Hơp Thể Song Tu

Chương 197-2: Chọn tình tỷ muội, dụ hương Tần lâu (2)




Chương 197: Chọn tình tỷ muội, dụ hương Tần lâu. (2)

Tần Minh than thở không dứt, chớ nhìn người này đối với Ninh Phàm khách khí, từ đáy lòng là một tên Ma Quân giết người không tính toán. Lão ta cũng không phải đối với mỗi một Nguyên anh đều cung kính, ít nhất với Cảnh Chước đã ở nơi đây trước Ninh Phàm lại không có loại đặc thù đãi ngộ này.

Lão giết người vô số, nhưng trước mặt Ninh Phàm, lại cảm giác được sát ý, mùi máu tanh mạnh hơn.

Lập tức, lão ta liền xem Ninh Phàm là một cao nhân tiền bối giết người tàn khốc, hy vọng học hỏi nhiều hơn cử chỉ của hắn, tới cảm ngộ đạo của mình. Nếu có thể cùng Ninh Phàm một tràng đối thoại, là chuyện hạnh phúc ra sao!

Ai, bất quá mình làm sao có thể sánh cùng vị tiền bối nổi danh trong Sát lục đạo này.

Cốt linh 340 năm, mặc dù có sai số chút ít, cũng không kém bao nhiêu.

Tiền bối Sát lục đạo này là một thiên tài a! 340 tuổi Nguyên anh, dõi mắt Vô Tận hải, đều là hạng người cực kỳ hiếm hoi.

Lão ta than thở, lại than thở, so với Nguyệt Linh không mò tới Ninh Phàm vẫn là than thở. Tần Minh cung kính dâng lên ngọc giản, thối lui, sau khi đi xuống lầu, tiếng thở dài vẫn có thể mơ hồ nghe được.

- Người này đối với chủ nhân rất cung kính đây... Chủ nhân, rốt cuộc là Nguyên anh rồi sao...?

Trên mặt Băng Linh, lại mang nụ cười thống khổ, nụ cười rất miễn cưỡng.

Đúng rồi, chủ nhân kết anh rồi, lấy tư chất kinh tài tuyệt diễm của người, 300 năm kết anh, vốn dĩ tầm thường. Thì ra, trong Đỉnh Lô hoàn 10 năm, chủ nhân đã một mình vượt qua ba trăm năm xuân thu rồi sao.

Nguyên anh... Nguyên anh lão quái, sắc bổ chính là Kim đan nữ tu có ích lợi gì đâu?!

Đúng rồi, đúng rồi... Cho nên chủ nhân muốn nghe ngóng tin tức của Đan Đỉnh môn, muốn đem tỷ muội mình... bán đi!

Bán... Ta tự nguyện ở lại trước người chủ nhân, ngài lại muốn bán ta!

Bởi vì tư chất không cao, ngay cả tư cách ở lại bên người chủ thân cũng không có sao...?

Băng Linh đang cười, nhưng dưới nụ cười kia, là nỗi buồn ruột gan đứt từng khúc.

Còn Nguyệt Linh thì trầm mặc... Ánh mắt như nước sâu, choáng váng đầy nước mắt.

- Chủ nhân, Nguyệt Linh rốt cuộc chỗ nào không tốt, nô tỳ có thể thay đổi, xin chủ nhân...

- Im miệng! Chủ nhân làm như vậy, nhất định là vô cùng thiếu tiên ngọc, mới có thể ra... hạ sách này... Không được làm trái... Chủ nhân...

Băng Linh muốn cười, lại không nhịn được khóc.

Tay cầm ngọc giản, Ninh Phàm còn chưa kịp nhìn kỹ, liền bị biểu hiện dị thường của hai nữ tử làm cho giật mình.

Từ trong vài lời phơn phớt của hai nữ tử, hắn lập tức nghe ra, hai nữ đã hiểu lầm hắn thiếu tiên ngọc, muốn bán đỉnh lô...

Chớ nói Ninh Phàm người mang 2000 vạn tiên ngọc, căn bản không thiếu tiền.

Cho dù thiếu tiền, Ninh Phàm hắn giết người cướp của, cũng không bán đỉnh lô.

Cho dù bán hết đỉnh lô, nhưng hai nữ tử là đặc thù căn bản không thể bán...

- Các ngươi thật là khiến cho ta làm sao chịu nổi...

Ninh Phàm dở khóc dở cười, vẫy tay lau đi nước mắt của hai cô gái, ngược lại khiến họ sợ ngây người.

Đây là Ninh Phàm, lần đầu tiên vuốt ve các nàng! Không sai, tuyệt đối là lần đầu tiên!

- Chủ... Chủ nhân...

Hai nữ tử còn muốn nhiều lời, Ninh Phàm lại ánh mắt lạnh lẻo, bị dọa sợ đến nàng không dám nói lời nào.

Cái lạnh lẻo này cũng không phải là đối với hai nữ tử, mà là đối với một đạo thần niệm dò xét cực kỳ mịt mờ...

Cách vách mái hiên, trong cách niệm trận, một thiếu nữ mặc quần áo đỏ nhỏ thó, đang kiễng chân, khá cảm thấy hứng thú hỏi dò bí mật của Ninh Phàm.

- Thạch Binh, ngươi cũng nhìn một chút xem Chu Minh này muốn đi Đan Đỉnh môn, hắn rốt cuộc là tên ma tu song tu ma công sao? Chẳng lẽ ma mạch của hắn là Âm Dương ma mạch vạn phần đáng xấu hổ đó? Đại khái không thể nào, dù sao mẹ, các tỷ tỷ đều nói qua, thiên hạ nam tử tất cả phụ lòng, người này đương nhiên không phải Âm Dương ma mạch, mà là ma mạch của hắn, kiêm tu sắc bổ ma công đây. Ừ, cho dù không phải sắc bổ ma công, cũng có thể đói khát rồi, mua nữ nhân phát tiết... Ừ? Chẳng lẽ người này lại có khẩu vị khác, mua một nam tu, làm chuyện long dương ấy... Ai nha, cái đó, cái đó quá kích thích...

Lập tức, gương mặt của cô gái hớn hở nhịp tim nhảy nhảy, trong đầu đầy các loại hành động không chịu nổi của Ninh Phàm.

- Chu Minh này, dáng dấp anh tuấn trắng noãn như vậy... Nếu, nếu... oa, không dám tưởng tượng... Quý tinh sát khí của ta sắp khắc chế không nổi rồi!

- Thạch Binh, ngươi mau nhìn, người này còn lau nước mắt cho đỉnh lô, thật buồn cười... Hắn làm vậy ai thấy chứ?

- Thạch Binh?!

- Tiểu Man tiểu thư, thuộc hạ không có sở thích theo dõi riêng tư của người khác. Thuộc hạ đi trước một bước, nếu tiểu thư gặp nguy hiểm, thuộc hạ lập tức tới cứu...

Không khí vô hình nhẹ nhàng chấn động, là Thạch Binh tự đi rời khỏi.

- Hừ! Mất hứng!

Bắc Tiểu Man vỗ bàn một cái, một bàn thức ăn kể cả cái bàn gỗ, khoảnh khắc hồng quang chợt lóe, trở thành tro bụi.

...

Trong mái hiên, Ninh Phàm mắt lộ hàn mang.

Bắc tiểu thư này thật là đeo bám không rõ!

Như vậy, chỉ có cho nàng một phen trả thù... Cô gái này tựa hồ thích tự nói với bản thân. Như vậy, ngược lại có một biện pháp tốt, khiến cho đạo tâm của nàng bị vấy bẩn.

- Các ngươi chớ khóc, ta quả thật đột phá Nguyên anh, nhưng sẽ không bán các ngươi... Vĩnh viễn không bao giờ!

- Thật sao?!

Băng Linh lập tức mừng đến chảy nước mắt. Còn Nguyệt Linh không để ý thân phận, ôm Ninh Phàm, vui vẻ không thôi.

- Đúng rồi, Nguyệt Linh không phải muốn đưa tay vào áo quần, cẩn thận sờ một cái sao. Cũng tốt, ta để cho ngươi đưa vào, bất quá sợ rằng không sờ tới kim đan, chỉ có thể mò tới nguyên anh.

Ninh Phàm nhấp một hớp rượu, cười một tiếng hiền lành vô hại, nhưng trong lòng đã quyết, ở chỗ này cùng hai nữ hợp hoan, vấy bẩn đạo tâm của Bắc Tiểu Man!

Nếu muốn thăm dò bí mật của mình, sẽ khiến cho cô gái ấy dò ra đến chuyện hết sức ướt át, cả đời lau không đi thống khổ này.

Thường với nam tử mà nói, thấy một màn rì rầm sẽ là thấy ác mộng.

Đối với nữ nhân như thế thì vừa khéo ngược lại, thấy nam nữ song tu, sợ rằng sẽ khóc!

- Chủ nhân, nô tỳ thật có thể sờ sao...?

- Có thể!

- Vậy cho tỳ tử lớn gan, sờ một cái chủ nhân nguyên anh là bộ dáng ra sao...

Nguyệt Linh trong lòng kích động không thôi, tay nhỏ bé bắt đầu cởi áo khoác của Ninh Phàm.

Khi cởi được một cái nút áo cuối cùng, nàng ngừng thở. Còn tỷ tỷ Băng Linh thì thôi khẩn trương hai tay che mắt, nhưng từ kẽ ngón tay, len lén nhìn thân thể của Ninh Phàm.

- Nha đầu ngốc, không muốn cởi hết, quá rõ ràng, chủ nhân sẽ phát giác ngươi cố ý bất lương!

- Hừ, tỷ tỷ chính tỷ cũng không muốn nhìn sao...? Đã như vậy, một cái nút áo cuối cùng, ta không mở...

Hai nữ truyền âm, làm sao có thể lừa gạt được thần niệm của Ninh Phàm?

Đối với lần này, hắn chỉ có mở một mắt, nhắm một mắt.

Mà sau một khắc, một bàn tay nhỏ bé mềm mại, lạnh như băng, đưa vào bên trong vạt áo.

Buồng tim của Nguyệt Linh sắp nhảy ra, cái này nhất định thật giống như một lần lá gan lớn nhất của nàng đời này vậy!

Tay nhỏ bé theo trên bụng Ninh Phàm, nhẹ nhàng vuốt ve, lá gan không nhỏ, vận thượng một tia mị hoặc lực, kích thích dục niệm của Ninh Phàm.

Một thoáng, bên trong đan điền của Ninh Phàm, dâng lên một cổ lửa nóng.

Vả lại dần dần, tay nhỏ bé của Nguyệt Linh, bắt đầu cố ý vô tình tuột xuống, rốt cuộc, bao lấy một cây hỏa nhiệt, nắm chặc!

Giờ khắc này, Ninh Phàm hỏa nhiệt cơ hồ đạt tới đỉnh phong, nhưng hắn không áp chế phần hỏa nhiệt này.

- A, thật xin lỗi! Chủ nhân, ta, ta, ta...

Nguyệt Linh thật giống như vô tội vậy, nhưng tay lại cố ý mèo nheo trên ‘cái đó’.

- Không quan hệ, rất thoải mái...

Câu này thật giống như một câu tán dương, lập tức thắp sáng một tia hỏa diễm trong mắt của Nguyệt Linh.

Ngay cả Băng Linh đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Chủ nhân lại khen ngợi các nàng!