Trong lúc này, một cổ sát khí có thể so với hung thú cuốn ùa khắp Đô quận!
Vô số người đồng loạt sợ hãi, mà Hòa tướng Lục Giới Phần, đứng ở ngoài Hỏa đài sắc mặt vô cùng tức giận!
- Giết yêu tướng ta, ngươi, muốn chết!
- Dừng tay! So tài ở trên Hỏa đài, sao có thể can dự!
Lục Đạo Trần hóa thành một đạo khói xanh, ngăn trở trước người của Lục Giới Phần, trong lòng cũng đại chấn.
Người này, quả là rất quả đoán và có lòng sát phạt!
Tịnh Vân yêu tướng dễ dàng đánh bại Lục Chiến. Ninh Phàm thì lại tùy tiện giết Tịnh Vân!
Tay cầm túi trữ vật của Tịnh Vân, Ninh Phàm đảo mắt nhìn qua, 30 cây Bích Diễm thảo, tới tay! Như vậy, mình quả nhiên là có thể bắt tay vào luyện hóa huyết của yêu soái, yêu lực vạn giáp xung kích hóa thần!
La Vân Đô quận chìm trong một không khí an tĩnh, kim rơi có thể nghe.
Tin đồn Ninh Phàm một mình chém chết tam thần, ngày đó đám người Nghiêu Uyên tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối, và đã sớm quay trở về bắc mạc. Ở trong Đô quận, kẻ thấy qua một phần thực lực của Ninh Phàm chỉ có một mình Lục Thiên Minh bị đánh thành chó chết.
Nhưng ở thời khắc Tịnh Vân bỏ mình, La Vân sau sự yên tĩnh đã trở nên sôi trào!
Lục Thiên Minh khi đang mở sòng đánh cuộc, dưới khí tức hung sát của của Ninh Phàm , đã trợn mắt há mồm.
Hắn đốc định, Ninh Phàm có thể bại Tịnh Vân, thậm chí có thể chém Tịnh Vân, nhưng vạn lần không thể nào ngờ tới, Ninh Phàm đối mặt Tịnh Vân có thực lực mạnh mẽ như vậy, lại vẫn áp đảo và thủ thắng...
- Bổn công tử ngày đó, có thể sống tạm một mạng từ trên tay người này, tuyệt đối là có vận khí cực lớn... Người này dám trước mặt Hỏa tướngLục Giới Phần, động thủ giết người, người này quá dữ dằn... Không sợ kết thù không chết không thôi cùng Tịnh Hỏa bộ hay sao, không cân nhắc bất kỳhậu quả nào sau khi giết người hay sao, hoàn toàn chỉ là vì... có thù oán là phải giết hay sao?!
Lục Chiến bị mù lòa, nhưng cảm giác mình sôi trào nhiệt huyết.
Sự nhục nhã khi bị Tịnh Vân gây thương tích, vào thời khắc này đã quét sạch không còn gì, trở nên chấn động và sùng kính của Ninh Phàm
- Người này, làm đệ bát tướng của La Vân ta, Lão tử là người thứ nhất giơ hai tay tán thành! Giết thật tốt, giết thật tốt! Thậm chí Lục Bắc này, trước khi giết Tịnh Vân, còn cố ý đâm mù hai mắt của Tịnh Vân, đây chính là báo thù cho lão tử! Lão tử Lục Chiến này, thiếu Lục Bắc ngươi một ân huệ!
Lục Chiến bật cười ha hả, đôi mắt bị đâm mù, dường như không còn đau đớn nữa.
Lục Uyển Nhi giơ bàn tay nhỏ bé lên che miệng, Trà nữ Phong nữthì cũng sắc mặt kỳdị thay đổi liên tục. Các nàng sớm chiều sống chung cùng Ninh Phàm, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thủ đoạn kinh khủng của của Ninh Phàm.
- Lục Bắc... Thật lợi hại như vậy...
Đầu ngón tay của Yêu phi áo xanh vuốt qua lọn tóc mây, vẻ mặt lần đầu tiên tỏ ra xúc động.
- Lục Bắc... Người này cơ hồ không bị tổn hại chút nào, mà đã giết được Tịnh Vân. Có thực lực như vậy, trong giới thứ hai này, người có thể thắng hắn chưa đủ con số hai mươi... Một khi hắn thành tựu hóa thần, sợ là dưới Phong yêu, người này không còn có địch thủ nữa... Nhưng, dù sao hắn cũng không phải là yêu tộc chân chánh, thắng được Tịnh Vân, chưa chắc là có thể thắng Kim Quần. Cho dù là có thể thắng, cũng nhất định sẽ khổ chiến. Về phần Lý Bạn... Hắn, có thể thắng Lý Bạn sao...
Trên trường không, mắt hổ của Lục Giới Phần đầy vẻ tức giận, Thủ đoạn của Tịnh Vân yêu tướng không phải là mạnh nhất, nhưng lại là một trong những tâm phúc không thể thiếu của hắn , không ngờ lại bị Ninh Phàm giết chết, hắn sao có thể không giận.
Nhưng trước mặt nhiều người, lại có Lục Đạo Trần đứng giữa trời ngăn cản, khiến cho vẻ mặt Lục Giới Phần âm trầm xuống, nhưng không cách nào bước vào hỏa đài, can dự vào cuộc chiến.
- Ha ha. Hỏa tướng bớt giận, chư tướng bước lên hỏa đài, thì sinh tử liền do trời định. Tịnh Vân nếu như đã chết, muốn trách thì trách hắn ta nghề không bằng người...
Lục Đạo Trần ngăn trở ở trước người Lục Giới Phần, không nhường một bước.
- Hừ! Sinh tử do trời... Được! Sau này, Lục Bắc chết trong tay của thượng giới yêu tướng, Lục Đạo Trần ngươi đừng mơ tưởng cứu giúp!
Lục Giới Phần mắt lộ hàn ý, bản thân mình không thể tự tay đâm chết Ninh Phàm. Nhưng ở trên hỏa đài, còn có hai tướng, đã có người báo thù cho Tịnh Vân.
Bích Diễm thảo, tới tay.
Ninh Phàm giơ roi chỉ vào Lý Bạn một cái, vẻ mặt lãnh đạm.
- Người kế tiếp. Là ngươi sao...
Ánh mắt này, coi trời bằng vung, khiến cho Lý Bạn thù mới hận cũ, bùng lên ngọn lửa giận dữ.
- Chu Minh! Bản tướng không biết, vì sao ngươi tránh được tử kiếp ở Đại Tấn. Nhưng hôm nay, bản tướng sẽ không bỏ qua cho ngươi lần nữa, phải giết ngươi!
Lý Bạn bước ra một bước, muốn giao thủ với Ninh Phàm, lại bị Kim Quần ngăn lại.
- Để ta tới!
Kim giáp yêu tướng, từ từ bước ra, khí thế lại ngày càng trở nên bộc phát trầm ngưng.
Từ trong cử động Ninh Phàm diệt sát Tịnh Vân, Kim Quần ý thức được, Ninh Phàm là một đối thủ mạnh mẽ, nhưng tự cảm thấy mình vẫn có thủ đoạn tiêu diệt Ninh Phàm.
- Ngươi, không tiếp nổi một thương của bản tướng!
- Vậy sao...
Ninh Phàm cười lạnh.
- Muốn chết!
Ánh mắt của Kim Quần lạnh đi, bước ra một bước, Kim Mao từ từ dài ra quanh thân, hóa thành một con ngao màu vàng, răng đầy nanh nhọn.
Bàn tay vung ra một trảo, trời đang quang đãng, chợt từng luồng ánh nắng bị hắn nhiếp vào trong tay, hóa thành một đạo nhật quang kim mâu sáng chói mắt. Chưởng lực vỗ một cái, cự mâu hóa thành một đạo Cực Quang kim sắc, đâm thẳng vào đan điền của Ninh Phàm.
- Yêu thuật, Ly Nhật thương!
Nhật quang kim mâu, lực của một mâu này dường như sức nóng của mặt trời, cơ hồ đã tiêu diệt Lục Thanh.
Mà lần này, Kim Quần lại huyễn hóa ra yêu tướngtrước khi xuất lực đánh một mâu, cho nên càng tự nhiên tăng thêm mấy thành uy lực.
Đối mặt với mâu này, ánh mắt của Ninh Phàm lần đầu tiên ngưng trọng, bàn tay phủ lên thêm làn hỏa diễm màu xám tro, một chưởng vỗ lên trên kim mâu.
Nhiệt độ nóng bỏng, tựa như mặt trời, trong chốc lát làm cho lòng bàn tay của Ninh Phàm xuất hiện vết cháy khét.
Nhưng đây chẳng qua là thương thế đối với thân thể, được yêu huyết tự mình chữa trị trong khoảnh khắc là phục hồi lại ngay.
Bàn tay của hắn thuận thế trảo một cái, ra tay như điện, thẳng thừng cầm lấy mâu nhọn, rồi lùi lại liên tiếp ba bước, khiến một mâu này bị tán mất lực.
Ánh mắt của hắn trầm xuống, mâu này sở dĩ lợi hại, nguyên nhân chính là vì mượn ánh nắng diễn hóa yêu thuật.
Trong các yêu thuật đồng cấp, yêu thuật diễn hóa ánh nắng tuyệt đối là thuật pháp không thể có thứ cường hãnhơn.
Muốn phá thuật này, đầu tiên phải thu rút Chân dương chi lực của nó!
“Bắc Minh có Nhật, danh là Âm Dung... Bắc Minh có Lôi, mang tên Lôi Đỗng...”
Hồi tưởng thần bí khẩu quyết mà Lạc U truyền lại ngày đó, đọc thầm trong lòng, Ninh Phàm cảm giác bàn tay mình bao trùm hôi viêm, dường như sinh ra lực lượng khiến cho ánh nắng tan rã từng chút một.
Trong lòng của Kim Quần vô cùng chấn động.
Nhật quang chi mâu, nhiệt độ của nó, tuyệt đối vô cùng kinh khủng. Ít nhất Kim Quần tự hỏi rằng, nếu bản thân mình đón đỡ mâu này bằng thân thể, nhất định sẽ bị đốt thành hư vô.
Từ khi Kim Quần bắt đầu lĩnh ngộ yêu thuật này, từng chém địch lập công vô số lần bằng nó. Cho dù thuật này bị một số cao thủ phá vỡ, nhưng cho dù là luyện thể cao thủ tới kim thân cảnh tầm thường, hóa ra kim thân, cũng không dám đón đỡ nhật quang, chỉ có thể lấy yêu thuật chống lại.
Lục Thanh, mưu toan lấy thân thể Ngọc Mệnh cảnh đón đỡ kim mâu, kết quả của việc này chính là cánh tay bị đốt thành tro bụi.
Nhưng Ninh Phàm, lấy nhục chưởng, đã tiếp đón được mâu này!
Trong bàn tay của hắn có hỏa viêm màu xám tro. Đó là yêu hỏa gì, lại đủ để chống lại sự nóng bỏng của nhật quang, chẳng lẽ là... Lục phẩm linh hỏa?!
Hắn chưa nghĩ ra cho rõ ràng, thì đã thấy Ninh Phàm vỗ vào kim mâu một cái, liền lùi lại ba bước, ngừng lại thế đâm của mâu.
Dường như Ninh Phàm thi triển bí thuật gì đó, không ngờ lại đem lực của nhật quang ở trong kim mâu rút đi!
Lực của nhật quang bị rút ra, ở đầu mày của Ninh Phàm từ từ ngưng ra nửa viên tinh điểm hư ảo.
Ngôi sao này chưa ngưng tụ chân thực, hơn nữa chỉ có nửa viên, nhưng lại ẩn chứa một thức thần thông, được đặt tên là, Âm Dung thuật!
Đệ nhất Tinh, là chúc tính chi tinh. Đệ nhị Tinh, không ngờ lại gia tăng thêm thần thông.
Từ khi vào Toái Giới bí cảnh, thôn nuốt vô số yêu huyết, thân thể của Ninh Phàm được bồi bổ bằng yêu huyết, đã sớm đến bên bờ Ngọc mệnh cảnh tầng thứ hai.
Sau khi đệ nhị thần tinh được ngưng luyện ra một nửa, lớp cách mô của cảnh giới Luyện thể liền bị đột phá...
- Âm Dung... Lấy Thái Âm lôi lực, tiêu dung ánh thái dương... Đây là Đệ nhị Thần tinh của ta... Tuy chưa ngưng tụ hoàn toàn, nhưng mà Âm Dung chi lực này lại chính là khắc tinh của tất cả nhật quang pháp thuật!
Trên lòng bàn tay của Ninh Phàm, hôi viêm biến mất. Thay vào đó, là từng tia huyết sắc lôi quang .
Chỉ có mấy cái hô hấp, trong cơ thể của hắn, lại phát sinh ra kịch biến phiên thiên phúc địa , đột phá tầng cách trở của luyện thể cảnh giới, tiến nhập vào Ngọc mệnh đệ nhị cảnh!
Trên mi tâm của hắn đã có, một viên rưỡi tinh điểm!
- Toái!
Năm ngón tay nắm thật chặc, kim mâu vỡ nát, hóa thành kim quang chói mắt!
Trong toái quang, Ninh Phàm bước ra một bước, hai cánh chấn động lên, yên ảnh lóe một cái, đã xuất hiện ở trước mặt Kim Quần, vung một quyền, đánh xuống.
Một quyền này, không hoa hòe dư thừa , chỉ kèm theo huyết lôi nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho sắc mặt của Kim Quần đại biến.
- Lôi này là lôi gì, dường như chuyên phá nhật quang thần thông! Quyền lực này, không sai rồi... là Ngọc mệnh đệ nhị cảnh giới! Quyền này đánh một cái, có thể tương đương với một kích của hóa thần trung kỳ!
Mười ngón tay của Kim Quần bấm quyết. Quanh thân dâng lên kim quang, hóa thành một đầu ngao màu vàng, há rộng kim khẩu, cắn một cái về hướng chính diện với Ninh Phàm.
- Yêu thuật, Phá Mộc Kim Khuyển!
Một cái đầu ngao hiện ra. Tiếp theo sau chỉ quyết, phân ra hơn mười đầu, cái nào cũng kim quang chói mắt.
Nhưng tất cả kim ngao bằng quang ảnh này, đều diễn hóa từ Nhật Quang thuật, một khi tiếp xúc với huyết lôi, đều đua nhau kêu lên thảm thiết, tan rã một cách quỷ dị, rồi bị đồng hóa thành huyết lôi chi lực.
Thái Âm thần lôi, Âm Dung ly nhật!
- Không xong rồi, không thể ngăn cản được!
Một quyền đánh vào chính giữa lồng ngực, làm cho tướng giáp của Kim Quần vỡ nát, xương sườn nát hết.
Lực của một quyền này, cộng thêm huyết sắc lôi quang, quyền lực dường như đã thành lôi, điên cuồng đánh xé bên trong thân thể của Kim Quần.
Phốc!
Cho dù là ngày giới môn tan vỡ, hắn cũng chưa từng bị thương, hôm nay lại hộc máu dưới một quyền của Ninh Phàm!
Kim Quần bị một quyền đánh văng ra ngàn trượng, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng.
Mình đường đường là thượng giới yêu tướng, sao lại có thể bại bởi thứ tiểu yêu sâu bọ thấp hèn ở hạ giớinày, sao có thể nhịn được chứ!
- Đốt máu!
Hắn chỉ ngưng ra một giọt Chân Linh kim ngao huyết, nhưng trong lúc này, để chiến thắng Ninh Phàm, đã đem đốt số huyết này đi.
Trong Đô quận, từng yêu tộc đều than dài, vạn lần không thể nào ngờ tới, Kim Quần thân là kim ngao tộc nhân, lại đối mặt với Ninh Phàm, bị ép đến mức không thể không đốt máu để ngăn chống.
Đốt yêu huyết, quanh thân của Kim Quần dường như hóa thành nhật quang chói mắt, bước ra một bước, lập tức cả người biến mất ở ngay tại chỗ, chỉ chừa lại tàn ảnh màu vàng.
Việc phần huyết để đổi lấy nhật quang độn tốc này, tuyệt đối có thể so với yêu dực độn tốc của Ninh Phàm!
Vào thời khắc cơ thể của Kim Quần biến mất , mí mắt của Ninh Phàm nhướn một cái, chợt hắn cười lạnh.
Tử Tinh ở trong con mắt bên trái của hắn lóe lên, liền nhìn thấu hết lộ số công kích của Kim Quần , liên tục lùi lại chín bước.
Mỗi một bước, hắn đều ngưng tụ ra Thiên địa đại thế ở mũi chân, sau chín bước, hắn đạp một cước xuống, hỏa đài, vỡ nát!
Vào giờ khắc này, dưới chân của Ninh Phàm, một cái đầu kim ngao vừa mới độn ra, không ngờ là nó đánh lén từ dưới lòng đất.
Chẳng qua là nó chưa đánh lén thành công, lực lượng của chín bước đã thành, đại thế biến thành kiếm, cộng thêm Ninh Phàm có Ngọc mệnh đệ nhị cảnh giới, nên lực của một cú đạp này, dồn toàn bộ ở trên yêu thân của Kim Quần.
Lực của một đạp này, kiếm khí ngang dọc, hóa thành vô số huyết lôi dao động.
Thiên không vỡ vụn, những vết nứt lấy chân của Ninh Phàm làm trung tâm, điên cuồng càn quét bốn phía. Thêm một bước nữa, đạp cho yêu thân của Kim Quần vỡ thành huyết vụ, ngay cả yêu hồn, cũng bị đạp một cái làm cho trọng thương!
Hỏa đài, ngưng tụ trở lại!
Ninh Phàm chân đạp yêu hồn dưới hỏa đài, mắt nhìn từ trên xuống, dường như đang đưa mắt nhìn xuống một con kiến hôi.
Ánh mắt khinh miệt này, khiến cho sự tôn nghiêm của Kim Quần bị sỉ nhục. Hắn bùng lên cơn giận dữ, nhưng ngặt một nỗi yêu hồn bị Ninh Phàm chà đạp dưới chân như con chó chết như vậy, không thể động đậy gì được.
Kim Quần giận dữ, đột nhiên giận dữ!
- Lục Bắc! Lục Bắc! Ngươi dám đả thương ta, nếu có một ngày, ngươi phi thăng Thiên Yêu giới, trưởng bối của Kim mỗ ở trong Kim ngao tộc, nhất định sẽ giết ngươi, trả thù tiết hận cho Kim mỗ !
- Ta là thượng giới yêu tướng! Ngươi dám giết ta, sẽ tru diệt cửu tộc!
- Bản tướng cho ngươi một cơ hội, bây giờ thả yêu hồn của bản tướng ra, và quỳ xuống dập đầu vạn lần, tự giác thối lui khỏi việc tranh đoạt Giới đồ, bản tướng sẽ tha cho ngươi khỏi chết!
Kim Quần cực kỳ cuồng vọng!
Bởi vì Kim Quần đốc định rằng, Ninh Phàm không dám giết hắn! Hắn khắc hẳn với Tịnh Vân, Tịnh Vân là yêu tướng của Tịnh Hỏa bộ, bối cảnh chỉ là Tịnh Hỏa bộ, giết thì giết chứ đâu có gì đáng nói. Nhưng bối cảnh của Kim Quần hắn, là Chân Linh Kim Ngao tộc!
Giết một ngao, sẽ đắc tội với vạn ngao! Hắn đốc định rằng, Ninh Phàm không dám động đến hắn!
Trong tiếng cuồng vọng của Kim Quần, sát cơ trong mắt của Ninh Phàm càng ngày càng thịnh. Nhưng hắn không lập tức đạp chết Kim Quần ngay, mà ngửa mặt lên trời cười lạnh, nhìn Lục Giới Phần, không sợ hãi chút nào.
Hắn nhìn xuống La Vân Đô quận, cất giọng như sấm rền!
- Con yêu Kim Quần này, tuy là thượng yêu, Xếp vào hàng Kim ngao, nhưng phạm đến La Vân ta, làm bị thương Lục Thanh, nói lời láo toét, phải bị tội gì?
Lời chất vấn này, giống như một đạo cụ phong, quét qua La Vân Đô quận.
Kim Quần, phải bị tội gì?
Trước lời chất vấn này, không có ai dám đả thương thượng giới yêu tướng, cho dù đối phương đường hoàng đi vào trong địa giới của Đô quận, làm nhục Phong yêu.
Nhưng sau đó Ninh Phàm dùng chưởng diệt kim thương, đánh quyền phá kim quang, dùng chân đạp Kim Quần, uy thế như mặt trời ban trưa, đốt lên nhiệt huyết trong lòng của mỗi một La Vân yêu tộc, khiến cho họ chỉ là lũ yêu quái hạ giới quen với thói hèn mọn, nịnh hót bợ đỡ, để rồi tích chứa đầy sự bất mãn trong lồng ngực, bây giờ đã khơi thông!
Thượng giới yêu tướng. Thì như thế nào...?
Thượng giới yêu tướng, dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng!?
- Yêu tổ chi huấn, yêu tộc nam nhi của ta nên phải bất kính với trời, không sợ đất, thượng giới yêu tướng, thì đã như thế nào!
- Xin thỉnh Bắc tướng quân, chém chết tên yêu nghiệt này, chấn uy La Vân ta, báo thù cho Lục Thanh ta!
Lục Thanh cụt một tay, dùng tay còn lại đỡ vết thương, căm tức nhìn Kim Quần bị chà đạp như con chó chết, cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Sau câu nói đó, trong Đô quận, từng tiếng nói phụ họa vang lên như nước thủy triều.
Giết!
Giết!!
Giết!!!
Ánh mắt Lục Đạo Trần ngưng đọng lại , lộ vẻ tán thưởng hơn, nhưng trong lòng cười khổ.
- Lục Bắc này, quả nhiên là cẩn thận... Biết giết hại thượng giới yêu tướng là trọng tội, mặc dù có hỏa đài sinh tử trạng trước đó làm đảm bảo, nhưng cũng sợ bị lão phu tính kế, cho nên gợi lên sự phẫn nộ của La Vân yêu tộc, biến thế cái thế cùng thù địch... Tịnh Vân đâm mù đôi mắt của Lục Chiến, tên này liền đâm mù lại đôi mắt của Tịnh Vân. Kim Quần chém đứt cánh tay của Lục Thanh, hắn liền đạp vỡ yêu thân của Kim Quần... Hủy yêu thân của Kim Quần, là kết làm tử thù với Kim Quần, lấy cá tính trảm thảo trừ căn của Lục Bắc đối với cừu nhân, tất nhiên phải giết Kim Quần, không để lại hậu hoạn. Nhưng người này, tận lực khiến cho Lục Thanh buông lời, khiến cho La Vân cùng cừu địch hi... Người này, muốn đemtội giết người của bản thân, chia sẻ, cột chung vào một chỗ với cùng La Vân... Hắn khá gian hoạt, là hạng người cẩn thận...
Từng tiếng giết hại vang dội khắp La Vân.
Vào giờ phút này, ánh mắt của Ninh Phàm nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Kim Quần.
Còn Kim Quần vốn ngông cuồng, chợt cảm thấy một chút sát cơ đang ép tới từng bước từ trong ánh mắt của Ninh Phàm,.
Lạnh như băng, khiến cho người ta không rét mà run...
Hung sát, khiến cho người ta hô hấp hít thở không thông...
- Lục Bắc này muốn giết ta! Làm sao như thế chứ, làm sao vậy chứ! Trừ phi là kẻ điên, nếu không, biết rõ bản tướng là Kim Ngao tộc nhân, người này vì sao lại dám giết ta!
Kim Quần, đã sợ rồi!
Dường như tất cả bối cảnh mà mình dựa vào, cái căn cơ để có thể phách lối, ở trước mặt của Ninh Phàm đều rất buồn cười.
Kẻ điên, kẻ điên!
Người này giết người, chưa bao giờ băn khoăn suy nghĩ!
- Lục... Lục tướng quân, có lời gì... từ từ nói...
Yêu hồn của Kim Quần ở trong từng tràng tiếng quát tháo đòi giết hướng lên trời, bắt đầu run rẩy.
- Ta cùng ngươi, không có lời gì để nói... Chết!
Một bước đạp xuống, Kim Quần, yêu hồn vỡ tan!
Hắn há mồm nuốt một cái, tất cả huyết vụ, yêu hồn, toàn bộ bay vụt vào trong bụng.
Đáng tiếc, đáng tiếc... Không có sưu hồn của con yêu này, nếu không có thể hiểu biết được không ít bí mật của thượng giới.
Nhưng dưới tình hình như hiện tại, Ninh Phàm cũng không có thời gianbình tĩnh tâm thần lại từ từ sưu hồn.
Mà nếu không quả quyết giết chết yêu hồn này, một khi Lục Giới Phần xuất thủ cứu người, thì cơ hội giết hại Kim Quần đã trôi qua mất...
Thượng giới yêu tướng... Chết!
Thời khắc Kim Quần bỏ mình, trong Đô quận, tiếng hô như nước thủy triều.
- Bắc tướng quân uy vũ!
Yêu tộc, vốn cũng không nên câu nệ cấp bậc.
Không thể đỉnh thiên lập địa, thì không xứng là yêu!
Yêu phi áo xanh, mỉm cười đứng trong tiếng hoan hô, vẻ kỳ dị càng ngày càng nhiều.
- Linh vương... Nếu không phải Linh vương bệ hạ bị người ám toán, trọng thương đến nay, có lẽ ở trong Thiên Yêu giới, cũng uy phong lẫm lẫm như vậy... Căn bản sẽ không để cho Long Tộc cùng Chân Linh đoạt quyền...
Thu túi trữ vật của Kim Quần, ánh mắt của Ninh Phàm đảo qua, trong số vật phẩm phức tạp trong đó, quả nhiên là có một quyển công pháp, ghi lại hóa cấp trung phẩm yêu thuật, Ly Nhật thương...
Cái Nhật quang chi thương đó, uy lực cũng không yếu, đối với Ninh Phàm không có yêu thuậtcao cấp, là một sự lựa chọn tốt. Dù sao, cũng không thể nào cứ đối phó với mỗi một địch yêu, đều dùng Âm Dung khẩu quyết...
Viên mi tâm thần tinh thứ hai, đã ngưng luyện ra một nửa, thần thông tên là Âm Dung!
Luyện thể cảnh giới, trong một trận đánh, đã đột phá sự ràng buộc của bình cảnh, đạt tới Ngọc mệnh đệ nhị cảnh!
Ninh Phàm từng bước đi về phía Lý Bạn, sát khí đằng đằng.
Còn Lý Bạn, không tự kìm hãm được, lui về phía sau nửa bước!
Trong lòng, lật lên cơn sóng thần!
- Hắn, thật sự là Chu Minh sao... Cái tên dung linh kiến hôi không chịu nổi một kích xưa kia, không ngờ hôm nay đã có thực lực kinh khủng như thế!
Lý Bạn không chú ý tới, là lòng bàn tay của mình đã thấm ra... Mồ hôi lạnh!
Lòng tự ái của hắn không cho phép mình sợ hãi một kẻ sâu bọ thấp hèn ở hạ giới, nhưng thân thể, lại đang sợ hãi không tự chủ được!
Sẽ bại, đại bại...
Nếu dựa vào mình, không phải là đối thủ của Chu Minh này. Sẽ bị hắn... Chém chết!
Như vậy, đừng trách bản tướng, hèn hạ!
- Bạn yêu, bày trận!
Lý Bạn mắt lộ vẻ dữ dằn, vỗ túi túi Thu yêumột cái. Từng đạo yêu ảnh hiện ra trên hỏa đài, vây Ninh Phàm vào giữa.
Mấy trăm đạo yêu ảnh, đều có... Nguyên Anh khí tức!
Chẳng qua là những đạo yêu ảnh này, đều có thú thân, chứ không phải nhân thân bạn yêu, mà là thú thân bạn yêu...
- Lý Bạn này Không ngờ lại có nhiều bạn yêu như vậy!
Lục Đạo Trần cả kinh trong mắt, thượng giới yêu tướng tầm thường có thể có mấy chục bạn yêu đã là bất phàm rồi.
Bạn yêu, tức là tùy tòng mà gia tộc an bài cho.
Bạn yêu của Lý Bạn nhiều như vậy, đủ để nói rõ rằng, người này ở trong gia tộc ở thượng giới rất được coi trọng ...
Thậm chí Lục Đạo Trần còn nghe rằng, đệ nhị giới lần này, tổng cộng có tới mười thượng giới yêu tướng đến. Kẻ có tu vi cao nhất, là hóa thần hậu kỳ Vương Kiêu.
Nhưng trong mười tên, thì kẻ được bổn tộc coi trọng nhất chính là... Lý Bạn!
Chẳng qua là người này chưa giao thủ với Ninh Phàm, đã cho gọi ra mấy trăm Nguyên Anh bạn yêu, vừa chứng tỏ hắn yếu thế hơn, và cũng vô cùng hèn hạ...
- Tên yêu này thân phận bất phàm... Không biết Lục Bắc có dám giết hắn như Kim Quần hay không, giết kẻ này... Nếu như ngay cả cái tính ngoan cường như vậy mà cũng không có, sợ là ngay cả tư cách đứng ở Thiên đế chi tinh cũng không có, và dĩ nhiên không cách nào chửng cứu Lục soái...
Bên ngoài điện La Thiên, Phong nữ, Trà nữ cũng trán đầy sự khổ sở trong lòng.
Lý Bạn yêu tướng, vẫn còn bạc tình như vậy, mấy trăm Nguyên Anh bạn yêu, lấy ra để cho chết, không đau lòng chút nào...
Có lẽ, người này căn bản đã quên rằng, từng có hai tên bạn yêu, một là Trà hoa chi yêu, một là do Phong tín tử biến thành...
Ninh Phàm, thì rất khác biệt... Rõ ràng là trong Đỉnh Lô hoàn của hắn, có đến một ngàn kim đan, dung linh đỉnh lô, nhưng chưa bao giờ phái ra bảo đỉnh lô đi chịu chết...
Nếu không phải ngày đó bị Ninh Phàm cướp đi, có lẽ bản thân hai người đã sớm bị Lý Bạn cho làm đá lót đường, chết ở trong một chiến trường nào đó...
- Chủ nhân, đừng có bại...
Hai nữ nhắm mắt khấn cầu, khấn cầu Ninh Phàm thủ thắng, đánh chết Lý Bạn.
Hai nữ biết rõ cá tính của Lý Bạn, người này có thù tất phải báo, nếu không chém chết, hậu hoạn vô cùng...
Trên hỏa đài, Ninh Phàm lạnh lùng nhìn mấy trăm đầu Nguyên Anh yêu thú.
Hắn đi xuyên trong yêu triều như vào chỗ không người, bất kỳ yêu thú nào tới nhe răng toét miệng gầm thét, đều bị hắn đánh một chưởng rất hời hợt tiêu diệt ngay tức khắc.
Một bước, hai bước, ba bước...
Bốn bước, năm bước, sáu bước...
Bảy bước, tám bước, chín bước!
Đạp Thiên cửu bộ, chín bước thành kiếm, đại thế chém qua!
Quanh thân Ninh Phàm, dường như dâng lên một vòng tròn thế kiếm .
Vòng tròn dần dần bức ra, từ từ khuếch tán, phàm là yêu thú bị cuốn vào trong vòng tròn, đều bị cắt nát thành huyết vụ, một mạng ô hô.
Anh kiếm bốn kiếm, kiếm mạnh nhất vốnlà Họa tâm nhất kiếm.
Đạp Thiên cửu bộ, vốn là kiếm yếu nhất, nhưng một kiếm này, là kiếm thuật duy nhất mà Ninh Phàm tự nghĩ ra!
Sau nhiều lần thi triển, càng ngày càng tròn vẹn.
Thậm chí trong một kiếm này, một khắc kiếm thế hình thành vòng tròn , dường như có một đạo huyền diệu kiếm ý, không thể nói ra, không thể chỉ rõ, dâng lên ở trong lòng Ninh Phàm.
Trong thời gian ngắn, hắn không cách nào lĩnh ngộ.
Nhưng một khi đã lĩnh ngộ được, đột phá hóa thần, hắn sẽ lĩnh ngộ kiếm ý chân chính của hóa thần kiếm tu...
Thiên đạo, là vòng tròn...
Kiếm thế này đã hóa thành vòng tròn, mơ hồ chứa đại đạo ở bên trong đó.
- Diệt!
Ánh mắt của Ninh Phàm lạnh lùng, tâm của vòng tròn khuếch tán ngàn dặm!
Mấy trăm yêu thú, đồng loạt giống như tượng nắn bị cố định lại. Một khắc sau, tất cả chúng hóa thành thịt nát rồi chết hết.
Lệ khí bay lên không!
- Lý Bạn, ngươi còn thủ đoạn gì nữa, nếu không thi triển ra, thì không còn cơ hội nữa đâu...
- Chu Minh! Ngươi đừng cuồng vọng! Chỉ là mấy tên bạn yêu, giết thì cứ giết đi! Ngươi không hề biết rằng, mấy trăm bạn yêu này, là ta cố ý để cho ngươi giết... Có những thứ huyết tế này, ta mới có thể, trả cái giá đắt cho việc triệu hoán hoang thú!
Lý Bạn vỗ vào túi Thu yêu ở bên hông một cái, hai đạo khí tức hung sát của hoang thú từ từ ngưng tụ ở trong huyết vụ.
Một là Huyết long yêu hồn!
Hai là Hắc Long yêu hồn!
Song long, đều là hoang thú!
Hai đạo yêu hồn, ở trong huyết vụ, điên cuồng thôn phệ huyết vụ, ngưng tụ yêu thân.
Chỉ chốc lát sau đó, chúng đua nhau ngưng tụ ra long thân, long ảnh nửa thật nửa giả.
Huyết long lạnh lùng nhìn về phía Ninh Phàm, không thèm quan tâm.
Mà Hắc Long, thì tham lam nhìn về phía Lý Bạn, cười hắc hắc quỷ mị:
- Lý Bạn đại ca, tiểu đệ là Hắc nha, ở đây xin có lời chào... Nói, ngươi bảo ta giết ai, tiểu đệ liền giết kẻ đó! Bất quá, cái này... Hắc hắc, sau khi trở lại Thiên Yêu giới, đại ca có thể giúp tiểu đệ ở trước mặt Long soái, nói vài lời hay ý đẹp hay không... Khi nào tiểu đệ được mãn hạn tù, được thả ra, trở về lại Long Tộc...
- Giết người này, bản tướng sẽ nói tốt giúp ngươi!
- Được, người này sao, chính là một tên nguyên anh tiểu yêu, bất quá là đồ nhắm của tiểu đệ!
Hắc ảnh chợt lóe ầm ầm, bay lên trời, từ trên cao nhìn xuống Ninh Phàm.
Nó tán lộ ra, chính là uy áp của hóa thần trung kỳ hoang thú!
Đây là, hoang thú chân chính, đáng sợ hơn, còn là huyết mạch của Thái Cổ Long tộc!
Ánh mắt của Lục Đạo Trần tràn đầy sự kinh hãi.
Thân phận của Lý Bạn tuyệt đối không đơn giản!
Không ngờ hắn lại giấu hai đạo Tội Long chi hồn để hộ thân!
Người này ở trong Chân Linh Long tộc, hậu đài sợ là có chút lợi hại rồi...
Trong mắt, thoáng thoáng qua một chút lo âu .
Lục Đạo Trần vạn lần không ngờ tới, Lý Bạn lại có bối cảnh như vậy. Có hai con hoang thú này làm kẻ đánh thay, thậm chí một con rồng trong đó còn là hóa thần trung kỳ!
Như vậy, Ninh Phàm vạn vạn không phải là đối thủ của Lý Bạn, hơn phân nửa sẽ... Chết!
Người này, là hy vọng cuối cùng để mình hoàn thành di nguyện của Lục soái... Không thể... Không thể để cho người này chết!
- Lục Bắc! Trận chiến này, lão phu nhận thua, ngươi mau rời khỏi hỏa đài!
Lời của Lục Đạo Trần, khiến Ninh Phàm ngẩn ra. Hắn tuy từ đầu chí cuối nhìn không thấu mục đích của Lục Đạo Trần, lúc này làm sao không nhìn ra ... Lục Đạo Trần, rốt cuộc là muốn bảo vệ mình!
Lần này, đến phiên Lục Đạo Trần cứu người.
Nhưng Lục Giới Phần, há sẽ để cho Lục Đạo Trần như nguyện!
- Ha ha, bỉ đấu ở hỏa đài, sinh tử do trời, Lục Đạo Trần, chẳng lẽ ngươi muốn phá hư cuộc chiến công bình này sao...
- Công bình! Lấy ba địch một, mà công bình sao?
- Ai nói trên hỏa đài, không thể Ngự thú trợ trận...
Lục Giới Phần cười lạnh, hắn chỉ mong nhìn thấy Ninh Phàm bị Lý Bạn dùng một người hai rồng xé nát thành mảnh vụn.
Lục Uyển Nhi mắt lộ ra vẻ khủng hoảng. Đối với nàng mà nói, cho dù Ninh Phàm có lợi hại cách mấy, cũng không phải là đối thủ của ba vị hóa thần, thậm chí trong đó, còn có hóa thần trung kỳ Hắc Long hoang thú!
- Yêu phi tỷ tỷ, hôm nay có thể cứu Lục Bắc, chỉ có chị, chỉ cần chị cứu Lục Bắc, em liền... Em liền gia nhập Linh Vương cung, làm nô tỳ cho chị...
Yêu phi áo xanh dở khóc dở cười.
Gia nhập Linh Vương cung... Làm nô tỳ...
Uyển Nhi muội muội này thật đúng là một nha đầu ngốc và thành thậtvô cùng... Bao nhiêu người trả giá thật cao, đều không có cách nào gia nhập Linh Vương cung, ngược lại nàng có hảo ý gia nhập Linh Vương cung, làm như là Yêu phi chiếm tiện nghi của nàng vậy...
Nhưng mà phần quyết tâm vì Ninh Phàm mà có thể hi sinh tất cả này, khiến cho trong lòng Yêu phi dâng lên một chút hâm mộ...
- Hắn, đáng giá khiến cho muội bỏ ra cái giá như vậy sao... Với dung mạo của muội, nếu như bị Linh vương nhìn thấy, thu vào cung tường, trở thành Yêu phi, thì cùng Lục Bắc không còn duyên nợ trần ai nữa... Muội làm như vậy, không hối hận sao...
- Cái gì, phải làm Yêu phi...
Lục Uyển Nhi cắn môi, nàng không biết rằng, Yêu phi tỷ tỷ chẳng qua là đang trêu chọc nàng.
- Nếu có thể cứu mạng của hắn... Cho dù là... cho dù là... Ta cũng nguyện...
- Nha đầu ngốc, tỷ tỷ ở trong Trầm thụy chi địa này, không thân thích, chỉ có muội, có thể coi là em gái của tỷ tỷ... Tình lang của muội, tỷ tỷ há có thể nhìn hắn chết, cho dù hắn... Là dị tộc...
Yêu phi áo xanh, than thở một tiếng, muốn xuất thủ cứu người.
Nhưng bước sen của nàng mới vừa động nửa bước, nàng lại dừng phắt bước chân lại, đôi mắt đẹp chấn kinh.
Nàng thấy trên hỏa đài, Ninh Phàm đang nhìn Hắc Long, Huyết Long cùng Lý Bạn đang cười gằn, vẻ mặt cũng đầy vẻ khinh thường.
- Có ý tứ, Lục mỗ quả nhiên không biết, cuộc đổ chiến này thì ra là có thể mời viện thủ... hóa thần viện thủ, cũng không phải chỉ có Lý Bạn ngươi, mới có!
Hắn vẫy Đỉnh Lô hoàn, chấn Nguyên Dao ngọc một cái.
Nữ thi, Thạch Binh, hai đạo hóa thần khí tức chấn động lòng người, xuất hiện trên hỏa đài!
Trong đó thạch binh là khôi lỗi, khí tức cơ hồ không kém Lý Bạn!
Còn Nữ thi là thi ma, theo ý của Ninh Phàm, cũng tản ra khí thế của hóa thần trung kỳ!
Trong thoáng chốc, nụ cười lạnh của Lý Bạn cứng đờ, sắc mặt đại biến.
- Hóa Thần trung kỳ luyện thi! Hóa thần sơ kỳ khôi lỗi! Không thể nào! Ngươi chỉ là thứ sâu bọ thấp hèn ở hạ giới, làm thế nào lại có... tài lực như vậy!
Tình thế, nghịch chuyển!