*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Đỗ Yến Lễ thức dậy thì kim đồng hồ đã chỉ số 2, ánh sáng ngoài cửa sổ rất đẹp nên anh quyết định ra hồ câu cá.
Buổi chiều mùa đông, bầu trời cao mà xa, những áng mây hồng lững lờ trôi. Tán cây khô bên hồ sâu yên tĩnh, khung cảnh nhuốm màu cô đơn hiu quạnh.Mấy ngày nay thành phố gặp đợt khí lạnh nên nhiệt độ giảm hẳn, ban ngày mà cũng dưới 0 độ. Đỗ Yến Lễ rất giữ gìn sức khỏe, vừa xuống xe là anh mặc thêm áo ngay, áo khoác màu đen có mũ, phủ đến mắt cá chân, còn viền lông xung quanh.
Chiếc áo khoác này vừa dài vừa ấm, đủ để chống đỡ cái lạnh hiện tại, khuyết điểm duy nhất của nó là sau khi Đỗ Yến Lễ mặc vào, ngồi xuống bờ hồ, nhìn từ xa trông y chang một con gấu đen to tướng.
Thấy Đỗ Yến Lễ như thế, Đan Dẫn Sanh liền sợ ngây người. Hắn khuyên nhủ: “Anh đừng chà đạp hình tượng của mình như vậy, chúng ta có khối cách để mặc ấm nhưng vẫn sành điệu mà…”
“Stylist của anh đâu? Họ thấy anh ăn bận thế này mà không phản đối à? Hay chúng ta tìm khu câu cá trong nhà? Hoặc đi ngâm suối nước nóng chẳng hạn?”
Đỗ Yến Lễ lười biếng không đáp.
Cá còn chưa câu, một con chim sẻ đã từ đâu rơi xuống, cứ líu ríu bên tai mãi.
Đan Dẫn Sanh vẫn đang lải nhải, hắn thật sự không thể chấp nhận nổi tạo hình của Đỗ Yến Lễ: “Lỡ bị đối tác làm ăn nhìn thấy thì sao?”
Đỗ Yến Lễ thuận miệng trả lời: “Ở đây không có đối tác của tôi.”
Đan Dẫn Sanh buột mồm: “Thế chẳng lẽ tôi không phải?”
Một câu nói ra, bầu không khí càng thêm yên tĩnh.
Đan Dẫn Sanh phát hiện Đỗ Yến Lễ đang nhìn mình. Không hiểu sao, tim hắn bỗng đập nhanh hơn, hắn nín thở chờ Đỗ Yến Lễ lên tiếng, lại không biết rốt cuộc mình mong đối phương đáp lại thế nào.
Phần lông viền trên mũ áo nặng trịch che khuất biểu cảm của Đỗ Yến Lễ, giúp anh nắm quyền chủ động trong cuộc đối thoại này.
Đối phương không nhìn thấy vẻ mặt của anh, anh lại có thể thấy rõ vẻ mặt hắn.
Đuôi mày của Đan Dẫn Sanh cong cong, đôi mắt người nọ tỏa sáng rực rỡ, ẩn giấu sự vui mừng trong đó. Tuy không nói ra nhưng bao nhiêu cảm xúc đã hiện hết lên mặt.
Đỗ Yến Lễ khẽ cau mày, anh không quen chuyện này, cảm giác mình đang bị ép sát từng bước một.
Đan Dẫn Sanh đợi mãi, nhưng vẫn không đợi được Đỗ Yến Lễ trả lời. Mặt hắn không hẹn mà trầm xuống, đuôi mày hạ thấp, vẻ hân hoan sung sướng lúc ẩn lúc hiện ban nãy cũng biến mất.
Đúng lúc đó chợt có một cơn gió thổi qua, lạnh đến độ Đan Dẫn Sanh khẽ rùng mình, hắn không chịu nổi, đành rụt rụt sang chỗ Đỗ Yến Lễ. Vừa đến gần, Đan Dẫn Sanh liền phát hiện ra áo khoác của Đỗ Yến Lễ thật sự rất ấm áp…
Phao báo hiệu trên mặt nước bắt đầu lay động, tầm mắt của Đỗ Yến Lễ cũng lắc lư theo.
Đỗ Yến Lễ quay đầu, nhìn Đan Dẫn Sanh đang ôm tay anh kéo tới kéo lui, cố gắng tiến hành tiếp xúc thân mật với cái áo khoác, tốt nhất có thể trực tiếp chui vào lòng anh.
Đỗ Yến Lễ khó hiểu, nếu lạnh thì sao không lên xe mặc thêm quần áo. Anh nhắc nhở Đan Dẫn Sanh: “Trên xe còn một cái áo khoác nữa đấy.”
Đan Dẫn Sanh: “Cái gì? Áo khoác xấu thế còn lâu tôi mới mặc.”
Đỗ Yến Lễ: “Thế cậu nhích qua đây làm gì?”
Đan Dẫn Sanh cây ngay không sợ chết đứng, thẳng thừng đáp: “Tôi lạnh!”
Xoắn xuýt một hồi, Đỗ Yến Lễ tiếp tục câu cá, Đan Dẫn Sanh tiếp tục không mặc áo khoác.
Trước người Đỗ Yến Lễ mọc ra thêm một cái cần câu.
Đan Dẫn Sanh dựa vào ngực Đỗ Yến Lễ, ấm áp thoải mái, đắc ý không thôi.
Mặt trời cuối ngày bắt đầu lặn xuống núi, lúc bốn phía hiện ra một màu xanh xám thì Đỗ Yến Lễ cũng thu câu, anh thả hết đống cá vừa tóm được, chỉ chừa lại hai con đặt trong thùng nước.
Đan Dẫn Sanh đứng bên cạnh xem, hắn hỏi Đỗ Yến Lễ: “Lát nữa chúng ta nướng cá hả?”
Đỗ Yến Lễ: “Không, tối nay tôi muốn đi xem phim.”
Đan Dẫn Sanh kinh ngạc: “Anh cũng đi xem phim? Phim gì?”
“Một bộ phim kỹ xảo.” Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh một hồi, ngẫm nghĩ rồi ngỏ lời mời, “Cậu muốn đi cùng không?”
“Đi chớ! Không phải cả ngày hôm nay chúng ta đều đi chung sao?”
Dứt lời, Đan Dẫn Sanh mới phản ứng được, ngờ vực hỏi: “Bộ phim này có gì đặc biệt mà anh lại mời tôi đi xem vậy?”
Đỗ Yến Lễ: “Không có gì đặc biệt cả, chỉ là tôi có đầu tư một ít cho nó thôi.”
Đan Dẫn Sanh trợn mắt: “Anh còn chơi điện ảnh nữa hả?”
“Cũng không tính.”
Đan Dẫn Sanh hào hứng, giới giải trí đối với hắn không khác gì vườn hoa sau nhà, đột nhiên nghe Đỗ Yến Lễ nói vậy, cảm giác kinh hỉ hệt như vừa phát hiện một con công trắng lạ lẫm trong khu vườn ấy: “Showbiz toàn chỗ quen của tôi không đó, nếu anh thấy hứng thú, chi bằng tôi giới thiệu cho anh vài hạng mục có triển vọng nhé?”
Đỗ Yến Lễ nở nụ cười: “Tôi không thiếu tiền lắm.”
Đan Dẫn Sanh: “…” Thành thật quá nhỉ.
Càng như vậy Đan Dẫn Sanh lại càng tò mò, quyết tâm dù đập nồi cũng phải tra hỏi tới cùng: “Thế tại sao anh lại dính tới điện ảnh? Bộ phim này có gì hấp dẫn?”
Đỗ Yến Lễ đáp: “Một diễn viên từng ký hợp đồng với tôi đóng phim này, anh ta giới thiệu hạng mục, tôi thấy cũng ổn nên đầu tư cho họ.”
Đan Dẫn Sanh sửng sốt.
Cả hai im lặng suốt quãng đường, mãi đến khi bọn họ ra khỏi làn đường dành cho người đi bộ, đặt chân vào rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố.
Trong rạp toàn những người đang chờ đón giao thừa, vợ chồng son, người yêu, ba mẹ và con cái xếp hàng dài trước cửa soát vé.
Cạnh cửa soát vé bày mấy cái banner cuốn (1), Đan Dẫn Sanh dò xét tới lui hồi lâu, một lát sau, ánh mắt hắn dừng lại trên một khuôn mặt trẻ trung.
Hắn ghé sát vào Đỗ Yến Lễ, hỏi: “Là anh chàng này hả?”
Đỗ Yến Lễ nhìn theo ánh mắt của Đan Dẫn Sanh: “Ừ.”
Đan Dẫn Sanh: “Anh ta theo anh bao lâu?”
Đỗ Yến Lễ: “Gần nửa năm thì phải.”
Đan Dẫn Sanh hơi khựng lại.
Đây là khoảng thời gian vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Sáu tháng, một trăm tám mươi ngày, bốn ngàn ba trăm hai mươi tiếng.
Đan Dẫn Sanh cười nói: “Xem ra anh ta rất được lòng anh?”
“Chỉ là ký hợp đồng với người tôi chọn mà thôi. Cảm thấy thích hợp thì ký.”
Vậy tôi là ngoại lệ sao? Tôi không phải do anh chọn, là tôi chọn anh, ký hợp đồng với anh!
Đan Dẫn Sanh suýt nữa đã phun ra mấy câu này. May mà hắn vẫn còn lý trí, chính hắn cũng không hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì.
Cõi lòng hắn bỗng nhiên phiền muộn, bắt đầu soi mói nam minh tinh trên poster quảng cáo.
Mày rậm mắt to, coi như sáng sủa, nhưng cằm quá vuông, mũi cũng thấp, không có gì đặc biệt.
Đan Dẫn Sanh ngả ngớn nói: “Trông cũng bình thường, trong giới giải trí đầy trai xinh gái đẹp mà tính cách ngoan ngoãn, nếu tổng giám đốc Đỗ không tìm được thì để tôi dắt mối, chọn cho ngài vài người nhé?”
Đỗ Yến Lễ nhướng mày liếc Đan Dẫn Sanh một cái.
Đan Dẫn Sanh im bặt, lời nói ban nãy của hắn nghe thật chua ngoa và bất lịch sự.
Chỉ là một kẻ ngày xưa Đỗ Yến Lễ từng bao dưỡng, hồi đó gặp nhau cũng do vụ bê bối mà tình nhân anh ta gây ra đấy thôi?
Cho nên Đan Dẫn Sanh không hiểu mình đang bực cái gì.
Đỗ Yến Lễ và hắn là cùng một loại người, chuyện này đâu phải bây giờ hắn mới biết.
Trong lúc cả hai nói chuyện, đội ngũ xếp hàng cũng ngắn dần, chẳng mấy chốc đã đến phiên Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh. Hai người đưa vé cho nhân viên kiểm tra, tiến vào ghế ngồi, không lâu sau, đèn dần dần tắt, ánh sáng cứ như bị hút ra, nhường chỗ cho bóng tối bao phủ.
Bộ phim chính thức bắt đầu.
Đỗ Yến Lễ nhìn chăm chú vào màn hình, nhưng một nửa sự chú ý lại đặt trên người Đan Dẫn Sanh.
Anh có thể cảm giác được người bên cạnh đang mất tập trung.
Bộ phim bắt đầu được 10 phút, đối phương mới chịu đeo kính 3D lên. Tiếp đó, hắn bắt đầu lấy ngón tay gõ lên tay ghế, tiếng “cộp cộp” khe khẽ hòa vào âm thanh của bộ phim.
Khi phim chiếu được phân nửa, thanh âm của đối phương thình lình vang lên.
“Tại sao không tiếp tục ký hợp đồng với anh ta?”
“Hả?”
“Hợp đồng kết thúc rồi mà anh còn đi xem phim anh ta đóng, vậy tại sao không kéo dài hợp đồng với anh ta?” Đan Dẫn Sanh hỏi chi tiết hơn.
“Cậu lầm rồi.” Đỗ Yến Lễ đáp, “Lý do tôi xem bộ phim này chẳng liên quan gì đến anh ta cả, chẳng qua nó có thể kiếm chút lời cho tôi mà thôi.”
“Đỗ Yến Lễ…”
Trong bóng tối, Đan Dẫn Sanh chợt thốt ra một câu vội vàng mà ngắn ngủi.
Đỗ Yến Lễ dời tầm mắt từ màn hình sang Đan Dẫn Sanh. Ánh sáng từ trên đó hắt xuống nên anh có thể nhìn rõ gương mặt người nọ. Trên mặt hắn viết một câu mà chủ nhân chưa dám mở lời.
Nếu anh không thích anh ta…
Vậy anh có người mình thích không?
Đôi mắt sáng ngời đó yên lặng nhìn Đỗ Yến Lễ. Chốc lát sau, hắn nở nụ cười, thấp giọng nói một câu: “Lúc nãy anh bảo anh không thiếu tiền cơ mà?”
Đỗ Yến Lễ cũng mỉm cười trả lời: “Tôi không thiếu tiền, cũng không ngại nhiều tiền.”
Trong rạp phim rất yên ắng, lần này, Đỗ Yến Lễ không nghe thấy tiếng Đan Dẫn Sanh nữa, bầu không khí cũng trầm xuống.
Hai tiếng sau, bộ phim kết thúc.
Ánh đèn bừng sáng cùng thanh âm nô nức đánh vỡ sự nặng nề giữa đôi bên, cả hai hòa cùng dòng người rời đi.
Lúc ra khỏi tòa nhà, Đan Dẫn Sanh không chú ý, đạp hụt một bậc thang, chúi đầu về phía trước.
Đỗ Yến Lễ đi bên cạnh nhanh chóng túm chặt lấy hắn: “Cẩn thận một chút. Không sao chứ?”
Suýt nữa bị ngã nên Đan Dẫn Sanh cũng hết hồn hết vía, cả người đổ mồ hôi lạnh. Hắn bình tĩnh lại, đứng thẳng dậy: “Không sao.”
Nói đoạn, Đan Dẫn Sanh rút tay ra khỏi tay Đỗ Yến Lễ, nhưng vừa kéo một cái, đối phương thế mà không buông tay.
Đỗ Yến Lễ đang đánh giá Đan Dẫn Sanh. Ngọn đèn trước cao ốc sáng rực, khiến khuôn mặt Đan Dẫn Sanh tỏa ra ánh hồng, như bánh pudding sữa phủ một lớp mứt dâu tây.
Đỗ Yến Lễ hơi khựng lại.
Anh cảm thấy nụ hôn mang vị sữa kia để lại ấn tượng quá sâu sắc, việc này không ổn chút nào.
Đỗ Yến Lễ dời lực chú ý xuống tay đối phương.
Tay Đan Dẫn Sanh vô cùng lạnh lẽo, so với sắc đỏ trên má hắn, đây mới là nguyên nhân anh không buông tay Đan Dẫn Sanh ra: “Tay cậu cứng ngắc rồi này, cậu lạnh à?”
Đan Dẫn Sanh: “Bình thường mà? Tôi có thấy gì đâu?”
Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh trầm ngâm một hồi, chẳng hiểu sao, Đan Dẫn Sanh tự dưng thấy chột dạ.
Đỗ Yến Lễ: “Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi.”
Đan Dẫn Sanh nhìn đồng hồ: “Mới 10 giờ, đi dạo một lát rồi chờ đón giao thừa luôn.”
Đỗ Yến Lễ cũng không phản đối: “Tôi mua cho cậu cái gì nóng nóng nhé, muốn uống gì?”
Đan Dẫn Sanh không khỏi liếc nhìn Đỗ Yến Lễ, chuyển đề tài mượt quá nhỉ, như thể anh ta đã biết trước mình sẽ nói vậy: “Cũng được, cà phê đen đi.”
Đỗ Yến Lễ gật đầu đồng ý, cách đó vài bước có một cửa hàng bán nước và trà sữa các loại, anh gọi một cốc cà phê, một cốc ca cao.
Trong lúc chờ đợi, anh lơ đãng quay đầu nhìn.
Trước cao ốc người đến người đi, qua lại không dứt, chỉ có Đan Dẫn Sanh hai tay đút vào túi áo, im lặng đứng đó một mình.
Một người lướt qua cạnh hắn khiến hắn trông khá cô đơn, đoàn nào đông đông đi ngang thì hắn có vẻ càng lạc lõng hơn.
Đỗ Yến Lễ nhìn người nọ, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe lên ý nghĩ: Nếu bây giờ mình không qua đó, có khi lại tốt cho cậu ta. Mình có nên về luôn không?
Màn đêm đen nhánh bỗng chốc lất phất những hạt mưa. Mưa phùn rả rích rơi vào bóng tối, bắn tung tóe trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Đan Dẫn Sanh đứng trước cửa trung tâm thương mại chợt rùng mình.
Hai người đứng cách nhau khá xa, đáng lẽ Đỗ Yến Lễ không nghe được thanh âm của đối phương, mà chẳng hiểu sao, dường như thật sự có tiếng hắt xì vang lên bên tai anh.
Đỗ Yến Lễ ngẩng đầu. Cơn mưa bụi bất chợt khiến trời càng thêm lạnh, cộng thêm phản ứng của Đan Dẫn Sanh khiến Đỗ Yến Lễ phải bỏ ý định để mặc hắn ta ở đây. Anh nhận lấy hai cốc nước còn đang bốc khói, đi về phía Đan Dẫn Sanh, cất tiếng gọi.
“Dẫn Sanh.”
Đan Dẫn Sanh quay đầu lại. Vừa chạm mắt với Đỗ Yến Lễ, anh đã nhét chiếc cốc vào tay hắn.
Gã đàn ông còn chưa mở lời, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn.
Hai người cùng đưa mắt về hướng đó.
Từng đợt pháo hoa như bung nở trên không trung, muôn hồng nghìn tía, bừng sáng giữa màn đêm đen.
Bong bóng buộc ruy băng và lục lạc không biết từ đâu bay tới, vàng vàng đỏ đỏ rợp một góc trời, muốn tô điểm thêm cho thời khắc tuyệt đẹp ấy.
Đám đông phía dưới ngẩng đầu nhìn, sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng hò reo ngạc nhiên và tiếng cười vui vang vọng, người người rộn ràng lấy điện thoại di động ra, chụp lại khung cảnh náo nhiệt.
“Tách! Tách! Tách!”
Đỗ Yến Lễ xem một lát rồi thôi. Mưa bụi càng lúc càng dày, xung quanh như bao phủ một làn sương mỏng. Anh kéo Đan Dẫn Sanh vài bước, trong tòa nhà đã chật kín người trú mưa, bên ngoài chỉ còn mái hiên ngắn ngủn đủ cho một người đứng là còn chỗ trống. Anh đẩy Đan Dẫn Sanh vào đó, đoạn nắm lấy tay đối phương.
Tay hắn vẫn lạnh ngắt, ráng đỏ trên mặt càng đậm hơn.
Chắc bị cảm từ chiều rồi.
Đỗ Yến Lễ nghĩ, để Đan Dẫn Sanh đứng trong, còn anh thì bước ra phía ngoài một bước.
Gió lạnh gào thét cùng mưa lâm thâm chợt ngừng lại.
Đan Dẫn Sanh nhìn Đỗ Yến Lễ, hắn thấy Đỗ Yến Lễ đứng trước người mình, quay lưng ra đường. Mưa gió tạt hết vào lưng anh, để lại một lớp óng ánh trên bả vai, ướt cả tóc gáy, giọt nước đọng ở đuôi tóc nhỏ xuống, len vào cổ người đàn ông.
Đỗ Yến Lễ đang che mưa cho mình.
Đan Dẫn Sanh nhất thời ngơ ngẩn, vừa nhận ra điều này, một xúc cảm kỳ lạ đã thâm nhập vào lồng ngực hắn.
Hắn có chút… không, hắn rất vui vẻ.
Đỗ Yến Lễ chú ý Đan Dẫn Sanh vẫn luôn nhìn mình.
Hai người đứng sát vào nhau, từ trong đôi mắt trong suốt của đối phương, anh có thể thấy ảnh phản chiếu cực kỳ rõ ràng.
Đó là hình bóng của anh.
Đỗ Yến Lễ nhất thời cũng chìm vào suy tư. Đêm nay anh vốn phải gạt bỏ ý nghĩ về anh trong lòng Đan Dẫn Sanh, hiềm nỗi kết quả đã không như mong muốn thì chớ, còn trượt theo hướng ngược lại.
Anh khẽ trầm mặc một chút, lập tức giơ chiếc cốc lên, nói với Đan Dẫn Sanh: “Chúc mừng năm mới sớm.”
Đan Dẫn Sanh cũng nâng cốc: “Chúc mừng năm mới sớm.”
Cốc giấy nhẹ nhàng chạm vào nhau, tay của Đan Dẫn Sanh vô tình đụng phải tay Đỗ Yến Lễ.
Cõi lòng hắn lần thứ hai gợn sóng.
Màu đèn neon đỏ trong đêm cũng mờ dần, đám người chen chúc đã đi xa, chỉ còn tiếng hò reo đâu đây vọng lại. Giống như cả thế giới chỉ còn lại người đàn ông ấy, giữa khung cảnh mờ mịt lại càng trở nên rõ ràng và nổi bật.
Ngay khoảnh khắc đó… pháo hoa trên bầu trời dường như cũng nở rộ trong lòng hắn.
Đan Dẫn Sanh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mình thích Đỗ Yến Lễ?
“Dẫn Sanh…” Đỗ Yến Lễ gọi, anh băn khoăn không biết phải dùng phương thức gì để nhắc nhở Đan Dẫn Sanh.
“Đỗ Yến Lễ, anh… tôi…” Đan Dẫn Sanh đồng thời lên tiếng, giọng hắn vội vàng gấp gáp, âm điệu cũng cao hơn. Hắn đột nhiên hiểu được, cả người bỗng dưng sáng bừng, tràn ngập sức sống.
Đan Dẫn Sanh lại nở nụ cười, một nụ cười mới mẻ và sung sướng.
Đây là một cảm giác hoàn toàn mới, cũng là sự khởi đầu của một mối quan hệ hoàn toàn mới.
Hắn nói với Đỗ Yến Lễ: “Chúng ta đi đón giao thừa cùng bọn họ đi!”
Muộn rồi.
Chiếc giày treo lơ lửng trên đầu rơi xuống.
“Rầm” một tiếng vang lên trong óc Đỗ Yến Lễ, khiến anh phải nhíu mày.
————————————————
(1) Banner cuốn