!”
“Mau ngăn chúng lại!”
Đỗ Yến Lễ không để ý hai tên kia, anh nhìn Đan Dẫn Sanh trong lòng mình, lập tức phát hiện gò má đối phương bị nắm đấm sượt qua, tạo thành vết trầy đỏ ửng.
Mình vẫn chậm một bước.
Đôi mày Đỗ Yến Lễ khẽ cau lại, trong lòng khó chịu không thôi. Cảm giác đó khiến anh thay đổi kế hoạch.
Đỗ Yến Lễ hỏi: “Muốn đuổi theo không?”
Đan Dẫn Sanh hoàn hồn, hắn cũng phát hiện vết thương trên mặt mình, rú lên: “Có chứ, sao lại không?! Dám đánh vào mặt ông, ông sẽ đánh cho mẹ mi nhận không ra luôn!”
Vì vậy, Đỗ Yến Lễ bèn dẫn Đan Dẫn Sanh đến chỗ để xe đạp công cộng (1) trong quảng trường.
Anh ngồi lên một chiếc, nói với Đan Dẫn Sanh: “Đi thôi.”
Đan Dẫn Sanh hết hồn: “Xe đạp?!”
Đỗ Yến Lễ: “Ở đây đi xe đạp tiện hơn xe máy.”
Dứt lời, Đỗ Yến Lễ bỗng guồng chân lao đi như tên bắn.
Đan Dẫn Sanh: “…”
Hắn há miệng ra, sau đó lại ngậm lại. Gã đàn ông cũng ngồi lên một chiếc xe, khẽ nhún chân, cũng đuổi theo Đỗ Yến Lễ.
Dù sao xe đạp cũng nhanh hơn hai cái giò, Đỗ Yến Lễ chỉ đạp tầm 3 phút đã thấy hai kẻ cướp đang chạy phía trước. Anh lập tức tăng tốc, chiếc xe đạp vốn đã nhanh lại càng nhanh hơn, khoảng cách giữa hai bên thoáng chốc chỉ còn chừng hai mươi mét.
Nghe tiếng xe đạp lộc cộc đằng sau, hai tên trộm quay lại, đối diện với Đỗ Yến Lễ.
Mặt tên móc túi hiện lên vẻ ác độc, hắn bỗng dưng xô ngã thùng rác ven đường, đẩy mạnh về phía Đỗ Yến Lễ!
“Rầm” một tiếng, thùng rác hình trụ lăn tới trước bánh xe của anh. Đan Dẫn Sanh chậm hơn Đỗ Yến Lễ chừng nửa thân xe, vội vàng kêu to: “Cẩn thận!”
Cùng lúc ấy, Đỗ Yến Lễ hai tay nắm chặt ghi đông, đạp chân lên bàn đạp, dồn trọng tâm về phía sau, nhấc bổng cả chiếc xe!
Thùng rác lăn qua bánh xe của Đỗ Yến Lễ, nhưng vẫn chưa hết, sau khi tránh khỏi thùng rác, cả người cả xe lại nhảy tới, chiếc xe lần thứ hai vẽ ra một đường cong hoàn hảo trên không trung, đáp xuống ngay trước người tên móc túi!
Đan Dẫn Sanh chạy phía sau chứng kiến cảnh này từ đầu đến đuôi. Hắn mắt chữ O mồm chữ A rồi kinh ngạc thốt lên, còn huýt sáo một tràng thật dài.
“Wowww!”
Không chỉ có mình Đan Dẫn Sanh ngạc nhiên, cả tên móc túi kia cũng thế, thậm chí còn vô cùng hoảng hốt.
Hắn lùi lại vài bước, vừa định chạy tiếp, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ gầm rú vọng lại, 3 giây sau, gã đồng bọn cưỡi một chiếc xe máy xuất hiện, ngoắc tay với tên móc túi.
Xoay chuyển tình thế, tuyệt xử phùng sinh (có đường sống trong chỗ chết), tên móc túi mừng húm, không chút do dự mượn lực nhảy lên xe. Bọn chúng lập tức lao ra khỏi đường cái!
Tốc độ của xe máy càng dữ dội hơn, như một tia chớp xẹt qua phố phường, để lại một làn khói xám dày đặc.
Đan Dẫn Sanh cuối cùng cũng đạp tới nơi, hắn hơi thở dốc đứng cạnh Đỗ Yến Lễ, tiếc nuối nói: “Không đuổi kịp đâu, đành báo cảnh sát rồi chờ xem tình hình thế nào vậy.”
Đỗ Yến Lễ nhìn đường một lát, bỗng nhiên nghiêng đầu, hỏi Đan Dẫn Sanh: “Biết chạy xe đạp không?”
Đan Dẫn Sanh hơi ngớ ra: “Không phải nãy giờ tôi đang chạy hả?”
Đỗ Yến Lễ: “Ý tôi là chạy kiểu này.”
Anh không nhìn con đường phía trước nữa, trái lại đưa mắt sang hướng khác, Đan Dẫn Sanh thấy thế cũng nhìn theo.
Một chiếc cầu thang màu vàng xuất hiện trong tầm mắt.
Nó như một con rắn đang ngủ đông, quanh co khúc khuỷu bò lên trên, len vào khu quần thể kiến trúc giữa đảo nhỏ – một thị trấn được xây dựng trên ngọn núi.
Phòng ốc xây ăn vào vách núi, san sát liền kề, đường phố xuyên qua rừng cây, đan xen giữa không trung. Quần áo màu sắc rực rỡ treo lơ lửng ngoài cửa sổ, đung đưa phấp phới như những dải cờ nhỏ đủ màu. Mấy tấm ga trải giường màu trắng thì càng được ưu ái, khi thì to ra, khi thì nhỏ lại, biến hóa đủ mọi hình hài dưới bàn tay của gió, từ xa nhìn lại giống hệt mây trời lạc xuống nhân gian.
Dưới trời xanh mây trắng, hòn đảo nhỏ thoả thích phô bày vẻ đẹp của mình.
Đan Dẫn Sanh khẽ hít sâu một hơi.
Hắn vô thức dịu giọng, hỏi Đỗ Yến Lễ: “Ý anh là, chúng ta đạp xe lên dốc cầu thang hả?”
Đỗ Yến Lễ: “Biết không?”
Trống ngực Đan Dẫn Sanh đập thình thịch, căng thẳng dẫn đến hưng phấn, hưng phấn kích thích thần kinh hắn. Hắn chưa kịp trả lời, Đỗ Yến Lễ lại có động tác.
Anh leo lên xe, nhưng lần này không chạy một mình nữa, thuận thế đặt tay lên đầu xe của Đan Dẫn Sanh.
Đỗ Yến Lễ không quay lại, đạp đến phía cầu thang, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: “Không biết cũng chẳng sao, tôi dẫn cậu đi.”
Hai chiếc xe một trước một sau đạp lên, giữa cầu thang có xây một con dốc nhỏ (2), chỉ đủ cho một xe đi, bánh xe đạp đung đưa qua lại trên con đường tắt vắng vẻ này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, lệch vào bậc thang là ngã ngay.
Lúc ở chân cầu thang, Đỗ Yến Lễ để Đan Dẫn Sanh vốn chạy phía sau đi lên trước. Nếu người nọ có chuyện gì, anh cũng có thể kịp thời bảo vệ đối phương.
Tình huống coi như thuận lợi.
Hai người đạp xe, nhanh chóng đi được nửa đường.
Mà càng đi, khung cảnh càng thay đổi, bầu trời vẫn xa xôi như thế, nhưng mặt đất bỗng chốc thấp xuống, bọn họ không với tới trời, cũng không chạm được đất, giống như lơ lửng ở thế giới giữa không trung, không nơi nương tựa.
Đan Dẫn Sanh bắt đầu căng thẳng. Cảm xúc của hắn thể hiện rõ ràng qua đôi vai thẳng tắp và bắp thịt căng cứng, những tình huống khác thường trên cơ thể hắn đều truyền thẳng vào trong mắt Đỗ Yến Lễ.
Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh một hồi, bỗng nhiên mở miệng: “Lúc đến đây cậu có tìm hiểu về hòn đảo này không?”
Đan Dẫn Sanh: “Cái… cái gì?”
Giọng điệu Đỗ Yến Lễ xa xôi, kể vài chuyện cổ cho Đan Dẫn Sanh nghe, giống như một tình nguyện viên đang giảng giải cho du khách mới đến những điển tích thú vị ít ai biết.
“Hòn đảo này nằm ở khu vực nhiệt đới, bốn mùa đều tươi đẹp như xuân. Bãi biển ở đây nằm trong top những bãi biển sạch nhất thế giới, gọi là ‘Bãi Cát Trắng’, và một vùng nước xanh được mệnh danh ‘Mắt Xanh’ của biển. Trên đảo có một truyền thuyết đẹp…”
Đan Dẫn Sanh nghe câu được câu chăng, sự tập trung dồn vào con đường phía dưới bị Đỗ Yến Lễ phân tán. Kể cũng lạ, từ lúc đó tay lái hắn lại vững hơn, bánh xe khéo léo bò lên trên.
Đan Dẫn Sanh: “Truyền thuyết gì?”
Đỗ Yến Lễ: “Trong truyền thuyết, nếu lặn xuống vùng nước của ‘mắt xanh’, cậu có thể nhìn thấy người sẽ ở bên cậu tới cuối cuộc đời, sau đó nếu cậu tỏ tình với người đó ở ‘bãi cát trắng’ thì từ nay dù có đi tới chân trời góc bể, cả hai sẽ không bao giờ chia lìa.”
Nói đến đây, Đỗ Yến Lễ bỗng nhiên cắt ngang: “Dẫn Sanh, nhìn phía trước đi.”
Đan Dẫn Sanh theo bản năng nghe lời Đỗ Yến Lễ.
Hắn không chú ý phía dưới, cũng không phát hiện bánh xe cuối cùng cũng vượt qua con dốc, lên tới mặt đất bằng phẳng.
Do quán tính nên người Đan Dẫn Sanh không khỏi chúi xuống, phong cảnh bên sườn núi đập vào mắt hắn.
Một bức tường đống (3) tựa như tường thành thời cổ sừng sững, đường phố lát đá trông không hiện đại như đường rải nhựa mà mang hơi thở xưa cũ. Trong khu quần cư, kiến trúc mái vòm phong cách Hy Lạp mọc lên như nấm, trên nóc nhà còn sơn màu khác nhau, giống hệt những đóa hoa nở rộ.
Tầm nhìn từ trên cao thoáng đãng hẳn.
Hai người đứng trên con phố lơ lửng, Đan Dẫn Sanh ngạc nhiên nhìn xung quanh, mà Đỗ Yến Lễ thì dò xét mặt đất qua bức tường. Anh nhanh chóng tìm được hai tên cướp đang cưỡi xe máy, nói với Đan Dẫn Sanh: “Chúng ta đi hướng đó!”
Lần này, hai xe cùng chạy, hai người vai kề vai.
Con phố trên núi đâu đâu cũng tràn ngập hương vị cuộc sống. Cành hoa nhỏ thò ra ngoài cửa sổ lướt qua gò má, ga trải giường phơi trên cao mơn man khóe mắt. Mấy đứa trẻ đang đạp xe đạp mini nhìn thấy hai người, vui sướng đuổi theo bọn họ cả một đoạn đường.
Hưng phấn rồi tự nhiên sẽ thấy vui sướng.
Đan Dẫn Sanh buông hai tay ra khỏi tay lái, giơ lên cao, gào to: “Đỗ Yến Lễ!”
Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng khắp khu phố: “Sao anh cái gì cũng biết làm thế hả?! Anh mau nói cho tôi nghe, anh còn biết cái gì nữa!”
Đỗ Yến Lễ nghiêng đầu liếc Đan Dẫn Sanh một cái.
Dáng vẻ phấn khởi của đối phương cũng lan sang anh, anh giơ tay, đập tay với Đan Dẫn Sanh, tạo nên một âm thanh giòn giã.
Ngay sau đó, Đỗ Yến Lễ nắm chặt tay hắn đặt lên ghi đông.
“Chú ý an toàn.”
Lần này Đan Dẫn Sanh không bị lừa.
“Nếu anh chú ý vấn đề an toàn đến thế thì anh moi đâu ra mấy động tác đua xe ngầu lòi đó! Khai mau, anh học cái này từ bao giờ hả?!”
Đỗ Yến Lễ lại nhắc nhở: “Sắp xuống dốc rồi, cậu nhìn phía trước đi.”
Đan Dẫn Sanh vẫn muốn nói chuyện, nhưng sau khúc cua cuối cùng, thật sự có một con dốc quanh co xuất hiện trước mắt!
Vừa vào sườn núi, xe đạp đã lao xuống, tốc độ cực nhanh.
Gió to đập vào mặt, nhưng Đan Dẫn Sanh không còn căng thẳng nữa, hắn còn huýt sáo theo một điệu nhạc dân gian. Âm thanh lẻn vào trong gió, lượn vòng bốn phía.
Cuối con dốc là đường cái, khi cả hai vừa xuống mặt đất, hai tên trộm cũng vừa chạy ra khỏi khúc quanh.
Trong chớp mắt, Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đã chặn trước mặt bọn chúng.
Cuộc truy đuổi cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
————————————————
(1) Xe đạp công cộng: Hay còn gọi là Mobike – hệ thống xe đạp dùng chung có trụ sở ở Bắc Kinh.
(2) Cầu thang có dốc ở giữa: Bạn nào từng ở chung cư kiểu cũ chắc biết, nỗi ám ảnh của mấy đứa chạy xe yếu.
(3) Tường đống: Tường thành có phần gờ hơi lồi ra thế này
Bạn trẻ nào muốn ngầu như anh Đỗ thì đăng ký một khóa xe đạp địa hình hen. Nhớ mua bảo hiểm trước.