Hơp Thể Song Tu

Chương 221-1: Tình thiêu Tô Dao (1)




Chương 221: Tình thiêu Tô Dao. (1)

Chu Minh sao?

Danh tự này thật giống như đã nghe qua, lại thật giống như rất xa lạ... Họ Chu, nội hải Chu gia chăng?

Không đúng, người của Chu gia trên áo đều có lôi thú tộc huy... Người này không phải Chu gia, đương nhiên không phải nội hải... Như vậy là ngoại hải đại tu sĩ đúng không?

Trong đầu Mật Liên nhanh chóng suy nghĩ, khi xác định ‘đại tu sĩ’ trước mắt bất quá là người của ngoại hải, trong lòng lão ta buông lỏng một chút, sự kiêng kỵ vốn có lập tức tản đi chín thành.

Nhưng tản đi lòng sợ hãi, lấy Mật Liên nguyên anh hậu kỳ tu vi, tỉ mỉ quan sát, phát hiện pháp lực ba động của thanh niên trước mắt, thực tế cũng bất quá bộ dáng 460 giáp, so với mình 550 giáp vẫn còn thấp.

Thì ra người này chỉ là nguyên anh hậu kỳ tu sĩ!

Khí thế kia lộ diện một cái, lệ khí hung ác, chẳng lẽ chẳng qua là ngụy trang hù dọa người sao?!

Lão tử Mật Liên lại bị một tên tiểu tử có pháp lực còn thấp hơn so với ta hù dọa sao?!

Ngoại hải nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, hừ, dám đến giả thần giả quỷ, quản chuyện của Hắc Phật tông, không muốn sống sao!

Trên mặt tựa như núi thịt của Mật Liên thoáng qua một tia âm trầm.

- Tiểu tử! Lão tử chính là nội hải ‘Bảy mươi hai đảo’ Hắc Phật tông cửu trưởng lão, Mật Liên! Chuyện tốt của lão tử, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay, phải biết ở Vô Tận hải, chuyện không nên nhất chính là chuyện ngu xuẩn dám lộ ra bất bình. Nếu đắc tội lão tử, lấy ngươi nguyên anh hậu kỳ tu vi, lão tử có thủ đoạn bóp chết ngươi...

- Vậy sao...?

Ninh Phàm khẽ cười lạnh, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.

Mật Liên này không đáng để sợ.

Nhưng trên người người này lại truyền ra một đạo khí tức hung ác cơ hồ có oai của đại tu sĩ.

Dĩ nhiên, dù vậy Mật Liên vẫn không đáng nhắc tới. Nhưng mà thủ đoạn của nội hải Hắc Phật tông, ngược lại có chút độc đáo đây.

Mật Liên thấy thanh niên xuất hiện cười lạnh, trong đầu lão âm thầm tức giận.

Chỉ là một tên nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, lại dám ở trước mặt mình làm bộ làm tịch, tìm cái chết đi!

- Kết trận, giết hắn!

- Dạ!

Dưới một lệnh của Mật Liên, bốn tên hắc tăng xóa đi vết máu nơi mép, người người tay cầm trận bàn màu đen, vây bốn góc Ninh Phàm, thúc giục pháp lực. Giữa chớp nhoáng, một trận văn màu đen rộng ngàn trượng lấy Ninh Phàm làm trung tâm, dọc theo không trung.

Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, nhưng không né tránh. Trận văn này phong cách cổ xưa khó hiểu, truyền thuyết là tiếng khóc của ác quỷ, trận quang diễn xuất từng trận hắc phong. Mỗi một đạo hắc phong trải qua bay lên không, liền diễn hóa làm từng con hắc mãng to cở miệng chén nhỏ, hàng ngàn hàng vạn hắc mãng, khạc lưỡi, chảy hắc tiên, cắn tới Ninh Phàm.

Trận này lấy bốn đạo anh cấp thượng phẩm trận bàn bố trí, chồng lên nhau, cơ hồ không kém gì anh cấp đỉnh phong trận.

Thêm vào đó hắc mãng, không phải mãng không phải độc, thực tế là từng luồng ác niệm của người chết biến thành.

Cho nên trận này tuy phẩm cấp không cao, nhưng chính là đại tu sĩ cũng không muốn vùi lấp trong trận. Một khi bị ác niệm bắt, thân thể không bị thương, nhưng đạo tâm ô nhục, tâm ma nảy sinh, thậm chí có thể lập tức điên cuồng, thậm chí đạo tâm nát bấy!

Nếu đạo tâm bể, cho dù không chết cũng trọng thương!

Trận này vừa ra, Mật Liên cười lạnh không dứt. Nếu Ninh Phàm không trước tiên rút lui ra khỏi phạm vi trận pháp, thì vào một khắc đại trận khải động, hắn không còn cơ hội tránh thoát trận này, trừ phi hắn là hóa thần!

Mắt thấy Chu Minh tới ‘cứu viện’ nhóm người mình, mới vừa đối mặt, lại vùi lấp vào trong trận, Bích Dao tông hai vị nguyên anh trung kỳ nữ tu lập tức mặt đẹp thất sắc.

- Không, không được! Đây là Hắc Phật tông ‘Quần quỷ loạn tâm’ trận, lợi dụng tà niệm của tử thi ác quỷ, chính là đại tu sĩ đều không thể ngăn cản. Chưa kể thanh niên kia có đúng là cuồng ma Chu Minh hay không, cho dù là phải, một khi lâm vào trận này, trừ phi lấy linh bảo hộ thân, nếu không muôn vàn khó khăn chống đỡ ác niệm!

Thậm chí Bích Dao người trúng xuân độc lại đôi mắt đẹp căng thẳng, chống đỡ mạnh thân thể, hận không thể nâng kiếm đi giúp Ninh Phàm. Cô gái này đảm nhiệm lòng hiệp nghĩa ngược lại rất giống với Ân Tố Thu.

- Tiểu tử! Có thể chết với quần quỷ loạn tâm trận, ngươi chết có thể nhắm mắt rồi!

Mật Liên bật cười ha hả, thịt béo trên bụng run lẩy bẩy, nhưng sau một khắc, nụ cười của lão lại thẳng thừng nghẹt thở.

Lão ta lại thấy Ninh Phàm đối mặt đầy trời tà niệm hắc mãng, hắn căn bản không tránh không né, chẳng qua là cười lạnh.

Mắt phải của hắn ti thổ chi tinh, thông suốt hắc mang chợt lóe, thật giống như dâng lên một đạo tinh lực vòng xoáy, hấp lực kinh khủng, đem hắc mãng đầy trời, hút vào bên trong mắt phải của hắn.

Mà vốn ngôi sao màu vàng nhạt dần dần hóa thành vẻ ám hắc, u mang ấy lập lòe tà ác.

- Ừ, ác niệm này ngược lại là có thể làm dưỡng liệu để tu luyện Tam Thi đồng thuật, nhưng vẫn chưa đủ... Nhưng mà điều quần quỷ loạn tâm trận này có ngưng tụ ác niệm ngược lại không tệ... Trận này, ta muốn!

Giờ khắc này, Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, một bước đạp xuống, ngân quang chấn động một cái. Lực của một cái đạp này rõ ràng đạp ở hư không, lại làm cho thiên địa quanh mình cũng đung đưa!

Dưới một cái đạp đó, cái gọi là trận quang ngàn trượng, trận văn màu đen rậm rạp lập tức tan vỡ.

Mà bốn tên nguyên anh trung kỳ hắc tăng bày trận, lập tức hộc máu vội vã lui ra, trận bàn nát bấy, sắc mặt hoảng sợ!

Về phần Mật Liên thì hoàn toàn sửng sốt!

Quần quỷ loạn tâm trận bị người từ trong trận phá vỡ!

Đây chính là ác niệm a! Có thể mê loạn tâm thần, nảy sinh ác niệm của tâm ma!

Nguyên anh sơ kỳ tầm thường, bị một cái ác niệm hắc mãng đánh trúng, phải tâm loạn thất thần. Nguyên anh trung kỳ tu sĩ, cũng tuyệt đối không ngăn được 10 con hắc mãng. Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, trăm con hắc mãng vào cơ thể, nhất định đạo tâm tan vỡ, chính là đại tu sĩ, nếu ngàn mãng tập thân, cũng không qua kết quả cuồng điên nhập ma!

Nhưng ác niệm cực kỳ kinh khủng ấy lại bị thanh niên kia hoàn toàn thôn phệ!

Mà đại trận này có thể so với anh cấp đỉnh phong lại bị người kia đạp một cái, ầm ầm bể tan tành!

Sẽ không sai, lực của một cái đạp đó tuyệt không thua kém ngân cốt đệ tứ cảnh giới, thậm chí là... ngân cốt đỉnh phong!

Trong ngoại hải, không ngờ lại có luyện thể cao thủ kinh người! Chẳng lẽ người này là hậu bối tuấn kiệt của Cự Ma tộc nằm vùng ở Hoan Ma hải hay sao?!

Mật Liên tâm thần đại chấn, nhưng sau một khắc, một cổ nguy cơ sinh tử xông lên đầu, khiến cho tóc gáy của lão dựng lên!

Lão lại thấy sau khi Ninh Phàm đạp bể trận quang, hắn hơi nhắm mắt, lúc mở ra, lãnh đạm mênh mông, khí thế bỗng trỗi lên biến đổi!

Giờ khắc này Ninh Phàm thật giống như bất hủ cổ kiếm treo ở thương thiên!

Hắn bước ra một bước, thiên địa đại thế trong ngàn dặm đều bị một bước dẫn động, hóa thành kiếm mang, chém về phía năm người Mật Liên!

Bất ngờ không kịp đề phòng, ngay cả Mật Liên cũng phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương không nhẹ!

Mật Liên giật khóe mắt một cái, đây là kiếm thuật gì?!