Hơp Thể Song Tu

Chương 223-3: Hứa gia có nữ nhân (3)




Chương 223: Hứa gia có nữ nhân. (3)

Người này khí tức không lộ, nhưng Ninh Phàm một cái nhìn ra, người này là nguyên anh trung kỳ, còn cô gái kia, chính là kim đan đỉnh phong. Còn lại tám tên thị vệ, trừ một tên nguyên anh sơ kỳ, những người khác đều là kim đan đỉnh phong.

Người này nói tuy có lễ độ, nhưng mở miệng dọn ra tên của ‘Thập tông’ Huyền Đức tông, hiển nhiên có ý lấy thế đè người.

Vả lại ánh mắt của người này, càng nhỏ không thể tra, liếc một chút trên thân thể của nữ thi, vẻ tươi đẹp chợt lóe trong mắt...

Một màn này, không lừa gạt được Ninh Phàm quan sát.

Hiển nhiên người này dung mạo tuy đường đường, thực là hơn phân nửa cũng không phải là hạng người tốt.

- Xin lỗi... Hoa này là lễ vật ta tặng thê tử, thì không cách nào bỏ sở thích rồi.

- Nhưng ngươi lại không hiểu chỗ cái tên quý của ‘Phi tiên’, ngươi không hiểu hoa, lại muốn hoa, rõ ràng là lãng phí... Nếu ngươi chịu đem chậu hoa bỏ sở thích, ta cho ngươi một vạn tiên ngọc, thế có được không?

Nữ tử áo màu vàng được gọi là Hứa Thu Linh cau mày nói.

- Hiểu hay không hiểu, hoa này đều tất cả thuộc về ta... Hơn nữa ta cũng không thiếu 1 vạn tiên ngọc.

Ninh Phàm dắt nữ thi, cất bước rời khỏi.

Lại thấy tên thanh niên áo màu xanh tên Triệu Tử Kính bước ra một bước, chen tay ngăn cản trước người Ninh Phàm, nụ cười anh tuấn, còn cho thấy một tia âm trầm.

- Một vạn tiên ngọc, không thấp! Đạo hữu hãy bỏ sở thích cho thỏa đáng!

- Ha... Có ý tứ... Nếu Chu mỗ không nhường chậu hoa này, chẳng lẽ ngươi chỉ có trung kỳ tu vi còn dám xuất thủ với ta sao?

Ninh Phàm dừng phắt bước chân, cười lạnh.

- Chỉ có trung kỳ... Vị bằng hữu này khẩu khí thật là lớn, cũng không sợ gió lớn liếm đầu lưỡi sao!

Triệu Tử Kính ánh mắt lạnh lẻo.

Y cốt linh chín trăm tuổi, lại tu luyện tới nguyên anh trung kỳ. 900 tuổi nguyên anh trung kỳ, y cuộc đời này đột phá đại tu sĩ cũng vô cùng có thể. Y được khen là một trong ‘Ngoại hải thất tử’!

Ngoại hải thất tử này y thuộc về mạt lưu, nhưng tư chất đối với người thường mà nói đã kinh khủng.

Thế mà thanh niên trước mắt lại dám nói Triệu Tử Kính y chỉ là nguyên anh trung kỳ!

Người này, vậy là tu vi gì lại giọng ngông cuồng như vậy!

Mình đường đường là nguyên anh tu sĩ, dùng lễ đi nói chuyện với hắn, hắn ngược lại còn dùng lời châm chọc!

Nếu không phải trước mặt người đẹp phải giữ vững phong độ, Triệu Tử Kính y hơn phân nửa đã xuất tay trừng phạt người này.

Triệu Tử Kính nụ cười không giảm. Nhưng thần niệm động một cái, y âm thầm gieo ấn ký trên người Ninh Phàm, hơn phân nửa là muốn trả thù sau đó.

Ấn ký này không gạt được Ninh Phàm, chẳng qua là hắn căn bản không quan tâm.

Triệu Tử Kính này ở đây lấy cái chết rồi!

Nhưng lúc này khiến Ninh Phàm kinh ngạc, là thái độ của Hứa Thu Linh.

Cô gái này bước liên tục nhẹ nhàng, đến gần bên người Ninh Phàm, khuyên nhủ Triệu Tử Kính:

- Được rồi, Triệu thế huynh, phi tiên tuy tốt, nhưng mà vị công tử này đã nói cũng không phải vô lễ. Hoa này là hắn mua, tức thuộc về hắn sở hữu. Phụ thân gần đây hơi có đại sự lo âu, cũng không cần sinh sự mới phải.

Trong lúc nói chuyện, cô gái này lại lặng lẽ lấy thần niệm xóa đi ấn ký của Triệu Tử Kính.

Nàng rõ ràng kim đan đỉnh phong thần niệm, lại đủ để xóa đi ấn ký của nguyên anh trung kỳ. Thần niệm ấy tựa hồ rất có chỗ độc đáo đây.

Ninh Phàm âm thầm kinh ngạc, cô gái này lòng dạ ngược lại không tệ. Hắn nhìn trên mặt cô gái này, đối với Triệu Tử Kính đụng tội, cũng không sao rồi.

- Công tử, đi nhanh đi. Ngày sau làm việc để ý một ít, Vô Tận hải, cũng không phải là đất thái bình...

Hứa Thu Linh cũng không quá coi trọng Ninh Phàm, nàng xem ra, Ninh Phàm hơn phân nửa cũng chỉ là dung linh tu vi, loại tính tình này đắc tội nguyên anh sẽ rất nguy hiểm. Tuy nhiên, nguyện ý vì một chậu hoa, đắc tội người là nguyên anh, thiên hạ lại có mấy người? Chẳng lẽ người này, thực tế là yêu hoa chi sĩ sao?

- Đa tạ cô nương lời tốt khuyên giải.

Ninh Phàm dắt nữ thi, nhàn nhạt đi, từ đầu chí cuối, không nhìn lâu Hứa Thu Linh một cái.

Thái độ dửng dưng như vậy, tuyệt không phải sự ngụy trang như thứ người Triệu Tử Kính. Điều này khiến cho Hứa Thu Linh âm thầm kinh ngạc, thanh niên kia nhìn như người phàm, ngược lại rất bất phàm đây, cũng không biết lai lịch ra sao.

Trong mắt nàng hơi thoáng qua một tia sáng kỳ dị, hóa thành vẻ mỉm cười, bằng lòng với khí độ của Ninh Phàm mà thôi.

Đúng rồi, chỉ có quân tử xem hoa mới có thể có vẻ tiêu sái độc đáo như hắn vậy...

Chút tia sáng kỳ dị đó rơi vào trong mắt Triệu Tử Kính, trong lòng lạnh lẻo.

- Hừ! Triệu mỗ mỗi ngày lấy lòng cô gái này, nàng đều không nói cười với ta. Người nọ đoạt chậu hoa của nàng, ngược lại làm cho nàng cười một tiếng, hừ! Quả nhiên là một thứ điếm thối! Tuy nhiên, cô gái này rốt cuộc là con gái của hóa thần. Phụ thân giao phó, khiến cho ta ngàn vạn cũng phải được cô gái này để tâm, như vậy, phụ thân mới có thể dựa vào hảo cảm của Hứa Như Sơn, từ vị trí phó tông chủ, lên làm chính tông chủ...

Sắc mặt nho nhã không giảm, nhưng lời nói của Triệu Tử Kính lại có mấy phần lạnh lẻo.

Y càng thấy Hứa Thu Linh xóa đi ấn ký mà y gieo cho Ninh Phàm, hiển nhiên đối với lần đầu gặp mặt Ninh Phàm, có ý bảo vệ.

Trong lòng y kiên định hơn nhất định cùng Ninh Phàm tính sổ sau, chính là tiểu bối lại ở trước người nguyên anh tiền bối tựa hồ quá không tự trọng rồi!

- Bằng hữu, không dám lưu lại tên họ sao?

Triệu Tử Kính trong lời nói ẩn chứa rét lạnh.

- Ngươi sẽ không hi vọng biết tên họ ta...

Ninh Phàm đầu cũng không quay lại, nhưng trong lời nói có một cổ lệ khí lau không hết!

Lệ khí đó đã là sau khi tâm cảnh đề thăng, thu phát tự nhiên, chỉ phát ra đối với một mình Triệu Tử Kính!

Lệ khí đó khiến cho Triệu Tử Kính hai mắt cả kinh, nguyên anh trong đan điền lại cả người run rẩy, rơi vào tan vỡ!

Sắc mặt của y đại biến!

Người này rốt cuộc là ai?! Lệ khí mạnh mẽ như vậy, ngoại hải tuyệt không phải hạng người vô danh!

Thậm chí, sợ rằng chỉ có người thứ nhất trong ‘Ngoại hải thất tử’ mới có thể so sánh với hắn!

- Tra! Tra ra lai lịch của người này! Triệu mỗ nhân cũng muốn nhìn xem thử, người này rốt cuộc là ai, lại cuồng vọng đến ngay cả tên cũng dám không lưu!

Triệu Tử Kính truyền âm phân phó, trong lòng cười lạnh.

Người này lợi hại hơn nữa thì đã sao? Chỉ cần không có bối cảnh cấp thập tông, mình có biện pháp bóp chết hắn!

Hứa Thu Linh rất chán ghét nhìn Triệu Tử Kính một cái, nhàn nhạt nói:

- Tiểu nữ thân thể khó chịu, tạm thời trở về Cực Nhạc điện nghỉ ngơi... Như vậy, Triệu thế huynh xin tự nhiên.

Triệu Tử Kính ánh mắt như cũ vân đạm phong khinh, trong lòng lại bốc lên lửa giận.

Hay cho ả gái điếm có mới nới cũ, sẽ có một ngày, Triệu Tử Kính ta sẽ khiến cho ngươi rơi vào trong tay ta!

Thôi, cũng tra rõ lai lịch của tiểu tử thúi kia rồi tính sau. Hắn cuồng vọng như vậy, hơn phân nửa tu vi không yếu, nhưng bối cảnh không kém, có lẽ là một tên công tử của ngoại hải nhị lưu thế lực.

- Nhị lưu thế lực, thì đã sao! ‘Ngoại hải thất tử’ bọn ta tới đông đủ, cho dù là người này có bối cảnh thông thiên, có tu vi nguyên anh hậu kỳ, Triệu Tử Kính ta cũng dám giết chết! Huống chi hắn chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!