Ninh Phàm cười một tiếng. Hắn không giấu giếm, có một số việc, cuối cùng cũng phải tiết lộ từng chút cho Lục Uyển Nhi nghe.
- À...
Lục Uyển Nhi như có điều mất mác. Sự mất mác đây cũng không phải là sự thực Ninh Phàm có thị thiếp, mà là hắn không báo cho mình, một mình nạp thiếp... Đúng rồi, Lục Bắc năm đó vì học theo hoàn khố, gieo họa lên rất nhiều cô gái đây mà...
Nàng rất nhanh khôi phục tinh thần, lần nữa lộ ra nụ cười, cũng giới thiệu Yêu Phi áo xanh với Ninh Phàm.
- Vị này là Yêu Phi, hoa khôi của Yên Vũ lâu, là bằng hữu duy nhất của ta ở Đô quận. Ngày đó ta bị Lục Thiên Minh dùng binh vây Yên Vũ lâu ép cưới, đều do Yêu Phi tỷ tỷ giúp ta, ta mới thoát khỏi Đô quận.
- Binh vây Yên Vũ lâu...
Ninh Phàm nhướng mày, hắn cũng không biết, Lục Thiên Minh còn làm ra chuyện hỗn hào như vậy.
Nếu hắn sớm biết như vậy, mặc dù có Lục Đạo Trần ngăn trở, hắn đa phần đã giết chết tên này.
Chẳng qua vượt ra ngoài ý liệu của Ninh Phàm, Lục Thiên Minh này, trong buổi tiệc rượu trọng yếu như vậy, lại không ra mặt, có lẽ là bởi vì bị mình làm cho trọng thương, một nửa còn lại là sợ mình, không dám lộ diện trước mặt mình...
Quả nhiên tiểu tử này trơn như chạch, mấy trăm năm hoàn khố, không phải là làm không công, ngửi được nguy hiểm, lập tức chạy trốn...
- Đây không phải trọng điểm!
Lục Uyển Nhi tức giận nhìn Ninh Phàm một cái. Sự mất mác trước đó hoàn toàn tan thành mây khói, vừa tức giận, vừa cảm động.
Lục Bắc bởi vì mình bị ủy khuất, cho nên tỏ ra giận dữ đây...
- Ha ha, đây là Lục Bắc mà Uyển Nhi muội muội khen đến mức trên trời dưới đất đều không có sao? Ừ, cũng không phải bình thường nha, lấy tu vi của tỷ tỷ, không nhìn ra lai lịch chân thật của hắn...
- Tỷ tỷ mới có nguyên anh hậu kỳ, dĩ nhiên không nhìn ra lai lịch của hắn rồi! Còn nữa, muội nào có khen hắn gì đâu...
- Còn nói là không, mấy ngày nay, ngươi không phải là thường nói với tỷ tỷ ’Nếu có thể gả cho Lục Bắc, chết cũng không uổng' sao...?
- Muội không có nói!
Lục Uyển Nhi sắc mặt thẹn thùng, cách Ninh Phàm, liền bắt đầu đùa giởn cùng Yêu Phi.
Mà Ninh Phàm, chân mày đang ngưng trọng, chợt thả lỏng ra ngay.
Trên bữa tiệc này, người có thể khiến cho hắn coi trọng cũng không nhiều lắm.
Vị tướng thứ tư của La Vân là Lục Thanh, vị tướng thứ sáu là Lục Chiến, hai người này chưa đủ làm cho hắn kiêng kỵ.
Tịnh Hỏa bộ tam tướng, Tịnh Vân, Lý Bạn cùng một tên yêu tướng khác, đều là hóa thần sơ kỳ, cũng chưa đủ làm hắn sợ.
Về phần những nguyên anh tân khách khác, thì càng không đủ cho hắn nhìn vào trong mắt.
Có thể khiến cho hắn coi trọng, thứ nhất, là Lục Đạo Trần. Người này thân là hóa thần trung kỳ, nhưng chiến lực, sợ là một địch thủ rất hiếm có trong hóa thần. Theo tin đồn, lão thân là Phong hiệu yêu tướng, được tứ phong là Vân, thừa kế phong tứ chi lực của một đạo Vân chúc tính thần thông. Nếu thi triển phong tứ chi lực, Lục Đạo Trần trong thời gian ngắn, có thể đánh một trận với hóa thần hậu kỳ!
Một người khác khiến cho Ninh Phàm coi trọng, chính là Yêu Phi áo xanh ở bên cạnh.
Khí tức của cô gái này biểu lộ là nguyên anh hậu kỳ, nhưng thực ra là... hóa thần hậu kỳ!
Thân phận của cô gái này quả nhiên không đơn giản. Nàng có hóa thần hậu kỳ lại không phải là yêu tướng, phong yêu, nhưng lại ở mãi trong La Vân Đô quận.
Hóa thần hậu kỳ lão quái, lại đi làm hoa khôi trong chốn phong trần sao? Hơn nữa cô gái này, rõ ràng nguyên âm vẫn còn giữ nguyên.
- Yên Vũ lâu là một địa phương nào... Ta xem Yêu Phi cô nương, vẫn là thân hoàn bích... Đất phong trần, có thể giữ gìn trinh tiết, cô nương tựa hồ rất bất phàm đây.
Ninh Phàm vừa uống rượu vừa hỏi.
- Đó là tự nhiên, huynh cũng không biết, cô nương của Yên Vũ lâu, từ trước cho tới bây giờ đều bán nghệ không bán thân. Họ chỉ ở Yên Vũ lâu tấu yêu cầm, dâng ca múa. Nhất là Yêu Phi tỷ tỷ, là Yên Vũ lâu chủ, lúc nàng khảy đàn, còn phải cách bức rèm, nửa che mặt đấy. Huynh có thể nhìn thấy dung mạo của tỷ tỷ, qquả thật là không dễ dàng đâu nha.
Lục Uyển Nhi sợ Ninh Phàm coi thường Yêu Phi.
- Vậy sao...? Yên Vũ lâu thân là đất phong trần, có thể khiến Đô quận hoàn khố không dám mó tay tới, thân là Yên Vũ lâu chủ, Yêu Phi cô nương, tương đối bất phàm...
- Lục công tử quá khen rồi, cho dù là ở địa phương của “ở trên hơn nữa”, cũng không có người nào dám mó tay tới cô nương của Yên Vũ lâu ta...
- Thì ra là như vậy...
Ninh Phàm ánh mắt ngưng trọng, Yêu Phi này ần tàng ở đây, thì ra là người của phía trên. Phía trên của chỗ này, đương nhiên là chỉ Yêu Linh chi địa của Thiên Yêu giới.
Từ trong giọng nói của cô gái này mà xét, Yên Vũ lâu ở Yêu Linh chi địa, tựa hồ có chút địa vị tương tự như Thần Hư các, Di Thế cung.
Như vậy cô gái này lưu lại ở nơi đây, cũng tương tự như tiểu yêu nữ, Bắc Tiểu Man, phải chăng là đang chiêu mộ Thái Cổ yêu mạch lợi hại ở chỗ này?
Cô gái này cũng không giấu giếm thân phận, thậm chí cố ý tiết lộ một tia khí tức cho mình biết, chẳng lẽ nàng muốn chiêu mộ mình hay sao?
Nhưng có một chút cổ quái, nếu Yên Vũ lâu tương tự như các thế lực lớn của Thần Hư các, Di Thế cung, vậy Lục Uyển Nhi cùng các thượng cổ yêu tộc không thể nào không biết.
Tựa hồ Yên Vũ lâu, lại không giống với Thần Hư các lắm!
- Lục công tử, có chí phi thăng lên chứ...?
Yêu Phi hỏi không dấu vết.
- Nếu ta có ý nguyện bay lên Yêu Linh chi địa, chẳng lẽ Yêu Phi cô nương, còn có thể cho ta ’danh ngạch' hay sao?
- Vậy phải xem công tử có an phận thủ thường, làm yêu tộc hay không...
Ninh Phàm trầm mặc, lời của Yêu Phi, chỗ nào cũng chứa bẫy rập, ấn chứng được một nửa suy đoán của mình. Người này, quả thật có danh ngạch để phi thăng lên yêu linh.
Về phần một câu nói sau cùng của cô gái này, mơ hồ có vẻ uy hiếp mình, an phận thủ thường làm yêu tộc, tựa hồ ả ta đã nhìn ra mình vốn là nhân tộc.
Điều này cũng không kỳ quái gì lắm, vì ngay cả Lục Đạo Trần cũng đã nhìn ra.
Thân phận của Lục Bắc, vốn dĩ không cách nào ẩn giấu trước mắt của Lục Đạo Trần, Ninh Phàm cũng không che giấu.
Trước khi hắn vào đệ nhị giới, thực lực của hắn không đủ, còn có băn khoăn. Hôm nay sau lần tỉnh huyết thứ hai, thực lực tăng vọt, hắn ở đệ nhị giới, tự vệ có thừa, cho dù là Lý Bạn đánh tới cửa, hắn cũng không sợ.
Thậm chí, một khi Phù Ly yêu dực khắc ấn Tấn tự linh ấn xong, độn tốc của hắn có thể so với hóa thần hậu kỳ. Cho dù buộc hắn đối kháng với người như Vương Kiêu, hắn cũng không sợ hãi!
Lời của hai người, Lục Uyển Nhi không hiểu hết, và cũng không để ý.
Chỉ thấy ánh mắt của Ninh Phàm nhìn Yêu Phi, không khinh bạc, thèm thuồng, nàng liền an tâm.
Sau khi chủ khách đều đến đủ hết, bữa tiệc rốt cục bắt đầu.
Từng mâm thức ăn ngon quý lạ không ngừng dâng lên, nhưng trước khi động đũa, Tịnh Hỏa bộ Tịnh Vân yêu tướng đứng lên!
Y cung tay về phía Lục Đạo Trần, lấy vẻ mặt nghiêm túc. Tất cả người thoáng biết được mục đích thực sự của yến hội lần này, đều đặt ly rượu xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
Thời điểm mấu chốt đã đến rồi!
Chuyện kế tiếp, nếu nói toạt ra, 3 tướng của Tịnh Hỏa bộ, e rằng sẽ cùng ác đấu với 3 tướng của La Vân...
- Ha ha, Tịnh Vân tướng quân, dường như có lời muốn nói... Có gì cứ nói đi không sao cả.
Lục Đạo Trần cười một tiếng ha ha, hai mắt khép hờ không ngờ đã hoàn toàn mở ra.
- Người minh không nói lời ám, Tịnh mỗ tới đây chỉ vì một vật... Đệ nhị giới, giới lộ! Thỉnh Vân tướng giao ra giới lộ, theo Tịnh Hỏa bộ ta, cùng nghênh đón yêu soái thức tỉnh!
- To gan! Tịnh Vân tiểu nhi, lại dám mở miệng miệng ra cuồng ngôn cùng La Vân phong yêu của ta, muốn chết!
Lục Chiến mặt đen áo giáp đen, râu vễnh đứng bật dậy, vỗ vào trữ vật đại, đã có một cây đại kích nơi tay, điệu bộ muốn động thủ ngay tức khắc.
Mà ở chỗ tối, mấy chục nguyên anh mặc giáp đen đã sớm phục sẵn, đều cầm anh nỏ, nhắm ngay Tịnh Vân.
Tịnh Vân ánh mắt trầm xuống, cười lạnh:
- Thượng giới yêu tướng ở chỗ này, Lục Đạo Trần, ngươi dám bắn tên sao? Ngươi muốn như Lục Ngô yêu soái vậy, bị Thiên Yêu giới đuổi đi suốt đời sao?