*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Đỗ Yến Lễ kể xong chuyện xưa của mình, khách sạn đã hiện ra trong tầm mắt. Bọn họ vào nhà hàng ăn buffet, Đỗ Yến Lễ hỏi Đan Dẫn Sanh: “Cậu có ở lại đây không?”
Đan Dẫn Sanh hờ hững đáp: “Có chứ, tôi sẽ ở khu sát cạnh anh, chúng ta cùng du lịch.”
Đỗ Yến Lễ nhướng mày, chợt nở nụ cười chế nhạo rồi đáp, “Để tôi dẫn cậu đi xem nhà tôi trước đã.”
Đan Dẫn Sanh không phát hiện ra điều khác thường, hắn vui vẻ chạy theo Đỗ Yến Lễ, về biệt thự của anh. Hai người bọn họ đi thẳng một hồi, băng qua hoa viên và khu nhà chung của khách sạn, lại trèo lên núi, đến trước vách núi.
Trời cao vời vợi, mặt trời chiếu rọi, sóng vỗ rì rầm dưới ráng chiều.
Trên bờ vực, biệt thự tắm trong ánh nắng lộng lẫy, tường và mái nhà được sơn viền vàng khiến toàn bộ căn biệt thự tựa như đang tỏa ra ánh sáng nhạt, rực rỡ mà vẫn nhã nhặn.
Lúc đó Đỗ Yến Lễ lịch sự lên tiếng: “Tôi thuê nguyên chỗ này của khách sạn, muốn vào ngồi một lát không? Còn khu sát vách thì tôi không để ý lắm…”
Khỏi cần Đỗ Yến Lễ giới thiệu nữa, Đan Dẫn Sanh có mắt, hắn tự nhìn được.
Một mặt của biệt thự hướng ra đường lớn, hai mặt toàn cây là cây, chỉ có mặt hướng ra biển là có khung cảnh thoáng đãng, có thể trông sang vách núi đối diện, trên đó cũng xây một ngôi biệt thự khác.
Hai tòa nhà nhìn nhau từ hai bờ đại dương, vô cùng “sát vách”.
Đan Dẫn Sanh nhất thời im lặng. Không biết tại sao, hắn chợt nhớ đến sự tích về Ngưu Lang Chức Nữ.
Suy tư một hồi, Đan Dẫn Sanh bỗng dưng lại nghĩ: Quả nhiên, không cần biết ban ngày anh ấy muốn trải nghiệm cuộc sống thế nào, vừa quay về chốn riêng tư, Đỗ Yến Lễ vẫn là Đỗ Yến Lễ.
Vẫn là cái người có một đống tật xấu, nhưng lại càng lúc càng thú vị.
Nghĩ vậy, cõi lòng hắn bỗng chợt nhộn nhạo, như có lông vũ khẽ khàng cọ qua.
Đan Dẫn Sanh đột nhiên quyết định, hắn đường hoàng trịnh trọng nói với Đỗ Yến Lễ: “Phòng to thế này anh ở một mình không thấy trống trải à? Anh xem bốn phía quanh đây toàn cây với biển, lỡ nửa đêm có cái gì bò vào là không được đâu. Thế này nhé, hay là tôi với anh ở chung, tiền nhà chia đôi?”
Đỗ Yến Lễ hứng thú nhìn Đan Dẫn Sanh: “Cậu nghĩ nửa đêm sẽ có thứ gì bò vào?”
Đan Dẫn Sanh: “Thì là động vật hoặc người…”
Đỗ Yến Lễ: “Người?”
Đan Dẫn Sanh: “Tôi chỉ ví dụ thôi.”
Đỗ Yến Lễ trầm ngâm một chút, cân nhắc kỹ càng: “Nếu có người bò vào, cậu cảm thấy họ muốn cướp tiền hay cướp sắc?”
Câu hỏi của anh khiến Đan Dẫn Sanh nhất thời sửng sốt.
Hắn nhìn Đỗ Yến Lễ từ đầu đến chân, nhủ thầm: Đỗ Yến Lễ hỏi vấn đề này là vô tình hay cố ý? Sao nghe giống đang ve vãn quá…
Hắn bắt đầu không biết nên trả lời thế nào.
Đỗ Yến Lễ thưởng thức sự do dự và hãi hùng trên gương mặt Đan Dẫn Sanh. Ngắm đủ rồi, anh bèn cười nói: “Vì sự an toàn ban đêm của tôi, chúng ta thuê chung đi. Không cần cậu trả tiền đâu, Đỗ thị vẫn chưa phá sản.”
Đan Dẫn Sanh hơi giật mình: “…Hôm nay anh dễ tính lắm luôn ấy.” Hắn được voi đòi tiên, “Ở chung để tăng tiến tình cảm nhỉ, anh ngủ ở đâu? Chúng ta…”
Đỗ Yến Lễ tự nhiên tiếp lời: “Ngủ chung luôn?”
Đan Dẫn Sanh: “???”
Đỗ Yến Lễ cuối cùng cũng nhìn thấy khung cảnh mình muốn thấy từ lâu.
Gã đàn ông đứng đối diện đầu tiên lộ ra biểu cảm như bị sét đánh, sau đó, khuôn mặt toát ra vẻ quyết tâm, sau đó nữa, khiếp sợ giảm đi, quyết tâm tăng lên, đến khi hai bên 50/50 miễn cưỡng đánh hoà nhau, Đan Dẫn Sanh mới lên tiếng.
Giọng điệu của hắn rất là do dự: “Anh… anh đang đùa hả? Anh chờ chút, để tôi suy nghĩ đã…”
Đỗ Yến Lễ thân mật đáp: “Thì tôi đúng là đang đùa mà.”
“… Đỗ Yến Lễ. Tôi nói anh nghe, anh mà như vậy là dễ bị đánh lắm đó.”
Lần này, Đỗ Yến Lễ cười thật. Anh chủ động nhận lỗi: “Tôi sai rồi, xin lỗi cậu. Mỗi sáng tôi sẽ học đua thuyền với huấn luyện viên, đến chiều tôi vẫn làm hoạt động tình nguyện. Nếu cậu thấy hứng thú với lịch trình của tôi, chúng ta có thể cùng đi.”
“Đúng rồi…” Anh còn nói, “Dẫn Sanh.”
Đan Dẫn Sanh: “Cái gì?”
Đỗ Yến Lễ bước lên trước, mở cửa.
Cửa lớn rộng mở, ánh đèn như nước tràn ngập, mơ hồ lấp lóe, quyến rũ giữa không gian vừa sẩm tối.
Đỗ Yến Lễ đứng thẳng người, như một vị chủ nhân cẩn trọng, biến tất cả những khách sáo bóng gió thành mưa, kín đáo không lộ ra.
“Đảo nhỏ hoan nghênh cậu đến đây.”
Và tôi cũng thế.
Nhân sinh tứ đại hỷ, tha hương gặp cố nhân. (Một trong bốn việc vui của đời người là đi xa nhà lại gặp người quen cũ)
Khi trời đã khuya, trăng sáng treo trên góc biển, sóng gió cũng mệt mỏi thiếp đi, chỉ để lại ngoài cửa sổ một thế giới xanh thẳm yên tĩnh.
Đỗ Yến Lễ gọi điện thoại cho thư ký của mình, hỏi chuyện Đan Dẫn Sanh: “Mấy hôm nay Đan tiên sinh đến tìm tôi phải không?”
Cô thư ký nói: “Đan tiên sinh gọi mười cuộc… một ngày.”
Đỗ Yến Lễ: “Tôi biết rồi.”
Thư ký: “Tôi đưa số điện thoại mới của giám đốc cho Đan tiên sinh nhé?”
“Ừm…” Đỗ Yến Lễ nhìn ra ngoài cửa sổ, một vệt sáng dần xuất hiện nơi cuối chân trời. Anh trông thấy vệt sáng đó, trả lời cô thư ký: “Tôi sẽ tự nói cho cậu ấy.”
Anh vừa cúp điện thoại, tiếng Đan Dẫn Sanh chợt vang lên trong biệt thự.
Trên vách núi yên tĩnh, âm thanh của người nọ không có vẻ ồn ào mà chỉ làm nơi đây càng thêm sống động.
Đỗ Yến Lễ tựa vào cửa sổ lắng nghe, khóe miệng cong cong, khẽ mỉm cười.
Quả lắc đồng hồ lay động, thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày hôm sau. Đỗ Yến Lễ dựa theo kế hoạch ban đầu mà sắp xếp thời gian của mình.
Đan Dẫn Sanh đã bảo sẽ đi học đua thuyền cùng Đỗ Yến Lễ, kết quả cả buổi sáng chẳng thấy mặt mũi hắn đâu, mãi đến tận chiều hôm đó, khi Đỗ Yến Lễ chuẩn bị làm các công việc của hội tình nguyện, hắn mới ung dung xuất hiện bên cạnh anh.
Vừa ló mặt, Đan Dẫn Sanh đã trách móc: “Sao sáng nay anh không gọi tôi?”
Đỗ Yến Lễ: “Tôi có gọi, nhưng cậu không chịu dậy.”
Tình huống này khá là lúng túng…
Đan Dẫn Sanh nghẹn họng, hắn nhìn ngó xung quanh, đột nhiên phát hiện chút khác thường.
Lúc này bọn họ đang ở quảng trường giữa hòn đảo, phía trước Đỗ Yến Lễ có một cái ghế dài, bên cạnh để một chiếc xe cân bằng, dưới đất bày đầy mấy cái rổ tre đựng bong bóng, ruy băng và hoa giấy màu đỏ.
Đan Dẫn Sanh kinh ngạc cầm một bông hoa lên: “Sao lại có mấy thứ này, nhìn đâu liên quan gì đến hoạt động tình nguyện?”
Đỗ Yến Lễ: “Đây là lễ hội vui chơi được tổ chức hàng năm.”
Cứ tầm giữa hoặc cuối tháng Một, đảo nhỏ sẽ tổ chức lễ hội theo phong tục. Đây được xem là sự kiện quan trọng do dân địa phương và du khách đồng tham gia, trong dịp này, mọi người sẽ đến quảng trường giữa đảo hoặc bờ biển bên cạnh ca hát nhảy múa, chơi các trò chơi giải trí. Các hàng ăn đều mở cửa, tất cả hàng hóa đều được giảm 20%, bảo đảm tất cả mọi người có thể thư giãn thoải mái, hưởng thụ ngày lễ.
Thành phần duy nhất bất mãn chắc cũng chỉ có nhân viên của lễ hội và các tình nguyện viên, dù sao bố trí một sân khấu cực lớn đòi hỏi rất nhiều thời gian và công sức.
Tham gia hội tình nguyện nên hôm nay Đỗ Yến Lễ cũng bị giao nhiệm vụ. Anh phải treo đống ruy băng và hoa giả này lên những chỗ cao của quảng trường, tạo không khí của lễ hội.
Đỗ Yến Lễ leo lên thang, móc ruy băng vào.
Vốn bên trụ sở có cử thêm một người nữa đến giúp anh, mà không biết tại sao, người nọ mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.
Nhưng lại có Đan Dẫn Sanh.
Đan Dẫn Sanh tạm thời thay thế đối phương, đưa đồ cho anh. Một người đứng trên thang, một người đứng dưới thang.
Đan Dẫn Sanh đưa cho anh một sợi ruy băng, hai bông hoa, một cái bong bóng.
Sau đó, hắn nhịn hết nổi.
Đan Dẫn Sanh hỏi: “Yến Lễ, anh không thấy chán hả?”
Đỗ Yến Lễ: “Có chút chút.”
Đan Dẫn Sanh: “Rồi sao nữa?”
Đỗ Yến Lễ: “Nhàm chán cũng là một cảm giác mới lạ.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Tự dưng quên mất vị trước mắt là tổng giám đốc người sắt quanh năm suốt tháng chơi ba môn phối hợp, thế nên đối với anh ấy, nhàm chán cũng là một cảm giác xa xỉ hiếm có.
Đan Dẫn Sanh nghĩ đoạn, lại nói tiếp: “Doanh thu quý này của Đỗ thị cao lắm đúng không?”
Đỗ Yến Lễ: “Cũng tạm.”
Đan Dẫn Sanh: “Anh khiêm tốn quá. Ông nội tôi thường nói tập đoàn tài chính Đỗ thị giống như một con quái vật khổng lồ, không phải ai cũng tùy tiện điều khiển được. Chuyện sáng suốt nhất mà ông Đỗ làm chính là dạy dỗ một đứa cháu trai thông minh từ nhỏ, canh ngay lúc nó có thể tiếp nhận công ty thì buông tay, từ đây trồng hoa nuôi chim, về ngoại ô dưỡng lão, không cần tiếp tục cuộc sống 5 giờ dậy 11 giờ ngủ, thức sớm hơn gà mà còn mệt hơn trâu bò nữa.”
Đỗ Yến Lễ: “…”
Dù đang đứng trên thang, anh cũng phải liếc Đan Dẫn Sanh một cái.
Đan Dẫn Sanh cũng ngẩng đầu nhìn Đỗ Yến Lễ, hắn đưa hoa giả cho anh, còn cố ý lắc lắc, cười hỏi: “Giận à?”
Đỗ Yến Lễ không hề tức giận, thậm chí còn trả lời Đan Dẫn Sanh: “Về chuyện đó, tôi cũng cảm thấy ông nội rất khôn khéo.”
Đan Dẫn Sanh hãi hùng lần hai!
Hắn phát hiện cảm giác hôm qua của mình không sai, từ khi đến đảo nhỏ, Đỗ Yến Lễ thật sự đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, hắn cũng có thể tiếp xúc gần gũi với anh.
Đan Dẫn Sanh đột nhiên nhận ra… phương pháp sống chung chính xác của mình và Đỗ Yến Lễ không phải nên thế này sao?
Trong một kỳ nghỉ rời xa lịch trình bận rộn, ấp ủ một mối tình sâu sắc lãng mạn?
Đan Dẫn Sanh nhất thời im lặng, chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình.
Nghĩ đến công tác hiện tại của Đỗ Yến Lễ, không chừng mình còn có thể đem Đỗ Yến Lễ về nhà nuôi, kim ốc tàng kiều?
Hắn suy tư một hồi bèn nở nụ cười, sau đó tiếp tục than thở: “Yến Yến, công việc này chán thật ấy, bằng không anh dẹp vụ nghỉ phép trên đảo này, đi với tôi đi. Mấy ngày còn lại tôi dẫn anh đến Paris chơi, ở đó tháng Một tháng Hai là náo nhiệt nhất, có thể dùng ‘xiêm áo là lượt’ và ‘xa hoa trụy lạc’ để hình dung đó…”
Hắn nghiêng người dựa vào thang, lại lấy một bông hoa khác trong rổ, cúi đầu ngửi, vẻ phong lưu tiêu sái liền không kiềm được mà tuôn trào, đóa hoa giấy trên tay cũng giống như hoa thật, xinh đẹp quyến rũ.
Đỗ Yến Lễ cúi đầu nhìn Đan Dẫn Sanh.
Nếu bây giờ Paris xa hoa trụy lạc, xiêm áo là lượt, e rằng Đan Dẫn Sanh chính là một mảnh của Paris, thật sự khơi gợi hứng thú của người khác.
Anh đang nghĩ vậy, quảng trường phía trước đột nhiên truyền đến động tĩnh lạ.
Đỗ Yến Lễ từ trên cao nhìn xuống, có thể quan sát tình cảnh rõ ràng.
Giữa dòng người đông đúc, có kẻ móc túi đang trà trộn.
Đan Dẫn Sanh bỏ bông hoa ra, đang định đưa cho Đỗ Yến Lễ lại thấy anh khẽ cau mày, nhìn về vị trí nào đó, hắn thuận thế nhìn theo.
Đoàn người tản bớt, Đan Dẫn Sanh lập tức xác định được vị trí Đỗ Yến Lễ nhìn ban nãy, vừa hiểu rõ tình huống, mắt hắn bỗng chốc sáng rực: “Có trộm!”
Dứt lời, gã đàn ông đã xông ra ngoài, chỉ ném lại một câu cho Đỗ Yến Lễ: “Yến Yến, anh gọi cảnh sát đi!”
“Khoan đã…”
Hai từ ngắn ngủi của Đỗ Yến Lễ sao có thể ngăn Đan Dẫn Sanh lại. Anh trèo xuống hai bước rồi nhảy khỏi thang, chân vừa chạm đất đã thấy phía trước hỗn loạn do nghe tiếng Đan Dẫn Sanh hét lên, hắn cũng đã túm được tên móc túi kia.
Lấy Đan Dẫn Sanh làm tâm điểm, đoàn người tản ra thành vòng tròn xung quanh hắn. Trong lúc như thế, có kẻ lại nhét tay vào túi áo khoác, cố gắng chạy ra khỏi quảng trường, trông cực kỳ nổi bật.
Là đồng bọn của tên cướp.
Đỗ Yến Lễ nháy mắt đã nhận ra, đồng thời anh cũng cảnh giác.
Trong áo khoác của gã có thứ gì?
Đỗ Yến Lễ chỉ cần một giây để quyết định.
Anh từ bỏ kế hoạch báo cảnh sát, nhảy lên xe cân bằng, lập tức gia tốc, thừa dịp dân tình đang phân tán bèn xông thẳng vào giữa đám người!
Khoảng cách ngắn ngủi lập tức biến mất trước tốc độ của xe cân bằng.
Tiếng gió vút bên tai, kẻ đồng bọn đã xuất hiện trước mắt.
Đỗ Yến Lễ không dừng lại, anh trực tiếp vọt tới, tông vào người gã kia, cũng lướt ngang qua Đan Dẫn Sanh. Trong chớp nhoáng ấy, anh nhìn thấy Đan Dẫn Sanh trợn to hai mắt.
Anh nhướng mày với đối phương.
————————————————
Bonus:
Xe cân bằng