Hơp Thể Song Tu

Chương 71: Ám Toán, Vây Công, Tru Tiên!




- Các ngươi tại sao lại ở chỗ này... 

Ninh Phàm hàng lâm độn quang, khẽ mỉm cười hỏi. 

- Chờ ngươi ấy mà. Vốn định thừa dịp loạn chạy trốn, bất quá trốn tới đây, Vi Lương muội muội bất kể nói gì cũng không chịu đi, nhất định phải chờ ngươi. Nàng nằng nặc nói, chờ ngươi trộm xong đồ rồi, làm xong chuyện rồi, nhất định cũng rời khỏi Thanh Bộ. Xem ra, Vi Lương muội muội đã đoán đúng rồi... Sao hả, muốn cùng đi với chúng ta không?

- Cũng tốt, đồ trộm ra hơi bị nhiều, đang cần chỗ để bế quan, hai người cô hay là làm việc tốt làm cho tró, hộ hộ pháp giúp ta đi.

- Xì... Ngươi đừng có mơ... 

Ninh Hồng Hồng ngước cái đầu xinh lên trời, nhưng rõ ràng là không cự tuyệt. 

Còn Mộ Vi Lương, thấy Ninh Phàm muốn cùng hai người mình đồng hành, thẹn thùng cười yêu một tiếng: 

- Hay... hay quá... Ta sẽ giúp ngươi hộ pháp...

Ba đạo độn quang, dần dần biến mất ở trong bóng đêm tàn. Mà sau khi trời sáng, Cốt hoàng lục soát khắp Thanh Bộ, mãi vẫn không tìm ra tung tích của ‘Loài người’, đột nhiên giận dữ, sau một phen nhốn nháo, đã đưa ra một cái quyết định” 

- Hừ, phân thân không tìm được ngươi, như vậy, sẽ cho bổn tôn hàng lâm! Chỉ cần ngươi còn cầm xương của ta, cho dù trong đó không có thần niệm của bổn hoàng, chỉ cần bổn tôn tự mình hàng lâm, sẽ có thể dùng ‘Sưu cốt chi thuật’, tìm ra tung tích của ngươi!

Cốt hoàng nổi giận đùng đùng, rời khỏi khu vực thứ ba, trở về khu vực thứ bảy, không người dám cản. 

Mà sau khi Cốt hoàng rời đi, Thanh Bộ đại trưởng lão —— Thanh Lãnh Sơn, mới có thời gian thở phào một cái. 

Chẳng qua là không đợi cho y thở phào, liền lập tức phát hiện một chuyện vô cùng bết bát hơn” 

- Không thể nào! Linh dược trong Phủ kho, sao có thể bị cướp không còn một mống vậy, ai đã làm!

Bên trong Tộc điện, Thanh Lãnh Sơn đột nhiên giận dữ, căm tức nhìn năm tên kim đan cao thủ phía dưới. Bao gồm Khuất Hàn ở bên trong đó, chính là đám người thừa dịp loạn công kích phủ kho. 

Đám người Khuất Hàn, đối với phủ kho mang cái tâm không thể dò được, những thứ này Thanh Lãnh Sơn đã sớm biết. Nhưng y không cho là đám người Khuất Hàn có năng lực cướp phủ kho. 

Anh cấp đại trận, tuyệt không phải là đám người Khuất Hàn trong thời gian ngắn có thể phá đi! 

- Ai làm!

Thanh Lãnh Sơn trong cơn tức giận, không khỏi dẫn động thương thế, sự đau đớn khiến cho lông mày trắng của lão nhíu chặc, giống như một con sư tử nổi giận. 

- Bẩm đại trưởng lão, là Chu Minh, cùng Sở Thần.

Khuất Hàn khẽ cắn răng, đem hai người khai ra. 

- Sở Thần? Chu Minh?

Đại trưởng lão từ dùng sức lục soát trong đầu, căn bản không có ấn tượng về những người này, cũng không nhớ có cái tên Kim Đan điên phong cao thủ nào tên là Sở Thần hoặc Chu Minh. 

- Bẩm đại trưởng lão, Chu Minh là y quan mới gia nhập bộ lạc, hắn là một nhân tộc!

Một tên kim đan cao thủ phạm tội bổ sung. 

- Cái gì! Nhân tộc! Chẳng lẽ là nói!

Thanh Lãnh Sơn mắt lộ ra vẻ vừa kinh vừa nộ, một cổ nghịch huyết phun ra miệng. 

Lão rốt cuộc minh bạch, vì sao Cốt hoàng đột nhiên lại giận dữ, rồi tới Thanh Bộ đại phát lôi đình như vậy. 

Hóa ra Thanh Bộ của mình, lại đem tên lang tử đắc tội Cốt hoàng dẫn đi vào trong nhà! Mình tại sao lại ngu xuẩn như vậy, nhân tộc tiến vào Thanh Bộ, thế mà hoàn toàn không đoán được. Nếu mình có thể đi trước thời hạn một bước, phát hiện ra Chu Minh che giấu thân phận lẻn vào, không những sẽ không chọc giận Cốt hoàng, sợ rằng còn lập nên một chiến công lớn lao. 

Một đại công lớn lao như vậy, không ngờ cứ như vậy cùng mình sát vai đi qua, càng làm hại cho Thanh Bộ bị mất đi tất cả linh dược tích lũy từ trước đến nay?! 

- Sở Thần, người này là quỷ vật, biến đổi bộ dáng, đổi cái tên họ, liền khó mà truy lùng như vậy. Không thèm quản người này thế nào! Tra, tra cho ra Chu Minh! Lão phu chỉ cần Chu Minh! Chỉ cần tìm ra người này, không chỉ có thể lấy lòng Cốt hoàng, còn có thể đoạt về linh dược bị trộm! Truyền lệnh của Thanh Bộ đại trưởng lão ta, ở trong trận vực thứ ba, sử dụng’ Tru tiên lệnh’ đối với’ Chu Minh’! Dám đánh chủ ý lên Thanh Bộ, lão phu muốn hắn trả giá thật đắc!

- Cái gì! Tru tiên lệnh!

Trong Tộc điện, nhất thời có mấy tên Kim Đan hậu kỳ cao thủ tựa hồ nghe được chuyện cực kỳ kinh khủng, sắc mặt chấn kinh, thân thể phát run lên. 

Tru tiên lệnh, là thần vật mà cổ Thiên Đình xử tử tiên thần phản loạn trốn tránh, mới có thể dùng! Chỉ cần tế luyện vật này xong, liền có thể ở trên đó ghi dấu một tia khí tức của người cần bị giết chết. Sau đó, người này hẳn phải chết! 

Mặc dù Tru tiên lệnh lưu lạc đến trong tay Thanh Lãnh Sơn bất quá là vật không lành lặn, nhưng dưới Nguyên Anh tu vi, không người nào có thể chống lại cái uy của Tru tiên lệnh! Chỉ là một tên Chu Minh này, lại sử dụng vật nghịch thiên như vậy, có phải là quá mức lãng phí hay không! Dù sao một tấm lệnh bài, chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi... 

Xem ra lần này, Thanh Lãnh Sơn là thật sự bực bội, thật sự nổi giận rồi! Thật sự đối với Chu Minh kia, động lòng muốn giết chết cho bằng được! 

Khu vực thứ ba, ở một chỗ nào đó trong rừng trúc trùng điệp trăm dặm, Ninh Phàm cùng hồng bạch hai nữ, thu lại độn quang, hàng lâm xuống rừng trúc. 

Hắn sở dĩ tới rừng trúc này, vì là để bế quan luyện đan, luyện hóa niệm châu, giúp thần niệm đột phá Kim Đan hậu kỳ! 

Nơi đây rừng trúc u tịch, chính là chỗ thích hợp bày ra ‘Anh’ cấp đại trận —— ‘Khúc kính thông u’! 

Lần trước, Ninh Phàm lấy mấy trăm ngàn tiên ngọc, bày’ Hư’ cấp đại trận “Sơn Hà nghịch động”, mặc dù bày trận thành công, nhưng trận pháp uy lực, lại còn xa mới tới trình độ tiêu diệt toái hư. Nguyên nhân rốt cuộc là, tâm trận mặc dù bố trí chính xác, trận đồ mặc dù phác họa hoàn toàn, nhưng ngặt một nỗi tiên ngọc, tiên quáng làm động lực cho trận pháp quá ít. 

Mấy trăm ngàn tiên ngọc, bố trí’ Anh’ cấp đại trận, đến lúc đó chẳng qua là vừa đủ. Còn lần này Ninh Phàm ở khu vực thứ ba bế quan, cũng không tính bày ra ‘Hư’ cấp đại trận, mà chỉ tính hao phí hai mươi vạn tiên ngọc, bắt đầu bắt tay bố trí Anh cấp trận. 

Mặc dù sự huyền diệu có lẽ không bằng Hư cấp trận, nhưng bởi vì là trận hoàn chỉnh, uy lực phát huy ra cho dù là Kim Đan hậu kỳ cao thủ cũng có thể tiêu diệt! 

Băng Linh Nguyệt Linh hai nữ, thương thế chưa lành, hơn nữa chiến lực không cao, ở loại vùng đất nguy hiểm này, không ra mặt thì tốt hơn. Về phần Tiểu Điêu, sau khi bóc lột làm tiền vô số ngàn năm linh dược của Ninh Phàm, đang mượn sức thuốc, xông phá phong ấn, khôi phục Kim Đan điên phong tu vi. 

Ánh mắt của hắn nhìn về Ninh Hồng Hồng cùng Mộ Vi Lương hai nữ, lộ ra một tia cầu khẩn cùng trêu chọc. 

- Chu mỗ sinh tử, làm phiền hai vị tiên tử trông chừng bảo vệ dùm.

- Phì, đều đã đến nước này rồi, lại còn không nói ra tên họ thật sao. Ngươi nếu như là người sống, tự nhiên không thể nào là quỷ vật Chu Minh.

Ninh Hồng Hồng tức giận ngước càm lên làm mặt giận. 

- À, xin lỗi, diễn vai Chu Minh có chút quá mức nhập vai... Tại hạ Ninh Phàm...

Ninh Phàm đối với Mộ Vi Lương nháy mắt mấy cái, làm cho Mộ Vi Lương cảm thấy thẹn thùng không tự kìm hãm được, mới rồi vừa khẽ mỉm cười, vừa bắt đầu bày trận ở rừng trúc. 

Mà Ninh Hồng Hồng vừa nghe Ninh Phàm tự báo tên họ, nhất thời sắc mặt đầy vẻ cổ quái. 

- Ngươi họ Ninh?

Nàng rốt cuộc minh bạch, Ninh Phàm trước đây vì sao khi nghe nàng họ Ninh, lại có chút kinh ngạc như vậy. 

Bất quá, so với sự kinh ngạc sau đó, điểm kinh ngạc này căn bản cũng không coi là cái gì. 

- Ngươi ngươi ngươi, ngươi lại biết bày ra ‘Anh’ cấp trận pháp!?

Khi Ninh Phàm ở trong rừng trúc sau khi chọn ra 216 cái tâm trận, thần niệm động một cái, vẽ ra trận đồ trên cả vùng đất. Ninh Hồng Hồng mặt đẹp ngậm kinh, còn Mộ Vi Lương thì cái miệng nhỏ nhắn cũng khẽ hé. 

Ninh Phàm này hiểu biết không khỏi quá nhiều thứ a! Không chỉ biết luyện chế tam chuyển đan dược, càng nghịch thiên chính là, lại biết bố trí’ Anh’ cấp đại trận! 

Hắn có cốt linh bất quá 17 tuổi, nhưng tu vi đã là dung linh hậu kỳ, thần niệm lại đạt tới Kim Đan trung kỳ, đồng thời, lại là tam chuyển luyện đan sư, ‘Anh’ cấp trận pháp sư! 

Ninh Hồng Hồng khẽ hít một cái, lần đầu tiên nhìn thẳng Ninh Phàm. Nàng mơ hồ cảm thấy, mình trước đó khinh thường Ninh Phàm quả thật là sai lầm rồi. 

- Bổn cô nương chết rồi, dù sao cũng đã có mấy ngàn năm, năm đó bổn cô nương ngang dọc Ngô quốc, thành lập Hải Ninh Ninh gia, rạng rỡ vô hạn, tự cho là biết hết tuấn kiệt trong thiên hạ. Không ngờ, thế gian lại còn có nhân vật yêu nghiệt như ngươi vậy...

Ninh Hồng Hồng nhẹ nhàng tán một câu, mà ngôn ngữ đó rơi vào trong tai Ninh Phàm, khiến trận đồ thiếu chút nữa bị vẽ lệch đi, suýt nữa té nhào. 

- Ngươi nói ngươi là xuất thân từ Ngô quốc, lão tổ của Hải Ninh Ninh gia? 

Ninh Phàm sắc mặt cực kỳ cổ quái, hóa ra Ninh Hồng Hồng bị mình khinh bạc, là hồn phách của lão tổ của mình? 

- Là đúng thì làm sao? Sao hả, ngươi dám bất mãn sao! 

Ninh Hồng Hồng móng tay dài đưa ra, hơi có chút hoạt bát uy hiếp Ninh Phàm. 

- Không, ta không bất mãn, chẳng qua là, có chút bất ngờ...

Ninh Phàm ho nhẹ một tiếng, thu lại vẻ kinh dị. 

Ninh Hồng Hồng là lão tổ của Ninh gia thì như thế nào, cô gái này nhìn qua chính là tấm thân xử nữ, nhất định không có con cháu truyền thừa, chắc chắn sẽ không có huyết mạch quan hệ cùng mình... 

- Ách... Ta nghĩ đến chuyện này để làm gì... 

Hắn lắc đầu một cái, tiếp tục bày trận. 

Một mặt bộ trận, một mặt lại hỏi thăm tới thân thế của Mộ Vi Lương. Không biết nàng này khi còn sống, lại có thân phận như thế nào... 

- Vi Lương muội muội không còn ký ức lúc còn sống, ban đầu ta khi ở Hồng bộ tuần thủ, bất ngờ phát hiện nhặt nàng về... 

Ninh Hồng Hồng giải thích cho Ninh Phàm như thế. 

Nói không còn ký ức lúc còn sống, vẻ mặt Mộ Vi Lương tối sầm lại. 

- Vậy sao... Không sao, có ký ức khi còn sống, chưa chắc đã sung sướng, quên đi cũng được.

Ninh Phàm vỗ nhẹ mái tóc của Mộ Vi Lương một cái, khẽ an ủi, rồi tiếp tục bày trận, lại khiến cho tiểu nha đầu mắc cở đỏ bừng mặt. 

Cảm giác rất cổ quái, ba người rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng luôn cảm thấy, thật giống như hết sức quen thuộc. Ninh Phàm tự hỏi, trong cả đời mình, sợ rằng khó gặp được chuyện cổ quái như vậy nữa. Ở vùng đất xa lạ này, cùng người xa lạ, giao phó cho nhau sự an nguy của bản thân. 

Có lẽ là, kiếp trước đã từng quen biết... 

“Sơn hà nghịch động trận” có bảy nghìn trận nhãn, Ninh Phàm có thể trắc nghiệm ra từng cái. “Khúc kính thông u” trận pháp, chỉ có 216 tâm trận, tự nhiên không làm khó được Ninh Phàm. 

Ở vị trí tâm trận, hắn bày tiên ngọc, tiên quáng. Thần niệm của Ninh Phàm đảo qua, chỉ mất công phu nửa nén hương, liền đem tâm trận nhất nhất liên kết qua lại, câu liên với địa thế, trận thế đã thành! 

Tốc độ bày trận của hắn, nếu để cho những anh cấp trận pháp sư khác nhìn thấy, nhất định sẽ kinh hãi rớt cả con mắt. 

Đại trận đã thành, Ninh Phàm tìm một chỗ địa hỏa thịnh nhất, một kiếm phá khai địa mạch, dẫn lên địa hỏa, bắt đầu luyện đan. 

Mà Ninh Hồng Hồng cùng Mộ Vi Lương, thì an nhàn rỗi rãnh ngồi, nhìn thủ pháp luyện đan thành thạo của Ninh Phàm, dáng vẻ xem mãi vẫn chưa đủ vậy. 

‘ Huyền Minh đan’, viên thuốc này là tam chuyển đan dược, phối hợp Kim Đan niệm châu uống vào, có thể lọc sạch âm tà quỷ mị lực của niệm châu. 

Thanh Bộ phủ kho tàng trữ ssố lượng năm trăm năm đan dược dùng để luyện chế trăm ngàn viên Huyền Minh đan dư sức có thừa. Duy nhất có chút phiền toái, là Ninh Phàm một lò chỉ có thể đồng thời luyện chế trăm viên tam chuyển đan dược, sợ rằng phải sau khi luyện chừng mấy lò, mới có thể luyện chế đủ đan dược. 

Ba ngày trôi qua, Ninh Phàm tổng cộng mở ra mười hai lò đan dược, trừ luyện hủy một lần, mười một lần khác cũng coi là miễn cưỡng thành công, tổng cộng luyện chế ra 1100 viên Huyền Minh đan. 

Không còn cách nào khác, cho dù Ninh Phàm có tiên đế truyền thừa về thuật luyện đan, nhưng khi luyện chế tam chuyển đan dược, cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều thành công. 

Mà đan dược phẩm cấp càng đi lên, tỷ lệ thành công càng thấp xuống. 

Đan dược đã thành, còn dư lại chính là luyện hóa niệm châu chi lực, Ninh Phàm ngồi xếp bằng điều tức pháp lực, suốt nửa ngày trôi qua, mới khôi phục đến trạng thái cao nhất, bắt đầu nhất nhất luyện hóa niệm châu. 

Kim Đan niệm châu, niệm lực quá mức mạnh mẽ, thời khắc này Ninh Phàm toàn bộ tinh thần chăm chú vào quá trình luyện hóa, ngay cả tiếng động của ngoại giới đều không cách nào nghe được. 

Khoảng cách so với thời gian tông môn khảo hạch kết thúc, còn lại bảy ngày. 

... 

Khúc kính thông u xử, thiền phòng hoa mộc thâm... Khúc kính thông u trận, anh cấp đại trận, mượn của địa thế rừng trúc mới có thể bố trí, so với đả thương địch thủ, quan trọng hơn là phòng vệ cùng che giấu. 

Quanh co, rất khó nắm bắt khó khăn lần ra. Suốt mấy ngày, Thanh Bộ cao thủ mấy lần tìm kiếm qua phiến rừng trúc này, cũng không phát hiện Ninh Phàm cùng mọi người ẩn nấp ở chỗ này. 

Ninh Hồng Hồng cùng Mộ Vi Lương, đều đối với đại trận tặc lưỡi cảm thán không dứt. Mà bên kia, Thanh Bộ đại trưởng lão Thanh Lãnh Sơn đã nóng nảy thành con kiến trong chảo nóng. 

Ngày thứ tư, Thanh Bộ cao thủ tìm tòi lục tìm trong mấy ngàn dặm địa giới của khu vực thứ ba, vẫn không tìm được tung tích của Ninh Phàm! 

- Phế vật, một đám phế vật! Tìm một người cũng không tìm được, dùng các ngươi có ích lợi gì!

Thanh Lãnh Sơn Kim Đan hậu kỳ uy áp, càn quét tộc điện. Cao thủ trong điện đều lạnh run tóc gáy. Cho dù là những người khác đều là Kim Đan hậu kỳ trưởng lão, nhưng cũng đua nhau sắc mặt biến đổi. 

- Đại trưởng lão, có lẽ người này không ở trận vực thứ ba... Người này là người sống, hắn vô luận muốn tiến vào trận vực thứ bốn, hoặc là trở lại trận vực thứ hai, đều dễ như trở bàn tay.

Nhị trưởng lão Thanh Hoành Hành, là một đại hán vạm vỡ thô quánh nhưng cũng lạnh lùng đầy sát khí, can gián. 

- Ừ, có lý... 

Thanh Lãnh Sơn thần tình vừa thu lại, chợt, khóe mép nhếch lên một tia cười lạnh. 

- Tru tiên lệnh, tế luyện hoàn thành hay chưa?

- Hồi bẩm đại trưởng lão, tế luyện đã đến một bước cuối cùng, chẳng qua là... Có thật sự là phải dùng bảo vật này, chỉ tiêu diệt có một tên Chu Minh nhỏ nhoi sao... Tru tiên lệnh này, là thứ mà Thanh Bộ chúng ta chấn nhiếp những bộ lạc khác...

Tam trưởng lão Thanh Vô Vi, một trung niên nam tử râu ngắn người nho nhã, mặt lộ vẻ do dự. 

- Ngu xuẩn, chỉ cần giết được người này, đạt được hảo cảm của Cốt hoàng, người của Thanh Bộ ta, ai ai đều cũng có thể tu vi thăng tiến lên đến Nguyên Anh kỳ, đánh vào khu vực thứ bốn, đều là chuyện dễ dàng!

Thanh Lãnh Sơn hừ lạnh một tiếng, đối với cao thủ cả điện với tầm mắt chuột chỉ nhìn được một thốn như thế, cực kỳ khinh thường. 

Cửu Âm chi địa, khu vực thứ tám, thứ chín không tồn tại, khu vực thứ bảy Cốt hoàng chính là vương! Nếu đã lấy lòng được vương, ai dám xuất thủ đối với Thanh Bộ? 

Buồn cười cho đám quỷ vật này, từng tên đều có tầm nhìn không đủ, khó trách bọn hắn không làm nổi đại trưởng lão. 

- Tru tiên lệnh sắp tế luyện hoàn thành, có thể thu được một tia khí tức của tên Chu Minh kia hay không? 

Thanh Lãnh Sơn hờ hững hỏi. 

- Hồi bẩm đại trưởng lão, trong y quán trúc lầu của hắn, việc thu gom khí tức đã xong.

Tứ trưởng lão Thanh Vân là một công tử tuấn tú, cung kính bẩm báo. 

- Rất tốt. Thiết đàn khai lệnh, chuẩn bị tru diệt người này!

Thanh Lãnh Sơn phẩy tay áo một cái, dẫn tộc điện cao thủ ra cửa hướng về một chỗ tế đàn cổ xưa. 

- Năm đó, lão phu từng lấy một cái Tru tiên lệnh, tru diệt Nha bộ Kim Đan điên phong đại trưởng lão, khiến cho Nha bộ sa sút, không ngờ hôm nay, lão phu lại phải lần nữa dùng Tru tiên lệnh, chỉ tiêu diệt một tên Chu Minh nho nhỏ đó!

Lão cười lạnh một tiếng, đã không kịp chờ đợi. Chẳng qua là xoay chuyển ý nghĩ suy nghĩ một chút, dường như nghĩ tới cái gì đó, phân phó: 

- Ngoài ra, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, các ngươi dẫn người đi khu vực thứ ba lục soát tìm Chu Minh. Nếu Tru tiên lệnh khai mở, người này tất nhiên sẽ chết, hơn nữa ở vị trí hắn chết đó nhất định sẽ có tứ đại kiếm ảnh liệt tru sát trận. Nếu như người này vẫn còn ở khu vực thứ ba, các ngươi có thể thu hồi lại và đem linh dược trở về. Dĩ nhiên, nếu có người dám tự tham lấy đi linh dược, hừ, trên tay lão phu đây còn có hai khối Tru tiên lệnh!

Thanh Lãnh Sơn ánh mắt đảo qua, không người nào dám có vẻ bất mãn. 

... 

Trong Trúc lâm đại trận, Ninh Phàm tiếp tục luyện hóa niệm châu chi lực, Thần niệm chi lực của hắn đang từ Kim Đan trung kỳ tiến bước vào Kim Đan hậu kỳ. 

Chỉ mất chó hai mươi ba ngày, hắn đã đem Thần niệm chi lực đề thăng tới trình độ như vậy, nếu truyền về Việt Quốc, sợ rằng không ai không sợ hãi. 

- Chỉ còn kém một chút nữa, xem ra có thể tiết kiệm còn lại một trăm viên niệm châu...

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, chỉ luyện hóa bốn trăm viên Kim Đan niệm châu, lại đã sắp đột phá Kim Đan hậu kỳ thần niệm rồi. 

Nhanh, chỉ kém một chút cuối cùng, chỉ cần xông phá tầng bình cảnh này nữa thôi... 

Ánh mắt của Ninh Phàm như đuốc, toàn bộ tinh thần chăm chú, bình khí ngưng thần, chuẩn bị toàn lực đột phá thần niệm cảnh giới. 

Nhưng liền vào giờ khắc này, một cổ nguy cơ không dấu hiệu nào lẫm nhiên trải rộng toàn thân hắn, khiến cho hắn lộ ra ánh mắt hết sức tức giận. Một hớp nghịch huyết phun ra, thần niệm tan rả, đột phá thất bại, một cổ phản phệ chi lực đánh vào thức hải, khiến thần niệm đau đớn cùng cực như bị xé nát vậy. 

Hắn chấn kinh nhìn xuống ngực, một cái lổ máu vô căn cứ xuất hiện, nhưng điều quỷ dị là máu không chảy ra ngoài một giọt nào. 

Vừa mới rồi khi hắn sắp đột phá cảnh giới, một đạo bóng kiếm hư ảo không biết từ đâu mà đến, đem bản thân đâm xuyên thấu lồng ngực! 

- Không ngờ còn có bóng kiếm!

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, huy chưởng rút Trảm Ly ra nơi tay, xoay người đánh ra một kiếm, ngăn trở một đạo hư huyễn kiếm ảnh, nhưng một đạo bóng kiếm khác lại tới, quỷ dị khó phòng, vào lúc ấy chém thấu qua bụng Ninh Phàm, đâm ra một cái lổ máu. 

Phốc! 

Ninh Phàm sắc mặt hiện lên một tia tái nhợt, mà càng nhiều bóng kiếm hơn từ bốn phương tám hướng tự dưng chém tới, làm cho Ninh Phàm mệt mỏi ứng đối. 

Hai nữ nguyên bản là đang hộ pháp cho Ninh Phàm, giờ phút này thấy Ninh Phàm thần niệm sắp lên cấp, lại thất bại, hơn nữa bị vạn kiếm chém vào thân thể, đều mặt mày thất sắc. 

Các nàng, nhận ra lai lịch của kiếm ảnh này, cho nên mới càng kinh động. 

- Tru tiên lệnh! Ngươi rốt cuộc đắc tội Thanh Bộ đại trưởng lão như thế nào, lại bị lão dùng bảo vật này đánh diệt như vậy....?

- Ninh Phàm, chúng ta tới giúp ngươi!

Hai nữ động thân thể mềm mại một cái, muốn tới giúp Ninh Phàm ngăn trở kiếm ảnh, nhưng một thoáng, mặt mày lại càng kinh hãi hơn.

Mấy chục đạo hư ảnh của Thanh Bộ cao thủ đạp trên không, đứng ở bầu trời của rừng trúc, đang liều mạng công kích đại trận.

- Không cần phải để ý đến ta. Các ngươi đi khống chế đại trận, không nên để cho bọn chúng công phá đại trận. . . Hừ, Tru Tiên lệnh, Thanh Bộ! Kẻ ám toán ta là Thanh Bộ sao?!

Ninh Phàm để lộ ra một tia ngoan khí trong ánh mắt. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy bên ngoài đại trận, trên bầu trời có bốn đạo kiếm ảnh hư huyễn, từ tứ phương khóa chặt mình lại, mà vô số kiếm ảnh nhỏ là đánh tới từ chính bốn thanh kiếm này.

Hắn bỗng nhiên cả kinh, bốn kiếm này cho dù ở trong ký ức Loạn Cổ, cũng là thứ đại danh đỉnh đỉnh.

Tru tiên tứ kiếm!

Bốn đạo kiếm ảnh như trường tồn mãi mãi, kiếm khóa trường không. Cho dù chỉ là hư ảnh, vẫn truyền ra khí tức tang thương hối diệt, làm cho trong không khí xen lẫn máu tanh nhàn nhạt. Máu tanh kia chính là do vô số tiên thần huyết khí biến thành!

Cái gọi là Tru Tiên lệnh, là thứ có thể diễn hóa hư ảnh của bốn kiếm, lấy kiếm khí vô cùng, tru diệt người bị phong tỏa!

Còn nếu là ở thời thượng cổ, tru diệt tiên thần, không phải là hư ảnh của bốn kiếm, mà là hoàn toàn là Tru tiên tứ kiếm chân chính!

Bên ngoài trận pháp, Nhị trưởng lão Thanh Hoành Hành, Tam trưởng lão Thanh Vô Vi dẫn mấy chục Thanh Bộ cao thủ đoàn đoàn bao vây trúc hải. 

Mọi người tuân theo lệnh của đại trưởng lão, lục soát ở khu vực thứ ba. Nhưng chưa từng nghĩ Chu Minh thật là gan lớn làm càn, trộm xong linh dược còn dám ở lại khu vực thứ ba này.

- Ha ha, chờ Tru Tiên lệnh tru diệt người này. Bọn ta liền thu về linh dược, cũng coi như là một lần đại công!

Thanh Hoành Hành cười lạnh một tiếng, càng ra sức công kích Anh cấp đại trận. 

Thân thể y cực kỳ mạnh mẽ, thân như thiết cốt, mỗi một quyền một chưởng đều có thể khiến cho đại trận xuất hiện từng vết rách, làm cho đất đai xuất hiện chấn động kịch liệt, vén lên từng trận cuồng phong. Mặc dù đại trận khôi phục ngay sau đó, nhưng tiên ngọc trong trận nhãn lại đang tiêu hao rất nhanh chóng. 

Chỉ đợi tiên ngọc hao tổn hết, tất sẽ phá trận này!

Mà Thanh Hoành Hành cười lạnh còn chưa dứt, lại có hai đạo thân ảnh xinh đẹp cầm tiên ngọc giao phó cho Ninh Phàm, bổ sung tiên ngọc trong trận nhãn của đại trận. 

Một hồng y nữ tử trong đó lại lộ ra ánh mắt sát cơ, khống chế đại trận, trong khoảnh khắc, bay ra ngàn vạn đạo thanh quang từ trong trận, hóa thành từng miếng lá trúc ác liệt như kiếm, như diệp khinh vũ, cuốn về phía Thanh Bộ cao thủ.

Anh cấp đại trận vốn là có hiệu quả giết người!

Thấy Chu Minh lại còn có đồng bạn đang thao túng đại trận, trong lúc thốt không kịp đề phòng, bốn tên cao thủ kim đan trực tiếp bị trận quang tiêu diệt. Cao thủ còn lại cũng bất đồng trình độ bị chút tổn thương.

Ngay cả thân thể mạnh mẽ như Thanh Hoành Hành, cũng bị chém ra trên ngực một vết thương hở lớn, nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng ánh mắt rơi vào tuyệt thế tư dung của hai nữ, lại biến thành một nụ cười dâm tà.