Cự ma uy nghiêm cười một tiếng, một chỉ điểm ra, đường đường trung phẩm sơ cấp pháp bảo, lại ầm ầm nổ tung. Một chỉ nữa đè xuống, đem đánh bay một chỉ của Băng Linh, khiến nàng hộc máu ngã xuống đất, một cái mạng đã mất hết năm thành, hôn mê đi.
- Tỷ tỷ!
Nguyệt Linh nước mắt lưng tròng, phẫn nộ lao đến, lại thấy cự ma cười ha ha một tiếng, lại một chỉ bắn ra, sắp sữa làm thương tổn đến Nguyệt Linh.
Còn Nguyệt Linh, đau đớn nhắm hai mắt lại, trường kiếm trong tay đưa ngang một cái, cuối cùng lại một lòng muốn liều mạng cùng cự ma.
Khổ, quá khổ rồi. . . Sống thì ra là chuyện đau khổ như vậy sao. . . Từ nhỏ bị bắt vào Ma Tông, từ nhỏ trở thành đỉnh lô, lại bị rơi vào ma chưởng của địch nhân, bị chủng niệm cấm. . .
Hết thảy khổ nạn, Nguyệt Linh đều có thể chịu đựng, nhưng mà nếu chị của mình chết, mình sống thì còn có ý nghĩa gì.
- Xú ma đầu, ta sắp giết ngươi rồi!
Nguyệt Linh, luôn vọng động, tự do phóng khoáng như vậy.
Nhưng vào một khắc liều chết đó, Ninh Phàm vốn đnag ngồi xếp bằng, rốt cuộc hoàn toàn ổn cố thần niệm.
Hắn nhìn tiểu điêu hôn mê trong ngực không giải thích được, nhướng mày một cái, lại nhìn Băng Linh trọng thương, Nguyệt Linh liều chết, cự ma cuồng vọng, trong mắt chợt lạnh lẻo. Không ngờ tới là lúc mình bế quan, lại có quỷ vật tới đây sanh sự.
- Ma đầu từ đâu tới, dám đả thương đỉnh lô của ta!
Dưới chân băng quang động một cái, hắn đã bay lên trời, một tay nắm ở cái eo nhỏ nhắn của Nguyệt Linh, một tay chợt phóng ra ngân quang, đánh ra một quyền cực mạnh, cùng va chạm mạnh vào thiết quyền của Bạch Cốt cự ma.
- Oanh!
Một kích, dùng lực lượng cực kỳ mạnh mẽ va chạm vào nhau, khi khuếch tán ra, cỏ cây bên trong trăm trượng, khoảnh khắc san thành bình địa.
Một quyền đụng nhau, Ninh Phàm rút người ra rơi xuống đất, bảo hộ ở trước người Băng Linh đã hôn mê, ánh mắt hơi kinh động, quyền đầu của hắn, lại bị Bạch Cốt cự ma đánh cho máu thịt mơ hồ. Cự ma này có thân thể thật là mạnh mẽ!
Khu vực thứ hai, sao lại có ma đầu mạnh mẽ như vậy?!
Về phần Bạch Cốt cự ma, từ khi tiến vào khu vực thứ hai cho tới nay, lần đầu tiên ánh mắt chợt lóe, hơi có chút kinh ngạc. Hắn cũng không nghĩ rằng, thiếu niên gầy yếu trước mắt này, có thể bằng dung linh hậu kỳ tu vi, chặn một chỉ của mình.
- Kỳ quái, sao chỉ là một con sâu kiến dung linh tu vi, lại có thể chống đỡ một kích bằng cốt thân của bổn hoàng. . . Cho dù cốt thân này, chỉ là dung linh cấp hóa thân của ta mà thôi. . .
Trước mắt, Bạch Cốt cự ma tuy chỉ có dung linh điên phong tu vi, lại có một cổ khí thế ngưng mà không phát. Dướicổ khí thế này, trong hư không ở diện tích ngàn trượng xung quanh, mơ hồ xuất hiện ba động cùng vết rách hư không. Mà bên trong huyết sắc mây mù ngàn trượng này, tựa hồ chỉ dựa vào một cái khí tứccủa cự ma, liền bị khóa chặt lại, không cách nào di động.
Ninh Phàm càng nhìn đánh giá cự ma, sự chấn kinh trong lòng càng nồng đậm. Với tiên đế cấp sát khí của hắn, đối mặt cự ma, lại có chút cảm giác không thoải mái.
Toái hư!
Cơ hồ trong nháy mắt, trong đầu Ninh Phàm liền lóe ra hai chữ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mình ở khu vực thứ hai , tại sao lại gặp phải toái hư quỷ vật!?
Hơn nữa quỷ vật này, tuy khí thế trực tiếp bức gần toái hư, nhưng pháp lực lại không che giấu chút nào, quả thật chỉ ở dung linh điên phong. Cũng đúng, quỷ vật ở Cửu âm chi địa, tu vi tất phải bị trận pháp hạn chế. Cao cấp quỷ vật, không cách nào đột phá tiến vào trận vực cấp thấp. Sợ rằng cự ma này là toái hư lão quái ở cao cấp trận vực, vì một cái mục đích hay lý do gì đó, thi triển một loại thần thông nào đó, có lẽ là phong ấn tu vi, có lẽ là hóa thân, hoặc có lẽ là thủ đoạn khác, đột phá vào trận vực cấp thấp.
Suy nghĩ một chút và hiểu rõ những thứ này, vẻ kinh hãi trong mắt Ninh Phàm dần dần thu hồi, tuy còn có kiêng kỵ, nhưng lại không còn chút sợ hãi nào nữa.
Chỉ cần cự ma này không phải là dùng bổn tôn đi tới đây. . . Chưa chắc là hắn không thể chém chết!
Ánh mắt của Ninh Phàm, cơ hồ chỉ một thoáng là chuyển từ vẻ kinh hãi đến kiêng kỵ, rồi đến sự ung dung cùng chiến ý. Biểu tình biến hóa, rơi vào trong mắt Bạch Cốt cự ma, khiến nó cảm thấy ngưng trọng.
- Người này mới đầu sợ ta, là nhìn ra thân phận toái hư của ta. . . Sau đó không sợ ta nữa, là nhìn ra ta không phải là dùng bổn tôn tới đây. Người này tu vi không cao, nhưng có nhãn lực kinh người, hoặc là có gì đó ẩn giấu, không thể khinh thường được. . .
Cơ hồ là vừa đối mặt nhau, cự ma cùng Ninh Phàm, cả hai cùng ý thức được, đối phương không phải là dạng vừa. Mà sau một khắc, hai người cùng trong một lúc, thi triển ra pháp thuật mạnh nhất.
- Bạch Cốt đạo, 'Tảo quyết chi vũ' !
- Hóa kiếm vi hỏa!
Ninh Phàm chấn động Đỉnh Lô hoàn, đem hai nữ thu vào bên trong, đồng thời chân đạp băng hồng, phóng người lên, một tay ôm tiểu điêu hôn mê bất tỉnh, một kiếm chém về phía cự ma. Nhưng, Trảm Ly kiếm chém vào trên người cự ma cốt, căn bản không thể nào phá vỡ Bạch Cốt phòng ngự. Ngược lại lực phản chấn còn chấn đụng trở lại làm cho hổ khẩu của Ninh Phàm tê dại.
Tiếp theo một cái chớp mắt, liền thấy cự ma hung hăng giậm chân một cái, đất đai kịch liệt chấn động. Mà trong mặt đất, có hàng ngàn hàng vạn mũi nhọn xương sắc bén như thương kích từ trong lòng đất phế tích đâm ra, giống như cỏ quyết mọc phừng lên cực nhanh, chõi trời mà dậy, bay vụ đâm lên trăm trượng, dường như muốn đem thiên không cũng đâm thủng.
Mỗi một cây cốt thứ này có thể đâm thủng trung phẩm sơ cấp hộ giáp dễ như trở bàn tay. Ninh Phàm sống lưng phát lãnh, không chút do dự thúc giục Phát đái ẩn thân, lập tức biến mất tăm.
Mà vô số gai xương đó tựa hồ mất đi mục tiêu không biết nên đâm về phía nơi nào.
Ninh Phàm tránh được một kích, nhưng ngược lại trên mặt đất có mười mấy dung linh quỷ vật vô tội, bị cuốn vào phạm vi gai xương công kích, quỷ thân toàn diệt.
- Ẩn thân linh trang, hừ! Chút tài mọn! Hống!
Cự ma mắt lộ khinh thường, phát ra một tiếng rống quái dị, sóng âm giống như thực chất, chỗ mà âm thanh đi qua, đung đưa như thiên địa có sóng gợn. Và khi bị làn sóng này quét qua, thân hình Ninh Phàm bị thẳng thừng chấn nhiếp đi ra, sắc mặt biến đổi.
Đối phương - vị Cốt Ma này - mặc dù tu vi chỉ hạn chế ở dung linh điên phong, nhưng một thân pháp thuật thần thông tuyệt không phải là Ninh Phàm có thể so sánh được. Hắn mặc dù tu đến dung linh hậu kỳ, nhưng bàn về thủ đoạn, chỉ có mấy loại ít ỏi, không cách nào ứng đối cục diện như thế này.
Mà Cốt Ma, thấy Ninh Phàm có thủ đoạn phổ thông, vốn là có lòng kiêng kỵ, giờ cũng giảm bớt nhiều. Cự chưởng của y vung lên, đem Ninh Phàm một chưởng vỗ trở về mặt đất.
- Buông xuống con Hoàng Tuyền điêu' kia, bổn hoàng để ngươi rời đi!
Cự ma cười khỉnh một tiếng, cuồng vọng vô biên, chẳng qua là hắn có tư cách cuồng vọng đó, vì trong Yêu Quỷ lâm, hắn đã là đỉnh cấp Quỷ Đế, ai có thể là địch thủ của hắn!
Nói thật ra, thì Ninh Phàm quả thực không muốn trong quá trình thí luyện, trêu chọc cự ma cấp bậc quỷ vật như thế này. Nếu cự ma không làm cho Băng Linh bị thương, có thể Ninh Phàm nguyện ý buông xuống 'Hoàng Tuyền điêu' không rõ lai lịch này, giảm bớt phiền toái. Nhưng ngặt một điều là, cự ma chỉ cần một cái chỉ, đã đả thương Băng Linh.
Đối với Băng Linh, Ninh Phàm hảo cảm không nhiều, nhưng Băng Linh dầu gì là hộ pháp cho mình mà bị thương, nếu không có cô gái này liều chết ngăn trở cự ma, kẻ bị thương chỉ sợ là mình!
Hắn ánh mắt lạnh lẻo, vung chưởng, lấy một ra cái vỏ kiếm mới tinh, là thứ dùng để chứa đựng đạo kiếm khí thứ hai của tiểu Độc Cô.
Kiếm khí này, phải ở kim đan kỳ mới có thể lĩnh ngộ, may một điều là Ninh Phảm đã đột phá kim đan thần niệm, lĩnh ngộ kiếm khí chưa chắc là không được. Mà luyện thể cảnh giới tới mức ngân quang nhập vào cơ thể, cũng đủ để cho hắn dùng thân người chịu kiếm.
Ninh Phàm muốn dẫn ra đạo kiếm khí này, lấy kim đan kiếm khí, phá thân thể phòng ngự của cự ma. Cự ma này là quỷ vật không thể nghi ngờ, quỷ vật là hồn thân, mà tên này lại tu ra được cốt thân, chính là lấy Bạch Cốt đem hồn thân bao lấy, bảo vệ bản thể không bị thương.
Chỉ cần phá đi Bạch Cốt phòng ngự của cự ma, lấy Trảm Ly kiếm có Phần hồn thần thông, đốt giết thần hồn của cự ma chỉ ở dung linh cấp, dư sức có thừa!
Một chưởng bóp vỡ vỏ kiếm, một cổ kiếm ý máu tanh đến mức khiến cho người ta nôn mửa, từ trong cơ thể Ninh Phàm tản ra.
Độc Cô đệ nhất kiếm, Hóa kiếm vi hỏa, huyền diệu là ở chỗ kiếm khí cùng hỏa linh chuyển hóa, ngầm chứa vật hóa chí lý.
Độc Cô đệ nhị kiếm, Dĩ sát vi kiếm - lấy sát làm kiếm, người ngộ kiếm này, đầu tiên cần phải có một lòng dạ cứng rắn như thiết thạch, nếu không sẽ bị Sát ý phản phệ. Kế nữa, theo đó ở trong vô tận sát lục, cần phải tích lũy sát khí. Thứ ba, cần khổ tu chuyên cần luyện tập, mới có thể hoàn toàn nắm bắt được kiếm ý.
Lòng dạ như sắt đá, sát khí, cả hai dạng này, Ninh Phàm đều có. Thứ thiếu sót duy nhất của hắn, chính là sự chuyên cần khổ luyện. Nhưng nếu như đây là lần đầu sử dụng, đem kiếm khí tập trung một chút, phá vỡ dung linh cự ma cốt thân phòng ngự, cũng dư sức có thừa.
Vào lúc Ninh Phàm bóp vỡ vỏ kiếm, Bạch Cốt cự ma ở phía đối diện giật mình, âm thầm chấn kinh.
- Kiếm tổ bí kiếm! Ngươi là người gì của kiếm tổ?
Bạch Cốt cự ma, đường đường là toái hư cao thủ, là Quỷ Đế, nhưng bởi vì một đạo kim đan kiếm khí nhỏ nhoi, lại nhớ ra một hồi ức cực kỳ kinh khủng.
Trong ký ức, tựa hồ là từ thượng cổ xa xôi, một nữ tử lẫm nhiên chọc trời kia, với trường kiếm trong tay, tàn sát hết vô số Thần Ma.
Nếu ta gãy kiếm, thiên hạ vô vũ!
Mà tiếp theo đó, một chút sợ hãi liền hóa thành một sự căm ghét vặn vẹo. Thiếu niên ở trước mắt nếu có thể thi triển 'Bí kiếm', nói không chừng cũng là hậu nhân của người kia. Mình sở dĩ chết đi, sở dĩ bị người giam nuôi dưỡng ở Cửu âm chi địa, xem như là quỷ vật để nuôi dưỡng, căn bản mà nói đều là do nữ tử kia ban tặng!
- Ta muốn giết hậu nhân của ả, giết, giết, giết!
Cự ma ánh mắt do màu u lục hóa thành màu máu đỏ, đối với Ninh Phàm dâng lên cái tâm vừa điên cuồng vừa tất phải giết cho bằng được!
Chẳng qua là đối với hết thảy các thứ này, Ninh Phàm làm như không thấy gì. Hắn tay trái ôm tiểu điêu hôn mê, tay phải chấp Tinh Quang Kiếm ảnh, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng đắm chìm trong huyết sắc kiếm khí.
Kiếm tổ là ai, có phải là tổ tiên của Độc Cô tiểu nha đầu hay không, Ninh Phàm không biết.
Hắn chỉ ở trong huyết sắc kiếm khí, cảm thấy sâm sâm Bạch Cốt. Hắn cầm kiếm đứng ở trong biển máu, đối mặt với một nữ tử, không nhìn thấy rõ dung mạo, lạnh lùng cầm kiếm, chém hết Thần Ma.
Từ cảnh tượng tinh xảo, hóa thành một câu thơ nhỏ, phù hiện lên trong lòng Ninh Phàm.
“Bạch cốt như sơn quên cả họ, chẳng qua công tử với hồng trang. . .”
Hồng trang nữ tử, tu ma công tử, cùng với, một kiếm xuất trần vạn cốt khô!
Giờ khắc này, Ninh Phàm mở ra hai mắt, yên lặng không nói gì, chân đạp băng quang, kiếm khí điểm một cái, một kiếm mang tinh quang vọt ra đâm về phía thiên linh của cự ma thân cao mười trượng.
- Kiếm thứ hai. . . Bạch Cốt Như Sơn!
Dưới kiếm này, cự ma lần đầu tiên cảm thấy một tia nguy cơ. Nguy cơ này, khiến cho hắn càng điên cuồng, cơ hồ đã quên mục đích lúc ban đầu tới đây, là muốn bắt giữ một con tiểu điêu.
Hắn một thân pháp lực, vận lên trên đầu ngón tay, Bạch Cốt chỉ một cái, hung hăng ấn về phía Ninh Phàm.
Chỉ một cái, ngay cả là kim đan sơ kỳ cũng đủ để đè chết, nhưng mà Ninh Phàm, sợ gì!
Trảm Ly kiếm bbén nhọn, Ninh Phàm một thân sát cơ, hóa thành một đạo huyết tuyến chi quang, huyết tuyến vô cùng nhạt, lại mang một tia kiếm ý khiến kim đan cũng sợ hãi, hung hăng đâm vào đầu ngón tay cự ma.
Một cú đụng chạm cực mạnh, cự lực chạy dọc theo Trảm Ly kiếm, truyền đến ngực Ninh Phàm, khiến xương sườn hắn bị gảy vài cái, phun ra một ngụm máu tươi. Đem máu ngọt nuốt xuống, Ninh Phàm hung hăng đẩy Trảm Ly kiếm một cái, đem Trảm Ly hoàn toàn đâm ngập vào bên trong thân thể cự ma.
Huyết tuyến vừa tiếp xúc, liền hung hăng đem cự chĩ đâm xuyên một cái lỗ máu. Cảnh tượng này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của cự ma, đầu não của hắn giống như bị một chậu nước đá tưới xuống, trong một thoáng chợt thanh minh.
Cốt thân đủ để ngăn cản kim đan sơ kỳ công kích, không ngờ lại bị phá dễ dàng! Mà Ninh Phàm trước mắt không sợ chết và giống như một cái chó điên, khiến cho bất kỳ người nào đều cảm thấy kiêng kỵ!
Mà chuyện xảy ra tiếp theo, càng làm cho cự ma chuẩn bị không kịp. Một cổ nhiệt độ nóng rực, chạy dọc theo lỗ hổng của cự chỉ, như con dòi bám sát vào xương, quấn quanh hồn thân mà cự ma nấp bên trong xương, hóa thành ngọn lửa vô hình, bắt đầu mãnh liệt nung cháy Quỷ Hồn.
Giờ khắc này, cự ma lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi, khó tin. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết phóng lên cao, dưới tiếng kêu thảm thiết này, tất cả quỷ vật của khu vực thứ hai đều gào thét cả lên.
Cũng trong lúc đó, khu vực thứ bảy trong Yêu Quỷ lâm, một con Cốt Ma vạn trượng cao cảm ứng được phân thân bị chém, lộ ra vẻ tức giận, gầm lên một tiếng hết sức phẫn hận.
- Phân thân không ngờ lại bị chém chết! Con quỷ vật nào dam lớn gan như vậy, lại dám ở trong Yêu Quỷ lâm, chém chết phân thân của bổn hoàng! Tra, tra ra người này, bầm thây vạn đoạn! Còn nữa, tuyệt đối không thể để cho mị cơ lão kia yêu bà kia chạy ra khỏi Yêu Quỷ lâm! Phát động tất cả quỷ vật trong Yêu Quỷ lâm, phong tỏa bảy trận vực phía trước, hễ thấy dị tộc thì phải giết không tha!
Vô số vạn năm nay, Cốt hoàng thống ngự bảy đại trận vực, lần đầu tiên tức giận!
Cốt hoàng tức giận! Cho dù là bị mị cơ đánh cắp 《 Đế Hồn Tàn Quyển 》, hắn cũng không tức giận như vậy. Hắn quyết định phải xem thử một chút, rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào, mà ngay cả phân thân của mình cũng dám động!
Toàn bộ Yêu Quỷ lâm, bởi vì một đạo mệnh lệnh của Cốt hoàng, trở nên nguy hiểm chưa từng có. Vô hình trung, Ninh Phàm đã đem nhân vật chí tôn của Yêu Quỷ lâm đắc tội hoàn toàn.