Hơp Thể Song Tu

Chương 57: Mỹ Nhân Bị Thương, Bạch Cốt Cự Ma




Khí thế trận chiến Toái hư bị giảm bớt đi theo từng tầng, truyền tới khu vực thứ ba đã cực kỳ yếu ớt, tới khu vực thứ hai cơ hồ đã không cách nào cảm nhận được.

Ninh Phàm không phải quỷ vật, không bbị quỷ đế uy hiếp uy thế, cũng không thể cảm nhận được chiến thế toái hư. Nhưng mà dung linh quỷ vật ở khu vực thứ hai lúc này lại run lẩy bẩy từng con một, bò lổm ngổm đầy trên đất, đối với hết thảy mọi công kích cũng không phản kháng nữa. Nếu Ninh Phàm thấy cảnh tượng này nhất định ngạc nhiên mừng rỡ. Đây tuyệt đối là cơ hội tốt nhất để săn giết quỷ vật. Muốn tàn sát hết khu vực thứ hai thật dễ như trở bàn tay liền. 

Đáng tiếc, hắn đang luyện đan!

----------oOo----------

Cuộc chiến toái hư tại khu vực thứ bảy sau một thức pháp thuật mạnh mẽ va chạm vào nhau đã kết thúc. Sau đó liền thấy trận giới của khu vực thứ bảy bị nổ tung ra một lỗ hổng lớn. Giữa hắc vụ, một thân ảnh nữ tử lắc lư hoảng hốt vội vã chạy trốn vào khu vực thứ sáu.

Tiếp theo sau truyền ra tiếng rống vô cùng giận dữ của Bạch Cốt Ma Quân. 

- Mị cơ, ngươi không ngờ lại tự phong tu vi, chạy trốn vào trong hạ cấp trận vực. Bất quá ngươi cho là ta không có biện pháp đối phó với ngươi sao? Bạch Cốt đạo, 'Toái Cốt Thành Binh'.

Lại thấy Bạch Cốt Ma Quân đánh ầm một tiếng, chấn vỡ một khối xương sườn. Khối xương sườn này trong khoảnh khắc hóa thành một con cốt ma tu vi ở cấp Luyện Hư, đuổi theo nữ tử. 

- Không giao “Đế hồn tàn quyển” ra, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bổn hoàng sao. Chỉ cần không ra khỏi Yêu Quỷ lâm, ngươi không còn đường trốn thoát.

. . .

Cuộc chiến toái hư này nếu mà truyền ra, sợ rằng dẫn tới nỗi chấn kinh cho toàn bộ Vũ giới. Dù sao thực lực chân thật của Bạch Cốt Ma Quân căn bản không yếu hơn Ma giới Niết Hoàng, nhưng lại bị trận pháp vây khốn kềm chế.

Tất cả những thứ này Ninh Phàm không hay biết một chút gì. Phải nói là hắn với tu vi yếu ớt như vậy, căn bản không thể nào tham dự vào ân oán giữa các toái hư lão quái.

Chỉ nửa ngày trôi qua, Ninh Phàm đã luyện chế ra một lô đan dược, thời khắc mở nắp đỉnh ra, hương thơm của đan dược lan tỏa khắp nơi. Một lô Kim Đan sáng loáng cơ hồ đạt tới 100 viên.

Trong lúc này, hai nữ Băng Linh, Nguyệt Linh mặt mày đều chấn kinh. Có thể cùng một lô luyện ra 100 viên đan dược nhị chuyển, thì cho dù là luyện đan sư tam chuyển đều không cách nào làm được. Không lẽ Ninh Phàm cuối cùng là luyện đan sư tứ chuyển?

Một lò đan dược lại có 100 viên thành đan, tự bản thân Ninh Phàm cũng đã kinh ngạc không thôi rồi.

Hắn bỏ dược liệu vào trong Toái đan đỉnh, có 100 phân, với thuật luyện đan bốn chuyển của hắn, luyện chế đan dược nhị chuyển nếu còn luyện chế từng viên, sợ rằng sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Dù sao lúc hắn ở Thất Mai thành luyện chế đan dược tam chuyển 'Nhật nguyệt đan' đều là luyện một lúc một trăm viên. Chỉ bất quá là ngày đó luyện chế đan dược dùng tới mấy trăm phần dược liệu, hơn nữa tỷ lệ thành đan cũng không cao.

Nhưng nếu trước lúc tiến vào Yêu Quỷ lâm, Ninh Phàm tự nhủ 100 phần dược liệu có thể luyện chế ra 80 viên Dưỡng hồn đan thì xem như là ông trời phù hộ rồi.

Hôm nay luyện chế đan dược nhị chuyển lại không thất bại viên nào, cho nên Ninh Phàm kinh ngạc vô cùng.

Nhưng tâm tư của hắn chợt biến chuyển, hắn lập tức biết nguyên nhân vì sao mình lại có tỷ lệ thành đan cao như vậy. Đầu tiên là mình đột phá dung linh hậu kỳ, pháp lực tăng lên một đoạn lớn. Kế đến, thần niệm chi lực đạt tới trình độ dung linh điên phong, đối với việc khống chế đan hỏa càng muốn gì được nấy.

Thần niệm chi lực tăng lên, có lẽ không cách nào trực tiếp đề thăng sức chiến đấu, nhưng đối với lực cảm giác, thuật luyện đan, thuật luyện khí tuyệt đối là giúp ích rất nhiều. 

Hắn hít một hơi thật sâu, thu thập và cất đi đan dược, thu Toái đan đỉnh. Ánh mắt của hắn động một cái, sử dụng Dưỡng hồn đan rồi cũng dưới sự bồi bổ của Dưỡng hồn đan, sử dụng niệm châu vào để luyện hóa hồn lực.

Niệm châu là cái gì, Băng Linh cùng Nguyệt Linh cũng không biết. Dù sao các nàng cũng chưa hề tiến vào Yêu Quỷ lâm . Nhưng các nàng lại có thể nhìn thấy niệm châu kia ẩn chứa Thần niệm chi lực cực kỳ mạnh mẽ. Thân thể của Tu sĩ tầm thường căn bản không chịu nổi hồn lực phản phệ.

Cũng chính là vì Ninh Phàm có luyện thể cảnh giới tới mức ngân quang nhập vào cơ thể, nên mới có thể sử dụng một ít niệm châu này. Năm trước Quỷ tước cao thủ tiến vào Yêu Quỷ lâm, cho dù phát hiện niệm châu thần diệu vô cùng, cũng không dám trực tiếp sử dụng. 

1 viên, 2 viên . . . sử dụng viên niệm châu thứ 10 vào người xong, thần niệm chi lực Ninh Phàm đã đột phá tới cường độ 'Giả đan' cực hạn. Chỉ còn thiếu một chút là có thể đột phá Kim Đan thần niệm.

Thức hải của hắn dần dần hóa thành màu vàng. Thức hải màu vàng chỉ có Kim Đan lão quái mới có thể có.

Trong tay hắn nắm một viên niệm châu cuối cùng, đây là do quỷ vật dung linh điên phong rơi ra. Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, vẻ do dự trong mắt liền biến mất, lập tức một hớp nuốt vào bụng.

Thoáng cái, một cổ Thần niệm chi lực hung ác bạo tán rót vào trong thức hải của Ninh Phàm. Ngay lập tức làm cho Ninh Phàm sắc mặt ảm đạm, máu tràn miệng mũi, sắc mặt kinh động.

Niệm châu dung linh điên phong và dung linh hậu kỳ, tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Trừ phi Thức hải của hắn đạt tới cường độ của Kim Đan tu sĩ , nếu không tuyệt đối không cách nào chịu đựng niệm châu này phản phệ.

Không chút do dự, Ninh Phàm nắm một vốc Dưỡng hồn đan lên, như trâu nhai hoa mẫu đơn ngồm ngoàm cắn nuốt vào trong bụng.

Sử dụng Dưỡng hồn đan như vậy tuyệt đối là một sự lãng phí. Sợ rằng ngay cả một nửa dược lực cũng không cách nào phát huy được. Nhưng Ninh Phàm không còn quan tâm đến việc tiết kiệm nữa. Hắn một lúc nuốt vào mười mấy viên đan dược. Cử động như vậy khiến cho cái miệng nhỏ nhắn của hai nữ Băng Linh, Nguyệt Linh mở ra khó mà khép lại được.

Hai nữ này chưa từng thấy qua người tu sĩ nào uống dùng đan dược lại có cử động mạnh mẽ như vậy. Ngay cả là Tử Âm lão ma khi dùng đan dược nhị chuyển cũng là sử dụng từng viên, từng viên luyện hóa một cách rất chậm chạp. 

Mười mấy viên đan dược nhị chuyển đồng thời tan ra ở trong người, Âm Dương ma mạch trên người Ninh Phàm truyền ra cảm giác căng đau, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra vẻ hung ngoan.

Một thứ như một lớp hay một tầng ngăn cách bị vỡ tan tành, trên Thức hải truyền tới cái đau như là toái hồn. Nhưng cái thứ đủ để khiến cho Kim Đan lão quái biến sắc đau đớn, lại chỉ khiến cho cái trán của Ninh Phàm gân xanh hiện lên, ngoài ra không còn phản ứng nào khác.

Có sự đau đớn nào có thể so sánh với khi sử dụng viên Ngọc hoàng đan thứ hai. . . Trải qua sự đau đớn hôm đó trui luyện, thật đúng là không có cái đau đớn gì có thể khiến Ninh Phàm bật ra tiếng rên hay cử động gì.

- Đột phá cho ta! 

Hắn gầm nhẹ một tiếng, vận chuyển Thần niệm chi lực, hung hăng hướng Thức hải đụng mạnh một cái, thúc đẩy cho Thần niệm chi lực bị Thức hải hấp thu.

Thần niệm chi lực vô cùng hung bạo, sau khi nhập vào trong thiên linh Thức hải của Ninh Phàm, dần dần trở nên gió êm sóng lặng. Mà một cổ thần niệm uy áp mạnh mẽ từ trong mắt Ninh Phàm bắn ra, càn quét trăm trượng phạm vi, giống như thực chất!

Kim Đan sơ kỳ thần niệm!

Thu hồi thần niệm, áo quần một thân Ninh Phàm đã bị mồ hôi túa ra ướt toàn bộ. Dù gì thì y bào cũng không còn hình dáng gì nữa, hắn ở trước hai nữ cởi hẳn ra luôn, lấy một cái áo bào trắng khác thay, phủ thêm một áo khoác màu đen rộng, ám hợp âm dương hai chữ.

Mà sau khi thay y bào, Ninh Phàm lập tức ngồi xếp bằng, không nói một lời, một lòng tu luyện làm cho thần niệm cảnh giới vững chắc.

Vừa mới đột phá thần niệm, vẫn còn phù phiếm ba động, nếu không làm cho nó vững chắc, chỉ cần một cái sơ sẩy, để rớt trở về dung linh thần niệm cũng không gì là kỳ quái.

- Hắn không ngờ lại ở dung linh lúc, đột phá đến Kim Đan thần niệm!

Nguyệt Linh đôi mắt đẹp lộ ra vẻ chấn kinh, nàng đối với cử động Ninh Phàm trần truồng thay áo không chút phật lòng. Ngược lại thì Băng Linh đã sớm đoán được Ninh Phàm có thể đột phá Kim Đan thần niệm, nhưng lại không ngờ tới Ninh Phàm lại lớn gan như vậy, ở ngay trước hai nữ thay quần áo, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng chợt đỏ lên.

Chị em gái hai người hoàn toàn có cá tính ngược nhau.

- Chúc mừng chủ nhân thần niệm lên cấp! 

Hai nữ nhỏ nhẹ chúc mừng, thanh âm vang lên ngay sau đó. Bất kể là thật lòng hay là giả ý, lời nên nói, luôn cần phải nói.

Chẳng qua là thời khắc này, Ninh Phàm một lòng củng cố thần niệm, căn bản không thời gian để ý tới hai nữ. Hoặc là, tâm thần của hắn giữ chặt thiên linh, căn bản không thể nào nghe được nhất cử nhất động ở ngoại giới.

Hai nữ cung kính lui về phía sau, tránh quấy rầy đến Ninh Phàm, cũng cẩn thận hộ vệ hắn. 17 tuổi, thần niệm cường độ đạt tới Kim Đan sơ kỳ, hai nữ đối với Ninh Phàm đã có một tia kính nể từ trong thâm tâm.

Thậm chí, nói Ninh Phàm ngày sau có thể vượt qua Tử Âm lão ma, hai nữ cũng mơ hồ có chút tin.

Dù sao Tử Âm lão ma thần niệm đạt tới Kim Đan sơ kỳ, chí ít cũng là chuyện thực hiện được sau 200 tuổi. Ninh Phàm có tư chất vượt xa Tử Âm, đây là không cần nói cũng biết.

Đi theo Ninh Phàm, có lẽ không phải là chuyện gì xấu xa. . .

- Chị, chúng ta sau này. . . Nên tính thế nào. . . 

Nguyệt Linh sâu kín hỏi.

- "Còn có thể như thế nào, nếu đã nhận chủ làm nô, cho dù thành đỉnh lô cho người, cũng chỉ có nhận mà thôi. . . Giờ phút này, cứ coi như là hộ pháp cho chủ nhân cho tốt đi.

Trong lúc Băng Linh nói, cả tòa linh cấp đại trận bỗng nhiên nặng nề rung một chút. Không, thứ chấn động không phải là đại trận, mà là cả khu vực thứ hai của Yêu Quỷ lâm!

Lại thấy một con chim điêu nhỏ màu đen, cả người nhuốm máu, tung người một cái, trực tiếp chui vào trong trận pháp, hoàn toàn không bị linh cấp trận pháp phòng ngự ảnh hưởng gì!

Hai nữ mặt mày biến đổi, đều cầm bảo kiếm, hướng tiểu điêu mà chém, lại bị tiểu điêu tung người một cái, né tránh được.

Tiểu điêu này quả thật là có độn tốc thật nhanh! Nhưng nhìn lại, nó còn có bộ dáng của dung linh sơ kỳ pháp lực, nhưng chỉ bởi vì trọng thương, nên pháp lực mới hư phù.

Tiểu điêu trong miệng tựa hồ ngậm cái gì đó, trong con mắt thú hoảng hốt lại mang vẻ động lòng người giống như nữ tử vậy.

Hai tên Kim Đan nữ tu, tiểu điêu không thèm liếc mắt nhìn, nhưng ánh mắt của nó lại rơi vào trên người Ninh Phàm ngồi xếp bằng tĩnh tọa, lộ ra vẻ tuyệt vọng, theo bản năng vụt một cái chui vào trong ngực Ninh Phàm. Chợt, nó hôn mê đi, không còn lực chạy trốn nữa. Quanh thân nó vết thương chảy ra máu tươi đen nhánh, đem y bào Ninh Phàm vừa mới thay nhuộm bẩn cả.

Cũng may con chim điêu này một lòng chạy thoát thân, đối với Ninh Phàm không địch ý gì, nếu không nếu nó giờ phút này cắn Ninh Phàm một cái, Ninh Phàm nhất định thần niệm bất ổn, Kim Đan thần niệm nhất định không giữ được.

- Con tiểu điêu này là 'Hoàng Tuyền điêu' ! Theo truyền thuyết là yêu thú chỉ sống ở U Minh, có thể ăn sống quỷ vật, bồi bổ thực lực! Không nghĩ tới, thế gian lại thật có yêu thú như vậy!

Hai nữ thẹn trong lòng, mình là hai tên Kim Đan tu sĩ, lại không ngăn trở được dù chỉ một con dung linh yêu thú, lại để cho nó lọt vào đại trận, lại bay vào rúc trong ngực Ninh Phàm.

Cũng may con điêu này không quấy rầy Ninh Phàm trong việc ổn cố thần niệm, nếu không hai nữ nhất định không còn lời gì để nói.

Mà vào lúc tiểu điêu tiến vào đại trận không lâu, từ xa xa, vang ra tiếng động như sơn băng địa liệt, rồi có một con Bạch Cốt cự ma cao hơn mười trượng ùng ùng đi tới. Mỗi một bước của nó đều khiến cho mặt đất chấn động. Một thanh ma hống, vô số dung linh quỷ vật, tất cả đều sợ đến tâm kinh đảm hàn.

Quỷ vật này rõ ràng chỉ có dung linh điên phong thực lực, nhưng xem ra, lại so với Kim Đan lão quái còn khó có thể đối phó hơn.

Mà nó tung ra một cú ma hống, liền có thể uy phục gần mười ngàn quỷ vật. Bạch Cốt cự ma này, rốt cuộc là có thân phận như thế nào?

Bạch Cốt cự ma tựa hồ một đường truy lùng Hoàng Tuyền điêu mà tới, ánh mắt nhìn thấy linh cấp đại trận, lộ ra một tia mỉm cười.

- Mị cơ, ngươi trọng thương ngã gục, nếu tiếp tục tự phong tu vi, hướng vào khu vực thứ nhất mà trốn, có lẽ bổn hoàng sẽ không cách nào đuổi theo nữa. Không nghĩ tới, ngươi lại trốn vào bên trong thứ chỉ là linh cấp đại trận, có phải là quá mức coi thường bổn hoàng rồi hay không. Toái!

Bạch Cốt cự ma vung chỉ điểm một cái, sơn động sụp đổ, trăm trượng linh cấp trận pháp ầm ầm nát bấy.

Băng Linh Nguyệt Linh hai nữ hoảng sợ biến sắc, chỉ một cái vỡ tan linh cấp đại trận, ngay cả là Kim Đan sơ kỳ lão quái, đều khó mà làm được!

- Em gái, ngươi đi che chắn cho chủ nhân, ta đi đối phó với yên ma này, nhất định phải trì hoãn đến khi chủ nhân tỉnh lại!

Băng Linh cắn răng một cái, bị Ninh Phàm chủng niệm cấm, sinh tử đã liên hệ với mạng của Ninh Phàm, nàng há có thể trơ mắt nhìn Ninh Phàm bỏ mình.

Không còn kịp suy tư cự ma vì sao xuất hiện, và vì sao lại công kích đại trận, trong đầu Băng Linh chỉ có một ý niệm, đó chính là nhất định phải ngăn cản cự ma xuất thủ đối với Ninh Phàm.

Mình, dầu gì cũng là Kim Đan tu vi, cho dù không cách nào chém chết cự ma, ngăn cản lại một chút có lẽ cũng không khó gì.

- Đan chuyển chi thuật, 'Lạc băng thủy tiễn !

Nàng tế khởi một mũi tên màu u lam nhỏ, thổi từ miệng ra một luồng đan khí, trung phẩm sơ cấp tiểu tiễn pháp ảo ở trên không trung hóa thành vạn đạo băng quang tiễn vũ, đột nhiên bắn mạnh về phía Bạch Cốt cự ma.

Làn vũ tiễn này, có lẽ không đủ để thương tổn đến Kim Đan, nhưng tiêu diệt dung linh tu sĩ cũng là dư sức có thừa. Chẳng qua là mưa tên sau khi đánh xuống ở trên người cự ma, lại phát ra tiếng kim thiết đụng nhau chát chúa. Vạn đạo vũ tiễn, không một cái nào có thể phá ra được cốt thân phòng ngự của cự ma. Điều này làm cho Băng Linh mặt hoa thất sắc, nàng phát hiện, mình hoàn toàn đánh giá thấp cự ma.

Mà cự ma, khi nhìn thấy nơi này còn có hai tên Kim Đan nữ tu xinh đẹp, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó mới lộ ra vẻ mỉm cười.

- Kim Đan kỳ nhân loại, thật lâu chưa từng có ăn mỹ vị như vậy. . . Thật là hoài niệm a!