Hơp Thể Song Tu

Chương 187: Di thế cung, đan tháp!




- Tố Thu muội muội, là ngươi! Không sai! Nụ cười của ngươi, tỷ tỷ cả đời cũng không thể quên được!

Có người nói, thế gian sâu nhất hữu tình, vừa khéo hình thành lúc tuổi thơ.

Mà tình cảm đó không bị thời gian chìm ngập, là có thể so với bất kỳ công danh lợi lộc chi giao cũng càng thuần hậu.

Chỉ vì một năm kia, ngươi vô tâm, ta cũng còn trẻ, có cảm mến tương giao với nhau.

- Là bạn lúc còn thơ ấu sao...?

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, vẻ mặt của Tô Dao không giả bộ, xem ra quan hệ giữa nàng cùng Ân Tố Thu thật sự rất tốt đây.

- Ân đạo hữu, đệ tử của ngươi, Ninh mỗ lưu lại cho ngươi, nếu ngươi có bất kỳ khó khăn, cứ tới tìm ta...

Ninh Phàm thâm ý sâu sắc nhìn ba tên nguyên anh một cái, rung một cái Đỉnh Lô hoàn!

Tống quốc nữ tu mấy chục người đều bị hắn gọi ra!

Một thoáng, bao gồm Tô Dao trong đó, ba nữ nhân mắt lộ ra chấn kinh.

- Đất bằng phẳng biến thành người... Đây là động thiên pháp bảo!

Chính là chỗ tối một đạo hóa thần thần niệm cực kỳ mịt mờ đều lộ ra vẻ kinh hãi.

- Động thiên pháp bảo! Tiểu bối này bất quá dung linh, lại có thể chém ngàn giao, chiến lực có thể so với nguyên anh trung kỳ, còn có động thiên bảo tồn tại... Chẳng lẽ hắn là một trong ‘Nội hải thất tôn” , hậu bối của ‘Động Hư lão quái‘ sao ? Người này bị trọng thương, lại dám tùy ý tạt qua Vô Tận hải. Điểm này cùng Động Hư lão quái được xưng là cuồng vọng ngược lại cũng tương tự... Khụ khụ khụ, nếu thật như vậy, tông môn nữ tu do người này mang đến không thể khinh thường, nội hải thất tôn, chính là lão thân hóa thần tu sĩ sơ kỳ, đều phải bán mặt mũi...

Trong động phủ một nơi có linh khí đậm nhất ở Bích Dao tiên đảo, một vị lão ẩu tóc bạc hoa râm, như có quyết định, phân phó nói với một tên kim đan hầu hạ bên cạnh.

- Lấy Bích Dao tông Thái thượng trưởng lão chi mệnh của ta, sau khi Ân Tố thu vào tông, lập tức tấn thăng làm nội môn trưởng lão, hưởng thụ sự cung phụng cấp nguyên anh, không được nhầm lẫn!

- Dạ!

Ninh Phàm lên hải chu rẽ đường ngược về, hắn cung tay về phương hướng Bích Dao tiên đảo, rời khỏi!

Vào giờ phút này, Cảnh Chước đại khái đã đến Bồng Lai tiên đảo...

Hải chu ở mặt biển bay nhanh, cùng Độn Thiên chu bất đồng, tuy độn tốc chậm hơn, nhưng lại ổn thỏa hơn.

Ninh Phàm đứng ở mũi thuyền, tóc dài bay lượn trong gió biển, tâm thần kích động!

Chiếc thuyền này một đường đến Bồng Lai tiên đảo!

Không còn có bất kỳ chuyện gì ngăn trở mình... kết đan!

- Chỉ là kết đan sao...

Trong mắt của Ninh Phàm, hào khí sinh ra.

Kết đan, kết anh, hóa thần... Từng bước từng bước một, tiếp cận tột cùng của tu ma!

Một tháng, không lời.

Hai tháng, phong hòa.

Ba tháng, một tòa tiên đảo sương mù che chiếu đã thấy xa xa!

Khi tới gần tiên đảo, Ninh Phàm ngẩng đầu mà ngắm, đảo ảnh to lớn trôi lơ lửng trường không, khiến cho hắn tâm thần đại chấn!

Vô Tận hải ngoại hải, mười ba tông đảo, Bồng Lai là một trong ba đảo đó, có một nước lớn nhỏ!

Đảo này rất lớn, nhưng điều khiến Ninh Phàm kinh hãi nhất là đảo thể bản thân, cũng không phải là núi đá thổ mộc, mà là một cỗ thần quy quy thi to lớn!

Thần quy này chết sớm vô số năm, đã thành hóa thạch, nhưng thi thể của nó thành đảo, trên đó linh khí nồng đậm, chính là Đại Tấn quốc thổ cũng theo không kịp!

Ở chỗ này tu luyện, chuyện nửa công bội, mà cho dù không lên đảo, Ninh Phàm cũng thấy trên đảo nay có một tòa tháp lớn màu đen cao vút trong mây!

Di Thế cung, Di Thế tháp!

Đến rồi, cuối cùng đã tới!

Cơ hồ vào một khắc chiếc thuyền dừng lại, Ninh Phàm lập tức bay lên trời, bay đi về phía đảo thần quy.

Đảo này sơn minh thủy tú, huyền hạc phi minh, cũng không có đại trận thủ hộ, dù sao cũng là hải đảo tán tu tụ tập.

Chỗ cửa đảo, đứng thẳng không ít cự tượng yêu kỵ, nhấc hai cánh, thật giống như núi nhỏ to lớn vậy, trên lưng voi có xây đình đài lầu các cho tu sĩ ngồi.

Chớ nhìn voi này kịch cợm như núi nhưng nó chạy nhanh, núi lay đất động, tốc độ cũng có thể so với nguyên anh tu sĩ.

Mà Bồng Lai tiên đảo, tuy không có trận pháp thủ hộ, lại có người của Di Thế cung, siết lệnh cấm không.

Cấm không, dưới nguyên anh tu sĩ không thể phi độn.

Như vậy, tu sĩ tầm thường chỉ có ngồi cự tượng vào đảo, dù sao đảo này quá mức bát ngát, nếu không phi độn, lại không ngồi yêu kỵ, dựa vào đi bộ sợ là phải đi mười mấy năm mới có thể đi tới Di Thế cung.

Trên đảo có không ít trên nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, Ninh Phàm lại ngụy trang nguyên anh trung kỳ, một khi bị đoán được, cũng tự tìm phiền toái.

Hắn giải tán Niệm Ẩn quyết, khôi phục khí tức của nửa bước kim đan, trả 500 tiên ngọc, ngồi cưỡi voi.

Trong đình đài dành cho một người, Ninh Phàm ngồi băng đá một mình, bên người ích mạch nữ tu dung mạo trên trung bình, cung kính hầu hạ.

- Tiền bối lần đầu tới Bồng Lai phải không? Nếu trả vãn bối 1 khối tiên ngọc, vãn bối nguyện vì tiền bối giảng giải phong thổ nhân tình của tiên đảo.

- Ha? Chỉ cần 1 khối tiên ngọc sao...?

Ninh Phàm cười một tiếng, thanh toán 1 khối tiên ngọc, nghe nữ nhân giảng giải.

Bồng Lai tiên đảo có tam đại thế lực, trừ Tứ Thiên tiên giới hạ giới phân điện Di Thế cung, còn có hai bổn thổ thế lực.

Trúc Thanh cung, lấy việc thiện trường về chưng cất linh tửu mà xưng thành thế lực.

Đan Đỉnh môn, thế lực này lấy nuôi dưỡng đỉnh lô làm nghiệp.

Cộng thêm thần hiệu nghịch chuyển thời gian của Di Thế cung, Bồng Lai tiên đảo này cơ hồ được gọi là tu luyện thánh địa nổi danh nhất trong ngoại hải.

Muốn đỉnh lô, tìm Đan Đỉnh môn mua! Muốn linh tửu, tìm Trúc Thanh cung thu mua! Muốn tu luyện tìm Di Thế cung! Ngoài ra, Di Thế cung còn lung lạc nhóm lớn luyện đan sư, có bán các phẩm cấp đan dược, chỉ cần ngươi đủ tiền, chính là mua một nguyên anh đỉnh lô, ngũ chuyển đan dược cũng chưa chắc là việc khó!

- Nơi này đối với ta mà nói, coi như là tu luyện thánh địa được trời ưu đãi... Chỉ không biết, tiên ngọc của ta có đủ hay không...

Ninh Phàm cười khổ, hôm nay trên người hắn cơ hồ đã có 800 vạn tiên ngọc, số lượng này cho dù là nguyên anh trung kỳ tu sĩ cũng khó có thể bằng.

Nhưng mà số lượng tiên ngọc này muốn ở Di Thế cung tu luyện, vẫn không được nơi tu luyện cao nhất.

Di Thế cung có Di Thế tháp, theo như lời của Lạc U, phân bố Vũ giới, hẳn là ngân tháp phẩm cấp.

Ngân tháp có bảy tầng, tầng thứ nhất thời gian lưu tốc là một phần hai ngoại giới, tầng thứ hai là một phần tư, y theo loại đẩy lên này, tầng thứ bảy là một phần một trăm hai mươi tám...

Tầng bảy ngân tháp, đối ứng Tu chân thất cảnh, đệ nhất cảnh ích mạch, chỉ cho phép tiến vào tầng thứ nhất, đệ nhị cảnh dung linh thì vào tầng hai. Đệ tam cảnh kim đan mới có thể vào tầng ba.

Hạn chế cực kỳ nghiêm khắc, kim đan tu sĩ kết anh, tuyệt đối không chính xác tiến vào tầng thứ tư. Tầng thứ tư chỉ có nguyên anh tu sĩ mới có thể đi vào!

Dĩ nhiên, có một ngoại lệ... Di Thế cung cực kỳ xem trọng luyện đan sư, đối với luyện đan sư có ưu đãi đặc thù. Tứ chuyển luyện đan sư cho dù cũng không phải là nguyên anh, cũng có thể vào tầng thứ tư tu luyện. Ngũ chuyển luyện đan sư, cho dù không phải hóa thần, cũng có thể vào tầng thứ năm.

Đây tức là nói, nếu lấy tu vi bản thân của Ninh Phàm, chỉ tiến vào tầng thứ hai mà thôi, trong đó tu luyện 1 năm, có thể sánh bằng ngoại giới 4 năm.

Nhưng nếu lấy thân phận của luyện đan sư tiến vào... Ninh Phàm vào tầng thứ năm, tu luyện một năm, sánh bằng ngoại giới 32 năm!

Ở tầng năm tu luyện trăm năm, chính là ngoại giới 3200 năm... Hóa thần điên phong không khó, toái hư cũng có thể!

Nhưng dõi mắt khắp Vô Tận hải, đều không có người nào ở tầng thứ năm loại tầng số đắt tiền tu luyện lâu như vậy.

Nguyên nhân sao, giá tiền đó... quá đắt!

Chi phí ở Di Thế tháp, giống như nó giảm chậm lại tốc độ thời gian mất đi vậy, mỗi một tầng đều tăng lên gấp bội.

Ở tầng thứ nhất tu luyện một năm, cận cần nộp 100 tiên ngọc.

Tầng thứ hai, một năm 1000, tầng thứ ba một năm 1 vạn. Tầng thứ tư, 1 năm 12 vạn.

Nhưng ở tầng thứ năm tu luyện một năm, thì cần nộp 96 vạn tiên ngọc. Kim đan tu sĩ tiến vào tầng ba, chớ ở tầng thứ nhất tu luyện không hiệu quả chút nào.

Nguyên anh tu sĩ thì vào tầng bốn, ở tầng hai tu luyện đều không hiệu quả.

Hóa thần tu sĩ tu luyện không hiệu quả ở tầng ba, y theo loại đẩy lên này, tựa hồ Di Thế cung thủy tổ, vì tránh cho cao cấp tu sĩ tiến vào sân cấp thấp, cho nên có bố trí này.

Ích mạch nữ tu giới thiệu xong xuôi, cung kính lui ra, còn Ninh Phàm thì trầm ngâm không nói.

Hắn vô cùng thiếu thời gian, dĩ nhiên là càng đi cao tầng tu luyện càng tốt. Hắn có tám trăm vạn tiên ngọc, nhìn như khổng lồ, nhưng ở tầng thứ năm tu luyện chỉ đủ 8 năm...

8 năm, nhân với thời gian gấp 32 lần của tầng thứ năm, chính là 256 năm. Năm đó Ninh Phàm trả giá bằng việc tổn thọ, ngưng tụ ra Niệm phách hóa thân. 256 năm vừa khéo không sai biệt lắm là tuổi thọ hôm nay còn thừa lại của hắn.

Nếu đột phá kim đan, tuổi thọ của hắn tăng năm trăm năm, nếu thất bại, là lần này chết già trong Di Thế tháp.

Không sai, ở Di Thế cung tầng thứ năm tu luyện 8 năm, tuổi thọ hao tổn là tuổi thọ bình thường.

Đây là thiếu sót lớn nhất của Di Thế tháp, nó cũng không phải là chân chính thay đổi thời gian, chỉ là biến hóa tốc độc lưu động của thời gian.

Kim đan không cách nào kết anh, tức thì tới Di Thế cung, rốt cuộc tuổi thọ hao hết, vô duyên kết anh.

Nguyên anh không cách nào hóa thần, tức thì tới Di Thế cung, cuối cùng tuổi thọ hao hết, vô duyên hóa thần.

Di Thế cung thay đổi thời gian, nhưng không cách nào thay đổi điểm cuối của tu sĩ.

- Cảnh Chước cần trăm năm kết anh, hơn phân nửa sẽ ở tầng thứ ba ngây ngô chừng 10 năm, ta ở tầng thứ năm tu luyện 8 năm... Ngoại giới 8 năm, 256 năm trong tháp... Đầu tiên chuyện cần làm là đạt được Di Thế cung thừa nhận! Thừa nhận ta là ngũ chuyển luyện đan sư! Như vậy, ta mới có thể vào tầng thứ năm. Tầng thứ hai tiện nghi đối với ta mà nói quá chậm!

...

Mười ngày sau, Ninh Phàm ngồi tượng kỵ, ở trạm tu thành thứ nhất đã chuyển sang ngồi tượng kỵ.

Mười lăm ngày sau, đến trạm tu thành thứ hai, hắn lần nữa thay đổi tượng kỵ.

Lại một tháng, Ninh Phàm rốt cuộc đến lộ trình điểm cuối Huyền Vũ thành!

Hắn rời khỏi Ninh thành đã có gần 2 năm.

20 tuổi Ninh Phàm tới Vô Tận hải.

Ở chỗ này vừa vào tu chân, quên lãng tuổi.

Ở chỗ này... bỗng nhiên nổi tiếng!

Huyền Vũ thành là địa giới của Di Thế cung! Tháp đen vạn trượng ở trung ương thành là Di Thế tháp! Trong thành đông nam tây bắc có tiểu tháp, được đặt tên là Đan Tháp!

Nếu có tu sĩ muốn ở Di Thế cung, ghi danh thuật luyện đan thì ở chỗ này, tiếp nhận khảo hạch!

- Ta cần một cái huy chương của luyện đan sư!

Một bước, Ninh Phàm bước vào nam thành Đan Tháp, lập tức có một tên dung linh trung kỳ nữ tu nũng nịu, chào đón.

- Vị đại sư này, xưng hô như thế nào, tới Đan Tháp ta ghi danh thuật luyện đan sao ?

- Không sai. Tiểu đệ họ ‘Chu‘, tên một chữ ‘Minh‘.

- Ha ha, thì ra là Chu đại sư, không biết Chu đại sư là mấy chuyển luyện đan sư, nếu nhị chuyển bọn ta có thể làm chút khảo sát với đại sư, nếu tam chuyển trở lên, cần mời Mạc lão tự mình khảo sát với đại sư...

Đôi mắt đẹp của dung linh nữ tu quan sát trên người Ninh Phàm.

Nàng tu vi không cao, nhãn lực lại cay độc, một cái nhìn ra Ninh Phàm là tu sĩ nửa bước kết đan, hơn phân nửa là muốn vào tháp kết đan.

Loại tu sĩ này hàng năm đều có, vừa có thể là nhị chuyển luyện đan sư, cũng có thể là tam chuyển.

Nhị chuyển luyện đan sư, vào tháp tu luyện, có thể hưởng thụ chiết khấu còn 9 phần mười.

Tam chuyển luyện đan sư, vào tháp tu luyện, có thể hưởng chiết khấu giảm còn 8 phần mười.

Chiết khấu này, có thể khiến cho không ít luyện đan sư cam tâm tình nguyện ở Di Thế cung Đan Tháp ghi danh đang ký thuật luyện đan của mình.

Ở chỗ này ghi danh thuật luyện đan không có bất kỳ trói buộc nào, lại tiếp lấy nhiệm vụ luyện đan của Di Thế cung, đạt được thù lao cống hiến. Thù lao này đổi tiên ngọc, nếu trực tiếp dùng cho Di Thế tháp tu luyện, là 100 tiên ngọc, tương đương với 110 sử dụng.

Hết thảy ưu đãi cũng vì lung lạc luyện đan sư.

Nữ tử mắt sáng long lanh lặp đi lặp lại quan sát trên người Ninh Phàm, trong lòng có mấy phần suy đoán.

Người này quá mức trẻ tuổi, hẳn chẳng qua là nhị chuyển... Dung mạo có thể giả bộ, cốt linh lại khó mà giả bộ. Tựa như dung linh nữ tu này nhìn như thiều hoa song thập, thực tế đã là nữ nhân trăm tuổi. Còn Ninh Phàm sao, nhìn như trầm ổn nhưng rốt cuộc chẳng qua là thanh tuấn với cốt linh 20.

Đúng rồi, hắn nhất định là nhị chuyển luyện đan sư.

- Giúp ta mời Mạc lão đi, thuật luyện đan của Chu mỗ, cô nương sợ rằng không làm chủ được...

Ninh Phàm khẽ mỉm cười.

- Cái gì! Chẳng lẽ Chu đại sư là tam chuyển luyện đan sư? Ách, đại sư chê cười rồi, là ta hỏi vấn đề ngu ngốc, mời Mạc lão dĩ nhiên là tam chuyển luyện đan sư...

Nữ nhân mắt sáng long lanh, tia sáng kỳ dị lập lòe. 20 tuổi tam chuyển luyện đan sư, trong kiếp sống tiếp đãi của mình, duy có một ít con em của đại thế lực mới có thể đạt tới.

Tên thanh niên trước mắt vừa mới 20, quyết không thể đắc tội...

Thậm chí, nữ tử mắt sáng long lanh chợt lóe, càng đối với Ninh Phàm thầm đưa thu ba.

- Tiểu nữ được đặt tên là Nhã Lan, Chu đại sư nếu không có đạo lữ, tiểu nữ ta nguyện ý tự tiến một hai...

- Ha ha, Chu mỗ đã có đạo lữ rồi.

- Là vậy sao, vậy thật là đáng tiếc đây...

Nữ nhân không mảy may thẹn thùng, đây cũng là thực tế của tu giới.

Đối phương nếu là nhị chuyển luyện đan sư, thì đáng cho nàng xệ mặt xuống, tự tiến chẩm tịch. Nếu có thể thành đạo lữ, cuộc đời này tu luyện là một mảnh đường bằng phẳng.

- Nhã Lan đi mời Mạc lão... Mạc lão là tam chuyển điên phong luyện đan sư, nhưng tính khí không tốt lắm, Chu đại sư gặp, nhớ khách khí một ít.