Chương 207: Thứ văn sư, ti thổ ma tinh! (1)
Trời chia tứ minh, đất phân cửu giới.
Cửu giới là hạ giới tiên giới, ba giới mạnh trước nhất là Ma giới, Yêu giới, Thiên tiên giới, thứ tư là Địa tiên giới, năm giới thấp hơn là ngũ hành tiên giới gồm: Vũ giới, Kiếm giới, Hỏa giới, Sơn giới, Thụ giới. Trong Cửu giới, cao nhất không qua Toái hư, hoặc Tán tiên, Tán yêu, Tán ma những kẻ thành tiên bị thất bại.
Tứ minh Tiên giới là Bắc minh hỗn thiên, Đông minh hư thiên, Tây minh phạm thiên, Nam minh đế thiên. Tứ thiên tiên giới đều do một thế lực tuyệt cường chưởng khống, hợp xưng Tứ Minh tông, cộng lập tiên phủ, bay thẳng lên chi tiên, liền ở tiên phủ nhậm chức. Trong đó, người điều khiển của Đông minh hư thiên là Thần Hư các.
Người điều khiển Bắc minh hỗn thiên là Di Thế cung.
Bốn thế lực lớn thường thường sẽ có truyền nhân hạ phàm lịch luyện, cũng như duy trì vị trí của cửu giới. Vị trí này có thể che chở cho hạ giới Thần Ma mạch tu sĩ, bay thẳng lên tứ thiên, nhưng giá cao chính là sau khi phi thăng, gia nhập thế lực này.
Tứ minh tiên giới, lại được gọi là ‘Phá toái tiên giới’, là thứ thay thế sau khi Cổ thiên đình thất lạc, là đất của hạ giới nhân tộc phi thăng.
Yêu giới yêu tộc, không vào tứ minh thiên, mà bay thẳng vào ‘Yêu Linh chi địa’.
Tin đồn bên trong Yêu Linh chi địa, lại phân ra ‘Tỉnh giới’, ‘Mộng giới’, cụ thể Thạch Binh cũng không biết.
Ma giới Ma tộc, cũng không vào tứ minh thiên, mà phi thăng vào ‘Hoang cổ ma uyên’...
Những tin tức này từ trong miệng của Thạch Binh nói ra, cũng là Ninh Phàm lần đầu tiên nghe được hoàn chỉnh.
- Chu Minh, nếu ngài chịu tiếp nhận vị trí cửu giới của Di Thế cung ta, tiểu thư có thể giúp ngài bay thẳng lên tứ thiên... Ngài cần biết, dựa vào lực tự thân, toái hư thành tiên, có bao nhiêu khó khăn... Nếu có thể vào tứ thiên, có ‘Phong Thần bảng’ cùng ‘Hương hỏa chi lực’ tương trợ, ngài đột phá chân tiên, dễ như trở bàn tay...
- ... Để cho ta suy tính một chút...
Ninh Phàm yên lặng.
Vị trí cửu giới này nghe ra quả thật mê người. Loạn Cổ ký ức truyền thừa, đến toái hư thì ngừng, cũng không nói tới thủ đoạn thành tiên. Đây cũng nói, sau khi tu vi của Ninh Phàm đến toái hư thì không cách nào dựa vào Loạn Cổ ký ức có kiến thức nhìn xa trông rộng cao hơn người một bậc nữa.
Tỷ lệ phi thăng thành tiên của hắn sẽ giống như tu sĩ tầm thường vậy, chẳng khác gì tỷ lệ không đến một phần trăm...
Có vị trí cửu giới, cơ hồ ổn thỏa thành tiên, nhưng có muốn vị trí của Di Thế cung hay không, sau khi phi thăng gia nhập thế lực này... Điều này Ninh Phàm quả thật nghĩ không xong.
Bình tâm mà nói, so với Bắc Tiểu Man điêu ngoa tự dưng, tiếp nhận vị trí của Thần Hư các có lẽ tốt hơn... Đối với tiểu yêu nữ đeo bám người đó, Ninh Phàm cũng có ấn tượng không xấu.
Dứt khoát thành tiên phi thăng, đối với Ninh Phàm hiện giờ vẫn còn xa không thể đến, ngược lại không cần vội quyết định vào thời khắc này. Có chấp nhận vị trí, tiếp nhận vị trí nhất thiên đó hay không cần phải cẩn thận cân nhắc. Thí dụ như hỏi lão ma một chút xem mảnh Tiên giới đó... ít nhất, cần phải thầy trò phi thăng nhất giới, để có thể phối hợp chiếu ứng nhau.
- Chuyện này ngày sau hãy nói a. Trước tiên khắc ma văn cho ta đi.
Ninh Phàm điềm đạm nói.
- Được rồi...
Lập trường của Thạch Binh đương nhiên không có tư cách uy hiếp Ninh Phàm. Nếu vào lúc Ninh Phàm mới tới Bồng Lai, Di Thế cung chủ động lấy lòng hắn, hơn phân nửa đã lưu lại ấn tượng tốt, hôm nay thì sao...
- Thứ văn thuật, truyền từ Cổ Ma tộc ‘Điêu Thạch tộc’, phụ linh thuật, truyền từ cổ yêu tộc ‘Yêu linh tộc’, tuy cuối cùng truyền ra, nhưng suy xét về tới bản nguyên gốc mà nói, thì cũng không phải là do nhân tộc sở hữu. Cổ Yêu linh tộc, ta biết không nhiều, nhưng Cổ Ma Điêu Thạch tộc... Tộc này lúc thái cổ, thậm chí có thể dựa vào một cây kim trong tay, điêu khắc ra... Thái cổ Thần Ma mạch trong cơ thể của Ma tộc! Ha ha, lạc đề rồi, nói một chút Thứ văn thuật đi... Yêu tộc Ma tộc thân thể hơn người người, mới chịu đựng sự đau nhức dữ dội của thứ văn. Thạch Binh ma văn là binh cấp ma văn, thấp nhất cần đâm 7 văn, nhiều nhất khắc đầy 99 văn... Ma văn có thể tấn cấp, mấy bút lần đầu khắc ma văn quyết định cho sự trưởng thành cuối cùng của ma văn đó. Nhắc nhở ngài thêm lần nữa, khắc ma văn này cực kỳ đau đớn...
- Ngươi nói rất nhiều lần...
- Không, thật sự sẽ rất đau, lấy thân khôi lỗi của tôi lúc chịu đựng đạo ma văn thứ 13, cơ hồ thân thể tan vỡ, không cách nào khắc xuống đạo thứ 14. Mà Thần Ma truyền nhân trên Tứ thiên, người khắc ma văn, nhiều nhất bất quá chịu đựng 24 đạo, ở Tứ thiên đã là nhân kiệt... Vì vậy sự đau đớn khi khắc ma văn này không phải người thường có thể chịu đựng, cho nên ma văn này dùng để đề thăng thực lực của khôi lỗi...
- Gì? Nói cách khác, nếu ta tập được thực khắc thuật của ma văn này thì thực khắc cho luyện thi, khôi lỗi, thí dụ như hắc giáp luyện thi của ta, có thể vì đó mà đột phá ngọc mệnh cảnh!
Nếu như vậy, Ninh Phàm ngược lại có thể thi ma mạch hóa thi thuật, chế tạo hành loạt ngọc mệnh cảnh luyện thi, mang trăm ngàn cỗ luyện thi có thể so với Hóa thần càn quét Vũ giới!
- Đó là không thể nào, Thứ văn thuật, tuyệt đối không phải đơn giản như so với Phụ linh thuật. Nếu ngài không có ngàn năm, không học được ma văn binh cấp trở lên! Thêm vào đó cho dù ngài có học, để luyện ra một cỗ ngọc mệnh cảnh luyện thi, thì cần giết hại gần trăm Nguyên anh, luyện chế bí huyết... Hơn nữa cuối cùng, luyện thi vô thần còn chưa hẳn có thể thứ văn thành công... ‘Tiên châm’ kia của ngài, cho tôi mượn dùng một chút...
- Tiên châm?
Ninh Phàm đưa kim may cho Thạch Binh.
- Ừ, đây là nữ hồng chi vật của tiên nữ ở thượng Cổ Thiên đình sử dụng, ngày sau nếu ngài có cơ duyên, vào Thiên Đình di chỉ, có lẽ có thể thấy một ít. Vật này dùng làm thứ văn, tốt không còn gì bằng... Thứ văn chia ba bước, bước đầu tiên, lấy châm đâm thể khắc họa ma văn, bước thứ hai rót vào bí huyết, bước thứ ba kích hoạt ma văn...
Ninh Phàm cởi áo, lộ ra sống lưng, nhìn sống lưng gầy yếu của hắn, Thạch Binh nhướng mày một cái.
- Thể chất gầy yếu như vậy, sợ rằng không chống nổi 7 đạo ma văn... Sự đau đớn của thứ văn đã khó nhịn, lại thêm cái đau của Ngọc Hoàng đan càng làm Thần Ma sợ hãi... Lúc thứ văn, ngài tạm thời chớ có uống Ngọc Hoàng đan.
- Không cần lo âu...
Ninh Phàm đương nhiên sẽ không nói cho Thạch Binh phương pháp uống Ngọc Hoàng đan là lấy đau ngừng đau, muốn khắc nhiều mấy đạo ma văn, nói không chừng, còn phải dựa vào Ngọc Hoàng đan chống nổi đau đớn.
- Bắt đầu rồi... châm thứ nhất!
Ngón tay của Thạch Binh sáng lên một đạo ánh sáng nhỏ. Cổ tay run lên, kim may lập tức hóa thành cây châm dài ba tấc, bất chợt cả cây đâm vào sống lưng của Ninh Phàm!
Dưới sự khống chế của bí thuật, một giọt máu đều không rỉ ra, thế nhưng sự đau đớn khi đâm vào người lại trong nháy mắt đề thăng gấp mấy lần.
Mà khi Thạch Binh dùng pháp lực khống châm, thật giống như chỉ một cái viết chữ, rạch mạnh một cái vào sống lưng của Ninh Phàm, lập tức, chỗ đau đó lật gấp mấy lần, chính là Hóa thần cao thủ chỉ sợ cũng không giữ được định lực, bật tiếng kêu rên.