Hơp Thể Song Tu

Chương 198-2: Đạo tâm liệt, Thạch Binh hiện! (2)




Chương 198: Đạo tâm liệt, Thạch Binh hiện! (2)

Ninh Phàm vung tay lấy ra ngọc giản do Tần Minh dâng lên, đè ở mi tâm, thần niệm thâm nhập vào bên trong.

Rất lâu, hắn trầm ngâm nói:

- Đan Đỉnh môn ở Mạc Nam thành, lấy độn tốc của ta một ngày sẽ tới. Nếu lấy “Hôi sắc thuấn di” có thể so với đại tu sĩ, ngay lập tức ngàn dặm, một canh giờ là bước ngang qua mấy vạn dặm đảo vực. Khoảng cách buổi đấu giá còn có mười ngày. Mười ngày, cho hai nữ tử cơ hội tu dưỡng, mười ngày sau đi Mạc Nam!

Hắn đưa tay, một tia hỏa diễm màu xám tro, lượn lờ ở lòng bàn tay của hắn.

Hỏa diễm này là âm dương hỏa. Sự huyền diệu của nó là dung hợp băng hỏa làm một thể, hợp ra một tia Âm Dương chi lực, giết người!

Ngày đó ở Thất Mai, Ninh Phàm tuy ngưng hỏa diễm này, nhưng nó cùng hàn khí không mạnh. Căn bản không thể nào phát huy uy lực của lửa này.

Mà hôm nay, Hắc Ma viêm, Bạch Cốt viêm hai loại ngũ phẩm linh hỏa, Cốt Ngục Khí Tức, Tùng Hàn Tủy hai loại ngũ phẩm hàn khí, bốn vật hợp nhất... Uy lực của lửa này làm bị thương Hóa thần! Dĩ nhiên, chỉ là bị thương thôi.

Hơn nữa lửa này trong đó có Âm Dương chi lực, cho dù chỉ có một tia, cũng hoàn toàn không phải là Ninh Phàm có thể khống chế. Đây là chân chính lá bài tẩy, nếu thi triển, tất nhiên phản phệ nghiêm trọng...

Không gian trong tháp, Ninh Phàm từng hoàn toàn kích thích Âm Dương chi lực của hỏa diễm này, cơ hồ trong nháy mắt, đem vạn dặm núi sông đốt thành hư vô!

Mà giá đó chính là Ninh Phàm trong ba tháng, không cách nào điều động pháp lực chút nào...

Đó là lực lượng cực lớn vượt xa Nguyên anh, Hóa thần cảnh giới!

Lửa này, chính là lý do ngày đó Hóa thần Thạch Binh kiêng kỵ Ninh Phàm!

Thuấn di, bởi vì pháp, niệm tương hợp, băng, lửa hòa hợp, mà hóa thành màu đen. Ngay lập tức ngàn dặm, chỉ có đại tu sĩ mới có thể chân chánh làm được! Mà phổ thông Nguyên anh, tương tự Cảnh Chước, có thể một cái thuấn di mười mấy dặm, liền lập lòe chạy trốn, đều hiếm thấy.

Giờ khắc này Ninh Phàm, chân chính ở Vô Tận hải ngoại hải, có thực lực tự vệ, xưng hùng!

- Đan Đỉnh môn đỉnh lô có hạn, nhưng trong ngoại hải, còn có hai đảo lớn có đại tán tu tụ tập, nhất định có thế lực buôn bán đỉnh lô của họ... Lần này, ta tất đạp biến ngoại hải, sau khi đột phá trung kỳ, lấy tốc độ nhanh nhất... sau đó đột phá nguyên! Nếu đỉnh lô khai thác hết, liền vào nội hải, nếu nội hải cũng không đủ đỉnh lô, thì quét sạch duyên hải các nước. Lấy thực lực của ta, chỉ cần cẩn thận, chính là phạm vào giới pháp, Vũ điện cũng không bắt được ta!

Đêm này, Bắc Tiểu Man lại thống khổ không dứt.

Từng tên Kim đan tỳ nữ, chẳng biết tại sao, tiểu thư lại phát cơn giận ngút trời, khắp người vết máu trở lại nam tháp, chấn kinh Huyền Vũ thành!

- Tiểu, tiểu thư... Ai chọc người tức giận như vậy, có cần tỳ tử giúp tiểu thư hả giận hay không...?

- Cút cút cút, cút hết cho Bổn cung!

Bắc Tiểu Man nhỏ thó tựa đầu ngu dốt trong chăn, tức giận khó dằn.

Nàng bình phục tâm cảnh, muốn ngủ, nhưng vừa mới nhắm mắt, trong mộng liền hiện ra nụ cười khó ưa của ‘Chu Minh’. Từng bước một, thân thể trần truồng, cây hỏa nhiệt đến gần mình.

Không để ý mình phản kháng, dứt khoát xé rách áo quần, vớ của mình, hủy đi sự trong sạch của mình.

- Không được!

Nàng thấy ác mộng thức tỉnh, áo lụa mỏng đổ mồ hôi đầm đìa.

- Chu Minh... Ngươi vô sỉ!

Nàng chửi rủa, nhưng trong lòng lại có vẻ sợ hãi đối với ‘Chu Minh’.

Lấy cá tính cậy mạnh làm càn của nàng, lần đầu tiên trong đời sợ hãi một người.

Ma niệm nát lòng... Chu Minh này có thủ đoạn thật là ác độc!

- Bổn cung không ngủ được... Thạch Binh, kể chuyện cho ta nghe... Thạch Binh? Người đâu?

Bắc Tiểu Man mắt sáng long lanh chứa sát cơ. Thạch Binh này đáng chết, cũng không biết chạy đi nơi nào.

...

Đêm, trăng sáng treo cao.

Một đạo khí tức mờ ảo, xuất hiện ở Tần lâu, một tia tức giận mênh mông, phong tỏa Ninh Phàm...!

Không lưu loát, giọng điệu quái dị, ở bên tai Ninh Phàm, thật giống như núi đá vỡ vang lên, nổ tung!

- Con kiến kia! Ngươi làm bị thương đạo tâm của Tiểu Man tiểu thư, cần cho ta một câu trả lời thỏa đáng!

- Thỏa đáng? Buồn cười! Nàng muốn giết ta, lại có từng cho ta cái gì thỏa đáng!

Cơ hồ lập tức, Ninh Phàm thu hai nữ tử đang ngủ say vào trong Đỉnh Lô hoàn, mặc áo vào chợt lóe đã hóa độn quang, đạp trời đứng dưới ánh trăng!

Gió đêm lạnh lẻo!

Hắn tóc dài bay lượn, ánh mắt ngưng trọng, người trước mắt là một khôi lỗi Thạch Binh hình thái cự nhân núi non trùng điệp! Chính là đạo Hóa thần khí tức cực kỳ mịt mờ mà Ninh Phàm cảm giác được từ bên người Bắc Tiểu Man!

- Bồi tội cho Tiểu Man tiểu thư! Đền bù vết rách ở đạo tâm của nàng!

- Nếu ta cự tuyệt thì sao?

Ninh Phàm cười lạnh.

- Chết!

- Vậy sao...?

Giờ khắc này, Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, trên lòng bàn tay, vọt nổi lên âm dương hỏa!

Mình không phải là đối thủ của Thạch Binh, vậy dựa vào lửa này, liều mạng phản phệ, làm bị thương Thạch Binh này!

Ánh mắt của Thạch Binh không động, bỗng nhiên rét một cái! Chính là lửa này, ngày đó cho nó nguy cơ cực lớn, khiến cho mình kiêng kỵ, không nghe mệnh lệnh của Bắc Tiểu Man, bắt lại Ninh Phàm.

Nhưng ngày đó cùng bây giờ, tình hình đã bất đồng. Hôm nay Ninh Phàm đả thương Bắc Tiểu Man, như vậy Thạch Binh chính là kiêng kỵ, cũng phải bắt Ninh Phàm!

Ngay trong lúc Thạch Binh lẫm nhiên có uy, trong Âm Dương tỏa, lại truyền ra tiếng ngáp thản nhiên của Lạc U.

Nàng dãn gân cốt một cái, bất chợt cười nhạo.

- Người của Di Thế cung, luôn thích lấy thế đè người đây... Hảo đệ đệ, có cần tỷ tỷ giúp ngươi, thu Thạch Binh này, biến thành khôi lỗi của mình hay không?

- Sao? Có biện pháp bực này ư?!

Ninh Phàm ánh mắt sáng lên!

Nếu có bí pháp chơi ngầm Thạch Binh, hắn đương nhiên sẽ không liều mạng trọng thương... Thần không biết quỷ không hay, bắt đi Hóa thần khôi lỗi, làm đả thủ cho dù!

Như vậy hắn ở Vô Tận hải ngoại hải... cơ hồ vô địch!

- Đương nhiên là có đây, tỷ tỷ không phải đã nói sao, năm đó tỷ tỷ cùng Di Thế cung có chút ân oán đây... Cho nên liền sát phí khổ tâm, tìm được không ít thủ đoạn đối phó với Di Thế cung ‘Thạch binh bát trận’... Ngươi đã kết anh rồi sao? Rất nhanh, lấy Nguyên anh tu vi, cộng thêm bí thư, bắt lại Hóa thần sơ kỳ Thạch Binh này, tuy nhiên bắt vào tay! Nhưng... tỷ tỷ giúp ngươi một lần, ngươi phải nhớ tốt với tỷ tỷ đây... “Âm Dương biến” tu luyện nên tăng nhanh, sớm ngày tu đến tầng thứ ba, cứu ra tỷ tỷ... Trễ nữa, tỷ tỷ sẽ phải bị ‘Huyền Âm giới’ hoàn toàn ‘ăn’ mất...

Trên Thạch Binh, có một cổ chiến ý phong tỏa trường không. Dưới chiến ý này, tất cả động tĩnh nơi đây đều bị không gian phong tỏa, một tia không lọt.

Không người nào biết, trên bầu trời đêm có Hóa thần khôi lỗi giằng co với Ninh Phàm... Thạch Binh này không thích hợp hiện thân, không thích hợp để người biết.

Chính là đại tu sĩ cũng khó mà chấn vỡ Thạch Binh phong tỏa, bỏ chạy.

Đây là thủ đoạn thường dùng của Hóa thần tu sĩ, nhưng Ninh Phàm thì lần đầu thấy.

- Trời sanh ta chiến!

Thạch Binh không lưu loát tiếng như sấm, nhưng ngoại giới căn bản không thể nào nghe một hai.

Một cổ chiến ý ác liệt càn quét từ trên người Thạch Binh. Nó thân là khôi lỗi bị chế được, chỉ có một sứ mạng, đó chính là... chiến!

Chiến ý thuần túy này đủ khiến cho đại tu sĩ sợ hãi.

Nhưng thổi đến trước người Ninh Phàm, lại tan rã, hóa giải một cách hời hợt.

Cũng có một cổ vũ ý nhàn nhạt tản ra quanh thân của Ninh Phàm vào lúc này.

Đêm nay, mưa rơi xuống Bồng Lai!

Vũ ý tan rã chiến ý, dưới Ninh Phàm thao túng, cũng không hòa tan không gian phong tỏa.

Thạch Binh sợ hiện thân, hắn cũng muốn bắt Thạch Binh, tránh tai mắt của người, im lặng phát tài.

- Vũ chi thần ý đối với loài người mà nói đã không tệ, nhưng ngươi làm bị thương Tiểu Man tiểu thư thì phải chết!

- Tiểu Man? Bắc Tiểu Man danh tự này, ngược lại rất phù hợp cá tính của nàng...

Thạch Binh nói xong, ra quyền! Tất cả khí lực hòa vào giữa một quyền, hóa thành tiếng núi lở!