Chương 220: Nguyên Giao giới của ta! (3)
Từng cái pháp bảo, thật giống như ánh sao, sau khi Ninh Phàm đi càn quét hết một trăm đảo, bầu trời đêm lại thêm mấy trăm ngôi sao rực rỡ.
Chỉ cần Ninh Phàm dùng pháp lực thúc giục, thì có thể trong thoáng chốc kích thích mấy trăm pháp bảo tinh thần, công kích người đi vào giới!
Mấy trăm đạo nguyên anh công kích, cho dù là hóa thần cũng sợ rằng sẽ bị mất một hai miếng thịt.
Có trời đất, có không khí, có gió rồi.
Nguyên Dao giới này được Ninh Phàm chế thành một giới giết địch!
Có giới này, chỉ cần hấp thu vào tu sĩ, cho dù là hóa thần sơ kỳ, Ninh Phàm cũng có ba thành nắm chặc đánh chết!
Như vậy, cho dù nữ thi mất khống chế, cho dù Thạch Binh trở mặt, Ninh Phàm trong tay hóa thần tu sĩ, cũng không phải không sức đánh một trận!
Hoan Ma hải đã không xa!
Trên bầu trời, tuyết đen bắt đầu rơi xuống.
- Khải bẩm chủ nhân, phía trước ngoài trăm vạn dặm, chính là Hoan Ma hải... Ở biển đó, tùy tiện chớ có tản ra thần niệm, cho dù tản ra, cũng chớ tản ra quá xa, nếu không tất bị linh quáng ‘Nguyên từ lực’ gây thương tích.
- Nguyên từ lực sao...? Ta biết rồi...
Nguyên từ lực, nguyên lực thiên địa cùng linh quáng hòa vào nhau, hình thành một loại thần thông đặc thù.
Lấy nguyên từ lực, càng có thể tu luyện nguyên từ thần quang.
Mà nếu đem nguyên từ thần quang tu luyện hết sức, chính là chân tiên thần thông ngũ sắc thần quang trong truyền thuyết.
Hoan Ma tông hóa thần lão tổ, Hứa Như Sơn!
Người này chính là người tu luyện nguyên từ thần quang!
Thậm chí trong 13 hóa thần của ngoại hải, thủ đoạn của người này cũng xếp hạng trước.
- Hứa Như Sơn...
Ninh Phàm đang tự trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt lẫm liệt.
Trong tuyết đen thổi mạnh, truyền tới một tia mùi máu tanh nồng nặc.
Mà Ninh Phàm, ánh mắt động một cái.
- Ừ? Cô gái kia, có chút quen mặt... Đúng rồi, chính là nàng.
...
Trong tuyết đen, một đội nữ tu áo xanh thở gấp liên tục, mỗi người đều có tổn thương không nhẹ.
Đội nữ tu hơn 30 người xinh đẹp y y, dung mạo không tầm thường, tu vi không kém. Người yếu nhất đều là kim đan sơ kỳ, mà trong đó còn có ba tên nguyên anh nữ nhân!
Một nữ nhân ở giữa, mặc đồ cung trang màu xanh, nguyên anh sơ kỳ, tựa hồ đã trúng độc không nhẹ, mặt đẹp tái nhợt, môi anh đào lại tím đen.
Hai nữ nhân bên cạnh hơi lớn tuổi, có nguyên anh trung kỳ tu vi, chính là khách khanh trưởng lão của tông này.
Một đội nữ nhân này đặt ở ngoại hải, cũng coi là người không kém, nhưng giờ phút này, lại bị năm tên nam tử đầu hói cười gằn, vây lấy.
Trong năm người, bốn người là nguyên anh trung kỳ, còn lão tăng hói đầu cầm đầu là hậu kỳ!
Năm người này huyệt Thái Dương nhô ra, mặc tăng bào màu đen, có mập có gầy, tay cầm phật bảo màu đen, đạp mây đen, từng tên tà khí lẫm nhiên.
Nhất là lão tăng kia, một người mập mạp, xa xa nhìn tựa như một núi thịt.
Ánh mắt của lão lộ tà quang, quét qua chúng nữ, cuối cùng lại rơi xuống trên người cô gái trung tâm, liếm liếm đầu lưỡi.
- Bích Dao tông chủ, Tô Dao! Hắc hắc, sao không ở tông môn ngây ngô, chạy đến Hoan Ma hải du ngoạn, khà khà, nơi này cũng không phải là chỗ để nữ lưu bọn ngươi nên tới... Ngươi chẳng lẽ không biết, nữ nhân ở ngoại hải như thế, cho tới bây giờ chỉ có đỉnh lô sao?
- Hừ! Các ngươi là người nào! Biết rõ bổn tông là thập tông tông chủ, còn dám... còn dám hạ độc...
Gương mặt xinh đẹp của Tô Dao dần dần bắt đầu hiện lên đỏ ửng khác thường, người mất sức.
Một bên hai tên trung kỳ khách khanh, lập tức mặt hoa thất sắc, nhận ra loại độc Tô Dao trúng phải!
- ‘Lạc trinh tán’! Nguyên anh nữ tu ngửi một chút sẽ khí lực hoàn toàn biến mất, đảm nhiệm thành vật cho địch nắn bóp! Đây, đây... Vật này chỉ có nội hải ‘Hắc Phật tông’ mới có, ma đầu bọn ngươi, rốt cuộc là người của nội hải Hắc Phật tông!
- Không sai! Lão tử chính là Hắc Phật tông cửu trưởng lão, Mật Liên! Các ngươi những hoàng hoa khuê nữ này rơi vào trên tay lão tử. Hắc hắc, một tên cũng không chạy khỏi! Chính là ngoại hải thập tông, trong mắt Hắc Phật tông ta, cái gì cũng không tính! Lão tử vốn tới mua ‘hóa thần đỉnh lô’, không ngờ, hắc hắc, lại còn chưa vào Hoan Ma tông, đã bắt được một đội đỉnh lô trước!
Lão tăng lấy ra một cái pháp linh màu vàng đen, nhẹ nhàng lay động, lập tức, quanh mình thiên địa hắc sa cuồn cuộn. Phàm là nữ nhân hút vào hắc sa, lập tức lửa dục đốt người.
Cái hắc sa này cũng có mục đích rõ ràng, nó lấy tinh nang phong kiền của nguyên anh hải yêu mài vụn, tuy không bằng Lạc trinh tán bá đạo, nhưng đối với nữ nhân dưới nguyên anh cũng cơ hồ một kích phải giết.
Cơ hồ hắc sa cùng lên, trừ hai vị nguyên anh trung kỳ trưởng lão, tất cả nữ tu đều trúng xuân độc, mất đi chiến lực.
Hắc Phật tông này, tu hoan hỉ thiện, tông môn có vô số bí thuật, đối phó nữ nhân bắt vào tay!
Hơn nữa hai vị trưởng lão dù chưa trúng độc, lại bị gió cát phong bế đường lui, căn bản không thể nào thoát đi.
Mà trong mắt của lão tăng tràn đầy hài hước như một màn mèo vờn chuột. Lão ta thích nhất chính là nhìn nữ nhân biết rõ lão là địch nhân, nhưng cuối cùng không nhịn được lửa dục, đầu hoài tống bão với lão.
Tô Dao mặt lộ tuyệt vọng, nàng dần dần cảm thấy, mình hạ thân đã sềnh sệch một mảnh, trơn trợt không chịu nổi.
Chuyến này, vốn muốn đến Hoan Ma hải mua một quả nguyên anh đạo quả, để chuẩn bị cho muội muội Ân Tố Thu kết anh.
Hoan Ma hải tuy là đất ma tu hoành hành, nhưng ngoại hải tu sĩ, nhìn trên mặt Bích Dao tiên đảo, cũng phần lớn không dám động thủ với nữ tu của tông môn này.
Chẳng qua nội hải tu sĩ lại bất đồng.
Mười tông ba đảo, trong mắt nội hải tu sĩ bất quá là thế lực tầm thường!
Tô Dao không ngờ, lần này đi Hoan Ma đấu giá, lại có một tên hóa thần đỉnh lô bán ra, mà đỉnh lô kia cũng đưa tới không ít nội hải ma đầu.
Những người này tứ vô kỵ đạn, căn bản không sợ uy danh của Bích Dao tiên đảo!
- Đáng hận, nếu chịu nhục với đám dâm tăng này, còn không bằng... chết!
Tô Dao mắt lộ vẻ thê lương, nguyên anh hậu kỳ tu sĩ cùng nguyên trung tu sĩ, tu vi căn bản khác biệt trời đất. Chớ nói trúng xuân độc, chớ nói đối phương có thuật khắc chế nữ nhân, cho dù không có, đám người Tô Dao cũng tuyệt không phải là địch của năm tên ma tăng kia!
Nhưng nàng vừa mới chuẩn bị dẫn kiếm tự vẫn, một cổ khí thế thật giống như kinh thiên, đánh xơ xác hắc sa ngàn dặm!
Trước khí thế kia, đám ngũ ma tăng Mật Liên căn bản ngay cả con kiến hôi đều không tính!
Dưới khí thế đó, nguyên lực thiên địa chấn động một cái, Mật Liên ngực như trúng đòn nghiêm trọng, thặng thặng liền lùi lại mấy chục bước, bấy giờ mới ổn định thân hình.
Nhưng bốn tăng khác lại đều ngực đau xót, phun ra máu đen!
Mật Liên cố tự trấn định, dù chưa từng gặp mặt, đã hết sức sợ hãi đối với người tới.
Khí thế kia tuyệt mạnh!
Nhưng càng làm cho Mật Liên sợ hãi, là trong khí thế có một tia lệ khí hiện lên hồng mang ngưng mà không tán!
Cái này phải giết hết bao nhiêu nguyên anh, mới có thể tích lũy lệ khí nặng như vậy!
- Người nào? Người nào dám làm trở ngại chuyện tốt của nội hải Hắc Phật tông ta, không muốn sống sao? Chẳng lẽ không biết, Hắc Phật tông tông chủ ta là hóa thần trung kỳ tu sĩ!
Mật Liên cắn răng nói.
- Chu Minh...
Một thanh niên quần áo trắng áo bào đen từ từ hiện thân, sau lưng đi theo nữ thi cùng Dư Long.
Lúc Tô Dao chợt thấy người tới, vốn dĩ nàng tuyệt vọng, lập tức lộ ra vẻ mặt khó mà tin tưởng.
Người này, nàng đã từng gặp qua!
Tên này, nàng đã nghe rất lâu!
- Là ngài, sao lại như vậy... Đúng thật là ngài, thật sự là ngài sao?
Thanh niên này chính là nam tử ngày đó đưa Ân Tố Thu đi Bích Dao tiên đảo...
Nhưng Tô Dao không cách nào lý giải...
Ngày đó nàng gặp qua Ninh Phàm, cho rằng người này là nguyên anh trung kỳ, nhưng rốt cuộc, Ân Tố Thu lại nói với nàng, người này là dung linh.
Dung linh... nhưng khí thế của thanh niên trước mắt rõ ràng kinh khủng hơn so với đại tu sĩ!
Nếu không phải Ân Tố Thu nói láo, như vậy chính là nói, từ một khắc người này đưa Ân Tố Thu vào đảo, hơn mười năm trôi qua, người này từ một giới dung linh, tu luyện tới cảnh giới đại tu sĩ!
Mà nếu người này nói không ngoa... Hắn không phải là đủ để lực địch đại tu sĩ, thậm chí vô địch dưới hóa thần!
Nếu hắn đúng là... Chu Minh!
- Ngài, ngài...
Tô Dao kinh ngạc nói không ra lời.
- Tô Dao tiên tử, từ biệt mười năm, phong thái như cũ... Tố Thu, khỏe không…?
Rõ ràng là thanh niên lạnh lùng như băng, nhưng lúc nói đến Tố Thu, ánh mắt lại rất ấm áp, khẽ mỉm cười.
Mà nụ cười này rơi vào trong mắt Tô Dao đang trúng xuân độc, còn anh tuấn hơn so với nụ cười của tất cả nam tử khắp thiên hạ.
Đó làm cho trái tim của nàng run lên...
Thân thể mềm mại, càng ngày càng cảm thấy khó chịu...