Chương 237: Khắc tên trên Sát bi, đệ nhất nhân! (3)
- Ai, đều nói nữ tâm hướng ngoại, còn chưa qua cửa, trong mắt ngươi, Chu ca ca đã không người nào có thể so cùng sao? Thứ nhất ư? Thứ nhất hắn không lấy được, nhiều là thứ chín...
- Vì sao? Chu công tử lợi hại như vậy...
Hứa Thu Linh không hiểu hỏi.
- Ngươi không biết rồi, Toái Giới bí cảnh này, lúc ban đầu được Cự Ma tộc phát hiện, cũng tăng thêm mở ra, mới đầu mấy ngàn năm, hóa thần sơ kỳ tu sĩ đều có thể vào... Người khai hoang là Cự Ma tộc lão tộc trưởng, Cự Ngôn. Người này khi còn sống, có thể là nhân vật ghê ghớm của Vô Tận hải. Lúc lão ta tung hoành Vô Tận hải, lão hủ vẫn chỉ là một kim đan tiểu bối mới vừa tu ma. Người này khai hoang bí cảnh, chém giết mấy trăm ngụy hoang thú, lúc này lão ta, thực tế tu vi trên hóa thần rồi. Mà sau mấy lần, lũ lượt có hóa thần tu sĩ tiến vào bên trong đó, săn giết hoang thú, trừ Cự Ngôn, tu sĩ trước chín đều tiến vào khi đó. Nhưng bởi vì Cự Ngôn một người chi sát lục, hoang thú chết hầu như không còn, cho nên 8 vị hóa thần kia, cũng không đạt được bao nhiêu yêu đan luyện khí luyện bảo, cho nên tên họ không phải màu đỏ. Nếu không, bọn họ hơn phân nửa cũng có thể săn giết gần trăm hoang thú... Sau đó, bí cảnh xuất hiện triệu chứng hỏng mất, hóa thần không thể vào, đại tu sĩ không cách nào săn giết hoang thú. Mấy ngàn năm tu dưỡng, hoang thú mới dần dần nhiều hơn. Nhóm cao thủ Hứa Như Sơn sau đó tiến vào... Có thể nói, tên thứ mười, thực tế chính là tên thứ nhất dưới hóa thần... Bởi vì chín tên trước, đều là hóa thần.
- Nhưng ta vẫn cho rằng, Chu công tử có thể được thứ nhất...
Hứa Thu Linh cười nhạt.
- Ách, ngươi vì sao đối với hắn tin tưởng như vậy... ? Hắn quả thật thần bí đến khiến cho lão hủ nhìn không thấu, nhưng cho dù là xông vào trước chín, cũng không thể nào thứ nhất. Bởi vì thứ nhất, là lão Cự Tôn a...
- Có thể chỉ điểm nội hải thất tôn sư phụ làm sao để đột phá luyện hư... Điểm này, có người có thể so sánh với huynh ấy hay sao?
Hứa Thu Linh cười một tiếng, nàng đối với Ninh Phàm, chính là có lòng tin vô hạn.
Ánh mắt của Ninh Phàm bình tĩnh, đi tới trước Tử Tinh cự bia.
Hắn không ngông nghênh, không có lòng tranh đấu, chẳng qua là khi đứng trước cự bia, ánh mắt của hắn, khí thế đột nhiên tăng vọt, lệ khí kinh thiên.
Phảng phất cả đời chém giết, đều đè xuống trên một chưởng này.
- Ta muốn thứ nhất!
Hai chữ Chu Minh, từ từ hiện lên trên Tử Tinh cự bia, xuất hiện càng cao hơn Cự Ngôn!
Thứ nhất!
Người này lại là người kiệt xuất nhất ở vô số năm tới, trong những người khắc tên trên bia chém giết!
Mọi người đều đoán sai rồi...!
Tấm bia chém giết này, phương pháp phán xét xếp hạng tu sĩ, cũng không phải là tu vi, cũng không phải chiến lực đơn giản như vậy.
Chỉ có chiến lực, không đủ, càng nhiều hơn, là phán xét lực chém giết của tu sĩ!
Tại chỗ rất nhiều ma đầu, thậm chí đều có trải qua diệt người phàm một nước, trên tay đều có mấy vạn mấy chục vạn nợ máu của người phàm.
Nhưng người mà Ninh Phàm giết chết chỉ có tu sĩ! Nên lệ khí kia há là thường nhân có thể so cùng!
Tên của hắn, không chỉ có xuất hiện ở vị trí thứ nhất, thậm chí một khắc bắt đầu xuất hiện, đã từ màu đen, dính vào một chút màu đỏ sẫm.
Màu đỏ sẫm đó là lệ khí!
Có thể trước khi khắc chữ, liền dựa vào lệ khí đem tên họ nhuộm thành tên người màu đỏ, Ninh Phàm là đệ nhất nhân!
Giờ khắc này Ninh Phàm, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, nhưng quanh thân, lại lập lòe hung lệ hồng mang của hắn. Khi quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Sở Hạc. Quanh thân lão ta thật giống như dâng lên một loại cảm giác kinh khủng bị áp bách khi viễn cổ thú dữ đưa mắt nhìn chòng chọc, thặng thặng liền lùi mấy bước, quanh thân mồ hôi lạnh không dứt!
Hẳn phải chết, hẳn phải chết!
Nếu chọc người này, hẳn phải chết! Mặc dù lão ta có bảy cái mạng, bảy mươi cái mạng, bảy trăm cái mạng, người này đều sẽ nhất nhất giết hết!
- Cự Ngôn thì đã sao, hóa thần thì thế nào, cừu nhân của Ninh mỗ đều là loại toái hư hoặc chân tiên. Chiến trường của Ninh mỗ càng trên Tứ thiên, ở chỗ này, ta không thể yếu hơn Cự Ngôn! Há có thể yếu hơn Cự Ngôn!
Ninh Phàm chiến ý lên cao chót vót, giờ khắc này, sau ba canh giờ, bí cảnh đã mở ra!
Mà hắn thật giống như một đạo mũi tên nhọn, một bước, bước vào thất sắc quang môn!
Sau lưng những người này, chỉ định so ra kém Ninh Phàm.
Bởi vì ngay từ đầu bọn họ đều không có hùng tâm vấn đỉnh đệ nhất, không có chí vượt qua Cự Ngôn.
Quá cương dễ dàng đứt, nhưng không có lòng cương dũng, mặc dù có ngàn vạn cơ duyên, cũng không cách nào thành tiên.
Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc liếc mắt nhìn nhau, hồi lâu không nói, chẳng qua là trong mắt mỗi người đều có chấn động lưu động.
Còn tất cả đại tu sĩ đều kinh hãi không nói, thậm chí trong lúc nhất thời, quên tiến vào quang môn.
Hứa Thu Linh lộ ra vẻ mỉm cười vui sướng. Nàng là một người duy nhất ở đây, tin chắc thực lực của Ninh Phàm.
- Sư phụ, Linh nhi nói đúng rồi.
- Khụ khụ khụ... Quỷ nha đầu, ngươi có phải sớm biết, Chu Minh này lợi hại so với hóa thần sơ kỳ lão Cự Tôn hay không?
- Không biết... Chẳng qua là Linh nhi tin tưởng Chu công tử. Vô Tận hải tu sĩ, không bằng Chu công tử, Vũ giới tu sĩ, không bằng Chu công tử, Cửu giới tu sĩ, không bằng Chu công tử, Tứ Thiên tu sĩ, vẫn không bằng Chu công tử. Có lẽ có vô số người, giờ phút này tu vi trên công tử, nhưng rốt cuộc có một điều, Chu công tử sẽ đặt chân trên đỉnh của trời đất... Linh nhi tin như vậy...
- Nha đầu, ngươi đây là mù quáng tin tưởng...
- Mù quáng thì đã sao... Dứt khoát tin tưởng một người, có lỗi ư...?
Thất sắc quang môn khai ích, chia ra truyền tống các đại tu sĩ.
Địa giới bảy nghìn vạn dặm, Ninh Phàm đứng trên đỉnh một ngọn núi, cầm trong tay bản đồ của bí cảnh.
Thần niệm của hắn đảo qua, trải rộng ba ngàn dặm, đợi xem địa mạo, mới vừa xác định, chỗ ở của mình chính là bí cảnh đông vực.
Hắn chau mày, yêu linh khí nơi đây nặng nề!
Danh như ý nghĩa, yêu linh lực, chính là thiên địa linh khí chỉ có yêu tu có thể hấp thu, tu luyện. Nơi đây yêu linh lực nhiều, cơ hồ là chỗ tu luyện mà yêu tộc được thiên độc hậu. Nếu đổi thành thiên địa linh khí của nhân tộc, nơi đây linh khí nồng đậm gấp mấy chục lần kim linh lực của Hoan Hợp đảo!
Loại linh lực có trình độ này, cho dù là Vô Tận hải, thượng cấp tu chân quốc đều không nhất định cụ bị, sợ rằng chỉ những tu quốc có luyện hư, toái hư trấn giữ, có thể cụ bị.
Yêu linh lực nồng đậm như vậy, quả thật đủ để khiến cho tốc độ tu luyện của yêu thú vượt xa tầm thường.
Nhưng nếu khiến cho yêu thú tầm thường mấy trăm năm tiến hóa thành hoang thú, tựa hồ còn chưa đủ, vả lại nếu chỉ là linh khí nồng đậm, yêu thú tiến hóa, quyết sẽ không chỉ là pháp lực có thể so với hoang thú, cảnh giới cũng có thể đề thăng...
Nơi đây, có chút cổ quái. Yêu thú đề thăng thực lực, còn có những nguyên nhân khác.