Hơp Thể Song Tu

Chương 94: Vương Diêu? Cốt hoàng!




Thần Thương tử bản mệnh kiếm khí bị hủy, miệng phun ra một ngụm máu tươi, phản phệ không nhẹ, đột nhiên giận dữ. Nhưng lão ta rống giận còn chưa hô xong, liền bị kiếm khí thần niệm quét trúng.

Một thoáng, vốn dĩ Thần Thương tử liều lĩnh, lại bình sanh lần đầu tiên, lộ ra biểu lộ khiếp sợ muốn chết. Lão ta lĩnh ngộ khá sâu đối với kiếm đạo, từng tình cờ đạt được một quyển kiếm chi tiên giới kiếm thuật truyền thừa, trong đó có nói tới thần thông quỷ dị trước mắt.

- Không, không thể nào! Đây là kiếm niệm!

Kiếm niệm! Chỉ có người thức hải ngưng tụ kiếm thức mới có thể thi triển!

Thần Thương tử hối hận không kịp. Lão ta mơ hồ cảm thấy, thần niệm bao phủ mình, đúng là kiếm thức không thể nghi ngờ. Hơn nữa thần niệm này đến một cách cường đại, đủ để tùy tiện mạt sát hết thảy Kim đan sơ kỳ tu sĩ!

- Bỏ... bỏ qua cho ta... A!

Sau khi Thần Thương tử hét thảm một tiếng, lão ta một người thân thể mạnh mẽ, bị tự dưng chém chết thành bùn máu. Kể cả tám đạo bản mệnh kiếm khí còn thừa lại của lão cùng nát bấy.

Thật chấn động! Nam Uy hoàn toàn ngẩn người nơi đó! 

Thậm chí vô số tu phỉ ẩn giấu trong bóng tối, chuẩn bị sau khi Thần Thương tử động thủ đến chia một chén canh cũng đều sợ ngây người.

Người sáng suốt cũng nhìn ra, chém chết Thần Thương tử không phải là Nam Uy, mà là một đạo thần niệm tản ra trên trữ vật đại bên hông của hắn.

Thần niệm không thể giết người, chính là thông thường, thế nhưng thần niệm này có thể một hiệp, tiêu diệt Dung linh đỉnh phong Thần Thương tử. Mà nhìn xem, thần niệm kiếm khí chi lực kia, ngay cả Kim đan tu sĩ sơ kỳ cũng có thể chém chết, kim đan trung kỳ tu sĩ, cũng có thể trọng thương!

- Cao thủ cấp bậc gì mới có thể có thần niệm kinh người như vậy? Nguyên anh lão quái hay Hóa thần...?

Tu phỉ ẩn giấu chỗ tối, ánh mắt rơi vào trên trữ vật đại của Nam Uy, đều kiêng kỵ không dứt. Trên trữ vật đại, tựa hồ còn có mấy đạo thần niệm, nói cách khác, Nam Uy không cần động thủ, vẫn có thể lại giết mấy Kim đan sơ kỳ lão quái...

Thêm vào đó thần niệm cho dù dùng hết, khó bảo toàn trong trữ vật đại không có những hậu thủ khác.

Từng tên tu phỉ, đều tâm tư phức tạp, mắt thấy số lượng đan dược khổng lồ tự thân vừa đi qua, vừa khéo không dám đi cướp. Mọi người đều là tán tu, cũng không phải người ngu, ai là người thứ nhất dám xông lên, khẳng định vẫn là kết cục giống như Thần Thương tử.

Người độc hành không người nào còn dám đánh chủ ý với Nam Uy...

- Thôi, có thể gieo loại thần niệm này, nhất định là tuyệt thế cao thủ, cho dù cướp được đan dược, sợ rằng cũng phải đối mặt sự đuổi giết vô tận... Trên Nguyên anh lão quái, đều là thần thông quảng đại, một cái thuấn di, phi độn ngàn dặm... Nếu bị mấy lão quái cao cấp đó để mắt tới, bao nhiêu cái mạng cũng không đủ vứt...

Không người dám đánh chủ ý với Nam Uy, duy nhất khiến cho các lão quái không hiểu là, Việt Quốc, chẳng lẽ cất giấu Nguyên anh cao thủ chăng?! Ừ, đây khó mà nói, ai biết trong thâm sơn lão lâm, có phải có một tuyệt thế lão quái đang bế quan hay không...?

Có Thần Thương tử tiền xa chi giám, Nam Uy một đường hữu kinh vô hiểm, chạy về Ninh thành.

Giờ phút này tâm tình của hắn vô cùng không bình tĩnh.

Hắn ý thức được Thiếu chủ cường đại, vượt xa sự nhận biết của mình!

Một đạo thần niệm, chém Kim đan! Nam Uy ngược lại hít một hơi khí lạnh. Thủ đoạn này chỉ có trong truyền thuyết mới ghi lại, lại bị Thiếu chủ nắm giữ?!

- Thiếu chủ lại cường đại như vậy... Nam Uy ta có thể phụng ngài làm chủ, thật là tam sinh hữu hạnh!

Đây cũng là chỗ chân chính kinh khủng của kiếm niệm!

Giết địch vô hình!

Chém địch ngàn dặm!

Trong bóng đêm, Ninh Phàm đẩy cửa đi ra ngoài, rời đi Song Tu điện. Hắn cũng không biết mình gieo kiếm niệm trên trữ vật đại đã chấn nhiếp vô số tu phỉ.

Hắn tạt qua trong cốc, Lam Mi cư ngụ ở Nữ Tử điện, tựa hồ là chỗ mà trừ Song Tu điện ra, tất cả nữ đệ tử cư ngụ.

Muốn đến Nữ Tử điện, nhất định phải xuyên qua Chấp Sự điện trước. Trong đường đêm, chợt có chấp sự đệ tử tuần thủ, gặp phải Ninh Phàm, đều kính sợ hành lễ.

- Ra mắt Ninh trưởng lão!

- Ừ, miễn lễ.

Ninh Phàm đã sớm thích ứng thân phận trưởng lão, đối với mọi người kính sợ, dửng dưng xử lý. Đây cũng là tu chân giới, thực lực quyết định đãi ngộ.

Rừng cây lưa thưa, mây đen bao lấy ánh trăng.

Ninh Phàm trải qua chấp sự điện, đi xuyên qua rừng trúc phía sau điện. Nhưng sau khi hắn vào sâu trong rừng, bỗng nhiên, hắn thu bước chân, ánh mắt lẫm liệt, không chút do dự một miệng phun ra tinh quang kiếm ảnh, kiêng kỵ cực sâu, ngắm về phía chỗ sâu trong rừng trúc phía trước!

- Là ai ở chỗ này?

Sắc mặt của hắn nghiêm một chút, như rừng đại địch, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giới vạn phần chỉ có trong hiểm địa của Yêu Quỷ lâm!

Ninh Phàm cảm giác được rừng trúc phía trước, cất giấu một người, có thể mang tới uy hiếp rất lớn cho mình!

Lại thấy bên trong rừng thưa, một thiếu niên y phục màu xám tro, bộ dáng phổ thông, đi ra khỏi rừng trúc, thấy Ninh Phàm, cũng có chút hơi cổ quái, tựa hồ không ngờ đến, trên đường trở lại Chấp Sự điện, sẽ gặp phải Ninh Phàm.

- Là hắn!

Trong đầu của hai người đồng thời nhẹ nhàng nói.

Ninh Phàm đối với tên thiếu niên áo quần màu tro này có một chút ấn tượng.

Người này chính là Vương Diêu có thành tích gần bằng với mình trong kỳ thí luyện nhập môn trong Yêu Quỷ lâm!

Vương Diêu lấy Dung linh tu vi, tấn thăng làm chấp sự đệ tử, xuất hiện bên ngoài Chấp Sự điện, cũng không có gì kỳ quái, tựa hồ là mình quá lo lắng.

Tuy nhiên huyết khí trên người Vương Diêu thật là nặng nề!

Ánh mắt của Ninh Phàm rét một cái, thầm kinh hãi. Trên người Vương Diêu, có một cổ sát niệm cùng huyết khí vô hình, đây là uy nhiếp cảm chỉ có sau khi giết hại vô số, mới có thể ngưng tụ ra.

Chính là sự uy hiếp đó khiến lúc Ninh Phàm chưa thấy Vương Diêu liền cảm thấy hết sức nguy hiểm.

- Người này, không phải Dung linh!

Cơ hồ ngay lập tức, Ninh Phàm liền xác định một việc, tu vi của Vương Diêu trên xa Dung linh.

Kim đan sơ kỳ!

Trên mặt Ninh Phàm bất động thanh sắc, nhưng trong đầu âm thầm kinh ngạc.

Vương Diêu này cuối cùng là một Kim đan cao thủ, y ẩn giấu sao?

Thêm vào đó trên người người này, một tia mùi máu tanh đậm đà đến hóa không ra, mà pháp lực tựa hồ tiêu hao cực nghiêm trọng, chẳng lẽ là y đi đâu giết người?

Giết người, nhất định là ở Quỷ Tước tông ra. Vương Diêu này, chẳng lẽ lặn ra Quỷ Tước tông rồi sao? Làm sao Y làm được? Phải biết, Quỷ Tước tông có đại trận tồn tại, rời đi tông môn, nhất định có người phát giác...

Mà càng khiến Ninh Phàm để ý đó là lúc Vương Diêu không hiện thân, cho mình cảm giác cực kỳ nguy hiểm! Sự nguy hiểm đó khiến cho hắn chỉ một chớp mắt, liền rợn cả tóc gáy, lưng mọc khí lạnh. Cái loại cảm giác uy hiếp tuyệt đối không phải Kim đan sơ kỳ cao thủ có thể mang cho Ninh Phàm!

- Vương Diêu này có thực lực tuyệt đối không chỉ Kim đan sơ kỳ... Y tới Quỷ Tước tông với mục đích gì, cũng không đơn giản. Ta có nên dò tra một chút lai lịch của y hay không...?!

Trong đầu của Ninh Phàm có chút do dự. Hắn dựa các loại dấu vết, suy đoán ra Vương Diêu trước mắt không thể khinh thường, thậm chí một thân chiến lực, có thể trên mình...

Hỏi dò lai lịch của người này, không thể nghi ngờ là tự gây phiền toái, thậm chí có thể tống táng tánh mạng mình. Nếu là trước đây, Ninh Phàm nhất định sẽ không xen vào việc của người khác, đối với sự sống chết của Quỷ Tước tông, hắn nhất định không hề quan tâm.

Nhưng hôm nay, mối quan hệ giữa mình cùng Lam Mi càng ngày càng không rõ ràng...

Một khi cùng Lam Mi thành thân, thì Quỷ Tước tông chính là một gia đình khác của mình. Trơ mắt nhìn Quỷ Tước tông có tai họa ngầm, tựa hồ không ổn...

Trong đầu của Ninh Phàm rét một cái, như có quyết định, ánh mắt quét qua Vương Diêu, không nhìn ra vui hay giận.

Mà Vương Diêu bị Ninh Phàm nhìn chằm chằm, lập tức làm ra một bộ vẻ mặc hết sức lo sợ, rụt rè e sợ.

- Chấp sự đệ tử Vương Diêu ra mắt Ninh trưởng lão... Trưởng lão có chỗ nào cần đệ tử ra sức không?

- Không cần, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.

- Dạ.

Vương Diêu cung kính thi lễ, chợt rời đi.

Còn Ninh Phàm nhìn thật sâu Vương Diêu một cái, cũng rời đi.

Chẳng qua là sau khi Ninh Phàm đi ra rừng trúc, Vương Diêu kia chợt chuyển ánh mắt một cái, vẻ sợ hãi hoàn toàn mất hết, cho thấy một tia cười lạnh.

- Nguy hiểm thật, không ngờ sau khi ở Đồ thành, pháp lực hao hết, gặp phải Ninh Phàm này... Cái gọi là “Người đi đêm không lương thiện”, người này, hơn phân nửa cũng đi làm ra thủ đoạn người không nhận ra... Nếu cho hắn biết, thân phận chân thật của bổn hoàng, chỉ sợ đã nguy hiểm rồi... Nhưng mà đáng tiếc, trừ phi đến một ngày hắn chết, nếu không hắn vĩnh viễn sẽ không biết, ta chính là Cốt hoàng! Nhanh lên, bổn hoàng lập tức phải khôi phục Kim đan trung kỳ tu vi, khoảng cách Nguyên anh kỳ, không cần mấy tháng! Một khi bổn hoàng khôi phục Nguyên anh kỳ, chẳng những muốn Ninh Phàm thường mạng, còn muốn đạp bằng toàn bộ Việt Quốc, toàn bộ Vũ giới!

Trong nụ cười lạnh của Vương Diêu, mang một tia ngang ngược nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, dã tâm của y không nhỏ!

Hiếm thấy một tia chân hồn rời khỏi Yêu Quỷ lâm, nói thế nào cũng phải đạp bằng cho được mấy quốc gia nhân gian, có như vậy mới thú vị.

Y thu liễm thần sắc, rời khỏi rừng trúc, đi tới Chấp Sự điện, bước chân như đệ tử tầm thường vậy.

Nhưng sau khi đi ra mấy trăm trượng, nhận ra được Ninh Phàm đã đi xa, Vương Diêu bỗng nhiên thân hình búng một cái, hóa thành một đạo độn quang hư ảo phiêu miểu khó biết, không nhìn trận pháp phòng ngự của Chấp Sự điện, nhất cử bay vào trong đó, ngay cả yêu bài cũng không sử dụng!

Thủ đoạn này, giống như đúc cùng tiểu điêu, có thể không nhìn thấy sự phòng ngự của linh cấp đại trận!

- Chính là hắn!

Sau khi Vương Diêu rời đi, thân ảnh của Ninh Phàm, lại hiện ra ngay tại chỗ, trong mắt hắn, mang vẻ chấn kinh.

Trước đó Ninh Phàm giả bộ rời đi, bất quá là một sự ngụy trang, sau khi đi xa, lập tức thi triển “Niệm Ngụy quyết”, giấu thân hình, quay trở lại, theo dõi Vương Diêu. Ninh Phàm ăn một mảnh luyện thần diệp, “Niệm Ngụy quyết” của hắn vẫn có chút uy lực chưa đủ, nhưng hiệu quả so với kim huyền linh trang lại ẩn thân bí mật hơn, ít nhất, Vương Diêu không phát giác, Ninh Phàm đi mà trở lại.

Ninh Phàm cuối cùng, không đành lòng làm ngơ đối với sự an nguy của Quỷ Tước tông, nên hắn quyết định dò tìm tòi lai lịch của Vương Diêu.

Nào ngờ sự tìm tòi ấy, còn chưa bắt đầu, liền lộ ra một sự thật kinh người.

Vương Diêu kia lại nắm giữ thần thông giống như tiểu điêu Mị thần vậy, không nhìn linh cấp trận quang.

Mà một khắc y thi triển thần thông này, khí tức chân thực tản mát một tia, khiến Ninh Phàm hóa thành tro cũng có thể nhận ra.

Cốt hoàng!

- Không ngờ, Cốt hoàng lại giấu ngay dưới mí mắt của ta... Khó trách Vương Diêu đó trước giờ hành tung bình thường không gì lạ, cuối cùng có một ngày, dị quân nổi lên... Thì ra là bị Cốt hoàng chân hồn bám vào người sao... Cũng không biết, nếu ta chém Cốt hoàng chút phân thân này, có thể khiến cho bản thể bị thương nặng bực nào?

Trong mắt Ninh Phàm, hàn mang lóe lên, hắn nhớ tới chuyện ngày đó mình bị Cốt hoàng đánh lén.

Nếu không phải mình cẩn thận, sợ rằng ngày đó đã chết dưới một móng của Cốt hoàng.

Mà lần này, Cốt hoàng tựa hồ vẫn không phát hiện, mình đã phát hiện ra thân phận chân thật của y.

Tựa hồ đến phiên mình đánh lén Cốt hoàng rồi!

Trong đầu của Ninh Phàm, dâng lên một loại ý tưởng to gan, không bằng sau khi thừa dịp lần này, lúc Vương Diêu rời đi Quỷ Tước tông, âm thầm cùng đi ra ngoài, vào lúc y giết người giết đến pháp lực hao hết mình bổ một đao chém chết y!

Giờ phút này Vương Diêu thôn phệ vô số huyết thực, pháp lực mặc dù hao tổn trong mắt, nhưng cũng khôi phục mấy thành, giết y không dễ... Ít nhất Ninh Phàm không có mười thành nắm chặc.

Mưu sát Cốt hoàng, nhất định phải có kế hoạch chu đáo! 

Nhất định một kích phải giết!

Hôm nay, cũng không phải là thời cơ tốt nhất. Ngày sau chính là cơ hội!

- Nhờ có ta quan tâm Quỷ Tước tông một chút, mới phát hiện bí mật lớn này... Thôi mình phải đi tìm Lam Mi, hảo hảo hồi báo một chút ân tình của Quỷ Tước tông... Lúc này, nàng sẽ không ngủ chứ...

Ninh Phàm thu vẻ mặt, bước nhanh rời đi Chấp Sự điện.

...

Nữ Tử điện, tọa lạc trong Minh Tước cốc, là một chỗ yên ả nhất.

Nơi này, sơn minh thủy tú, giữa sơn nham sương mù, có một đạo thủy đàm mát mẻ, được đặt tên là Minh Nguyệt đàm. Ngày thường đều có vô số nữ tử, ở chỗ này đùa giỡn với nước. Mà giờ đêm đêm đã khuya, chỉ có một người nữ tử, áo lam đơn bạc, ngồi trên tảng đá, hướng về phía ánh trăng, hơi có chút than thở.

Cô gái này một bộ áo lam, tóc xanh cao vãn, giữa mặt mũi có một tia lãnh ngạo vô luận như thế nào hóa không ra... Trên gò má hơi tái nhợt, cũng lộ ra một tia u oán vẻ lo lắng.

- Ngươi sẽ không tới... Ngươi là tên lường gạt... Tối nay, ngươi không biết là ở Đan điện luyện đan đây, hay là cùng đang làm chuyện xằng với Bạch Lộ tiểu yêu tinh đó! Đáng ghét! Ta có chỗ nào không bằng Bạch Lộ... chỗ nào...?

Thanh âm của Lam Mi, dần dần thấp, hóa thành vẻ cười thảm.

- Đúng, ta quả thật không bằng Bạch Lộ, nàng là một nữ tử kiện toàn. Còn ta ư? Ta không phải...!

Lam Mi lấy tay, đưa xuống hạ thể, cũng không phải là tự độc, chỉ là vuốt ve chỗ tư mật không cho thông hành...

Không trải qua, không cách nào lý giải loại đau khổ này.

Mà con người lại mâu thuẫn. Hi vọng được người hiểu, lại hi vọng bảo thủ bí mật, không muốn người biết.

- Ta không bằng nàng... Nhưng, ít nhất ngươi cũng nên đến nhìn ta một cái... Nhưng ta biết, ngươi sẽ không tới...

Nàng nhẹ nhàng thở dài, nhưng mà than thở mới chỉ một nửa, liền bị một đạo tiếng cười khẽ cắt đứt.

- Lam Mi tiểu thư, dưới ánh trăng tự độc, Ninh mỗ nhìn thấy tam sinh hữu hạnh!

Một câu trêu chọc vô cùng bất chánh, nhưng chính là thanh âm mà Lam Mi mong đợi đã lâu.

Đôi mắt sáng long lanh của nàng mang một tia xấu hổ, trong xấu hổ cũng cất giấu vui mừng. Chỉ là nàng nghĩ tới động tác mình vừa mới vuốt ve hạ thể, lại bị Ninh Phàm thấy, càng bị hắn trêu chọc thành “tự độc”, gương mặt đẹp của nàng nhất thời đỏ đến bên tai.

- Bậy bạ... Nói bậy, ta cho tới bây giờ... cho tới bây giờ không tự độc... Chỉ có nữ tử phóng đãng, mới có thể tự độc...

- Nàng thật chưa tự độc qua ư? Thật là đáng thương, nếu ta giúp nàng thì sao?