-Vô Tận hải, ngoại hải, Hắc tiều hải vực.
Một tiểu lão đầu gầy thấp chỉ chừng năm thước, mặc áo bào đen, sắc mặt khó coi đứng trong biển.
Vóc dáng của lão tuy gầy nhỏ, diện mạo cũng xấu xí, nhưng một đôi mắt già nua lại lấp lánh có thần, thật giống như ưng chuẩn, còn có nguyên anh hậu kỳ tu vi, trong Phong Yêu điện, được gọi là... Ưng Hạc lão nhân!
Lão ta rất tức giận, vô cùng tức giận!
Trong tay ba khối mệnh hồn ngọc bội đã bể đi hai cái! Trước mắt gần mười ngàn giao yêu lại có mấy ngàn con chết yểu! Giao yêu chết đi, trong đó có mấy con ‘Giao Yêu Vương thú‘ của lão ta chú tâm bồi dục!
- A Nhị, A Tam chết rồi! Ai làm chứ?!
Rõ ràng là xấu xí thấp bé, nhưng lão giả chợt tức giận, lại làm hải vực quanh thân trong ngàn trượng lập tức sôi bốc lên!
Ở trước người của lão, A Đại bị Tru Tiên lệnh làm bị thương không nhẹ, khí tức uể oải, bị khí thế của lão giả ảnh hưởng đến, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.
- Thất trưởng lão chớ giận! Cuồng đồ kia dám giết Anh Thị của Phong Yêu điện ta, hắn chết chắc! Phong Yêu điện Anh Thị của ta mỗi một người cũng lưu lại mệnh hồn ngọc bội trong tay của thượng cấp thượng lão, một khi chết đi, dựa vào ngọc bội này, trưởng lão nhất định tùy tiện tìm tới người kia làm dữ!
- Nói nhảm! Lão phu đương nhiên biết những thứ này! Tuy nhiên ngươi chắc chắn không nhìn lầm, người đó bị trọng thương sao!
Lão giả ánh mắt rét một cái.
- Tuyệt đối không sai! Người nọ thức hải tựa như tùy thời sẽ hỏng mất, không cách nào sống lâu. Nếu không phải nhìn như bị thương nặng, nhị đệ, tam đệ ngu xuẩn kia của ta cũng sẽ không cướp trước một bước, đuổi theo người nọ!
- Được, rất tốt! Một tên nguyên anh tu sĩ trọng thương sắp chết, còn có thể giết chết hai tên sơ kỳ, người này phải có lá bài tẩy bảo vệ tánh mạng. Nhưng mà lá bài tẩy, hơn phân nửa đã dùng hết, vả lại cho dù không dùng dưới sự truy kích của lão phu nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, hắn cũng không chỗ dùng chút nào! Người này, lão phu nhất định giết!
Ưng Hạc lão nhân cười lạnh hắc hắc, hóa thành đỏ đen phá hải mà đi.
Lão ta chủ động giết người, có ba sự lựa chọn.
Một, đối phương tu vi không cao so với lão. Hai, đối phương mang thương. Thứ ba, đối phương người mang trọng bảo.
Ba điều kiện này, ‘Cuồng đồ‘ hiển nhiên sợ hãi, như vậy Ưng Hạc, cực kỳ tình nguyện đuổi giết người này!
- Ha ha! Nguyên anh trọng thương! Dám cùng Phong Yêu điện của ta đối kháng, tìm cái chết đi!
...
Vô Tận hải, Hoành Sơn đảo.
Sau khi Ninh Phàm vơ vét tiên ngọc của hòn đảo không còn một mống, liền yêu cầu Hoành Vân lão tổ Vương Hoành xui xẻo đó cung cấp cho hết tất cả hải đồ rõ ràng của các hải vực lân cận. Ngay sai đó hắn không thèm để ý tới đảo nàynữa, chấn động Phong Lôi Sí, ôm Ân Tố Thu vội vã rời đi.
Hắn không chủng niệm cấm, vì không cần thiết. Ở Vô Tận hải, mất đi Vũ giới giới pháp ràng buộc, giết người đoạt bảo, trả thù tàn sát tông, bất quá bình thường như cơm bữa, căn bản không người hỏi tới. Vả lại tu sĩ trên đảo tuy thấy mình giết người, không biết bản thân mình giết ai, càng không biết bản thân mình là ai, căn bản không thể tiết lộ bất kỳ tin tức của mình.
Đây cũng là một chỗ tốt nhất của Vô Tận hải. Ở nơi đây Ninh Phàm giết người không cần lưu tình, chỉ cần thực lực đủ, hủy diệt một đảo, tàn sát vạn tu, căn bản không người hỏi tới!
Nhưng phải lập tức độn đi!
Kết quả sưu hồn diệt ức, khiến sắc mặt Ninh Phàm ngưng trọng, mình giết hai vị nguyên anh ma tu, rốt cuộc là người của Vô Tận hải nội hải Ma Tông.
Phong Yêu điện! Một trong bảy mươi hai tông của Vô Tận hải nội hải, có hóa thần sơ kỳ trấn giữ tông môn!
Hai tên ma tu kia tự nuôi giao nhân, tập kích ngoại hải, tựa hồ muốn trong chém giết, từ trong giao nhân tuyển chọn vương thú, lấy bí pháp thôi sinh...
Giết Anh Thị, sẽ bị Phong Yêu điện trưởng lão lấy bí pháp truy lùng. Phụ trách hai ma tu này, tựa hồ là Phong Yêu điện Thất trưởng lão, một tên nguyên anh hậu kỳ tu sĩ được đặt tên là Ưng Hạc...
Nội thị tiên mạch của lão, sau khi phát hiện giết hại Anh Thị, trong cơ thể để lại hai đạo khí tức màu xám tro.
Lấy pháp lực của hắn, lau không hết khí xám này sẽ khiến cho Ưng Hạc truy lùng mình.
Đối với cảm giác khí xám nghịch hướng, tựa hồ còn có thể cảm thấy Ưng Hạc đang liều mạng truy lùng, đến gần mình...
Sau khi Ninh Phàm yên lặng, mắt lộ vẻ châm chọc, đem khí xám cùng Di Thiên xá lợi vừa chạm vào, lập tức, khí xám liền bị ánh sáng của xá lợi bao lấy, mà không cách nào có cảm giác.
Có xá lợi này ở đây, Ninh Phàm ngược lại không sợ Phong Yêu điện gì đó đuổi giết.
- Khu trục! Giống như khu trục con ruồi không đầu vậy! Di Thiên xá lợi đúng thật hảo dụng!
...
Khi Di Thiên xá lợi che giấu khí xám cảm giác, Ưng Hạc lão nhân vừa mới đuổi theo ra hắc tiều hải vực cơ hồ hộc máu.
Lão ta đứng ở mặt biển, ánh mắt chấn kinh!
Tựa như một giọt nước, vào biển khó tìm ra chút nào dấu vết của giọt nước kia.
- Tên cuồng đồ kia lại có biện pháp che đậy lão phu truy lùng! Không thể nào, không thể nào! Dưới hóa thần tu sĩ, căn bản lau không hết bí pháp khí ấn của Phong Yêu điện ta! Chẳng lẽ hắn là Hóa Thần tu sĩ hay sao?
- Không, không thể nào! Cho dù hóa thần lão quái trọng thương, cũng có thể chỉ một cái là có thể đè chết ta, huống chi mấy tên Anh Thị vô dụng... Như vậy, hắn có pháp bảo lợi hại che giấu cảm giác rồi?
- Nếu như vậy lão phu an tâm... Ha ha, lão phu đã đem dung mạo của người này in dấu xuống. Người này trọng thương, phi độn tất chậm, càng không cách nào thuấn di, lão phu từ từ dọc theo hải vực tìm kiêm, cuối cùng có thể tìm được người này! Nếu tìm được người này, thuận tiện đoạt đi pháp bảo che giấu cảm giác của hắn là một chuyện tốt!
- Hãy để lão phu thăm dò tên của hắn... Họ ‘Chu‘ ư? Không, dường như có chút không đúng, giống như tên giả, nhưng nếu thật họ Chu... Chẳng lẽ là...người của ‘Nội hải Chu gia‘ sao?
- Không! Nhất định không phải! Nếu người này là người của Chu gia, hắn giết Anh Thị, không phải lấy họa với Phong Yêu điện, mà hắn là ác nhân mà phong yêu điện ta đã đắc tội không nên dây vào... Càng muốn giết hắn, tuyệt đối không thể khiến cho Chu gia biết, thủ hạ Anh Thị của lão phu lại cả gan đuổi giết Chu gia con em...
Ưng Hạc quanh thân rùng mình, bất luận Ninh Phàm thân phận gì, cũng phải tìm được người này trước, là giết hay thả sẽ định đoạt sau... Tuy nhiên Ưng Hạc không biết, Ninh Phàm căn bản cùng nội hải Chu gia không chút quan hệ nào. Ưng Hạc lại càng không biết, Ninh Phàm người mang Phong Lôi Sí, có thể phi hành vô hạn, mặc dù trọng thương, phi độn cực nhanh lại không chút nào cố hết sức!
Ưng Hạc nhất định lục soát tìm không được Ninh Phàm!
...
Trên trường không, Ninh Phàm đè xuống thương thế, ôm Ân Tố Thu, mặt không đổi sắc phi độn đi.
Gió biển mang mùi vị mặn mặn, mùi hương của Ân Tố Thu lại thật giống như mùi thơm thu quế.
Áo quần đơn bạc, giai nhân nhu mì, sau khi động tâm, Ninh Phàm không có bất kỳ câu nệ.
Ân Tố Thu dựa trong ngực hắn, lòng thương yêu không dứt, càng tự trách vạn phần.
- Thật xin lỗi, nếu ta không gặp tai nạn trên biển, huynh sẽ không tăng thêm thương thế...
- Nàng làm gì vẻ mặt đau khổ thế, chỉ là thương thế nhẹ thôi, lấy ta một thân đan dược, hao phí ngày giờ, khỏi hẳn cũng không phải là vấn đề. Hì hì…
- Huynh bị thương thành như vậy... Ta cười được sao! Huynh luôn thích cậy mạnh, vì sao...?
Ân Tố Thu ôm cổ Ninh Phàm, vai run rẩy.
- Nếu huynh chết, ta phải làm sao, làm sao chứ...?
- Ta chết, nàng tái giá...
Ninh Phàm vẫn có tâm tư trêu chọc.
- Ta không thay đổi!
Ân Tố Thu một miệng đáp ứng, nhưng lập tức liền phát hiện trúng lời nói bẫy rập của Ninh Phàm.
Tái giá ư? Vẫn chưa rõ ràng kết dâu gia, càng không cùng giường ôm nhau mà ngủ, tại sao lập gia đình, làm sao tới tái giá chứ...?
- Ai muốn gả cho huynh?!
Nếu không phải tự nhìn hình tượng của mình, Ân Tố Thu thật hận không được cắn một cái trên bả vai của Ninh Phàm, quả thực quá khinh người.
- Ha, nàng lại không lấy ta làm chồng ư? Vậy máu của ta đây không phải chảy không. Ta vốn còn muốn cùng ngươi song tu một phen, chữa thương bồi nguyên.
- Song tu... Nếu làm chuyện đó, thật sự có thể chữa thương cho huynh!
Ân Tố Thu lại lộ ra cố chấp mà vẻ mặt nghiêm túc.
Ngược lại điều đó khiến Ninh Phàm ngại, đi trêu chọc nữ nhân bảo thủ cổ bản này.
- Lần sau đi... Nếu có nhu cầu, ta sẽ tìm nàng, nói không chừng muốn cùng nàng phiên vân phúc vũ. Lần này đưa nàng trở về Bích Dao tiên đảo trước.
- Ừ! Huynh nhiều lần cứu ta, Ân Tố Thu ta không thể báo đáp! Chính là huynh... Chính là huynh sắc bổ ta, ý muốn thu ta làm đỉnh lô, Ân Tố Thu ta cũng tuyệt đối không nói nửa chữ không!
Nữ nhân cố chấp nghiêm mặt nói.
Bích Dao tiên đảo, còn có trăm vạn dặm hải trình, Ninh Phàm quyết định tự mình tiễn biệt.
Một tháng phi độn, Ninh Phàm ôm Tố Thu trong ngực, cho dù bàn tay đùa dai vỗ một cái vào mông của nữ nhân này, nàng mặc dù mặt đỏ thẹn thùng, nhưng cứng rắn không phản kháng.
Ninh Phàm bật cười, Ân Tố Thu quyết tâm muốn ‘Lấy thân báo đáp‘ hồi báo mình, chính là mình giờ phút này tìm một chỗ đảo không người, phiên vân phúc vũ, cô gái này cũng sẽ không cự tuyệt.
Hắn lúc này không thích hợp song tu, ngày khác sau khi kết đan, có thể cùng Tố Thu song tu một phen.
Ân Tố Thu là một người nữ tử tâm nhãn, nhận đúng cái gì, sẽ không quay đầu lại. Ninh Phàm biết Ân Tố Thu đã nhận đúng mình.
Phi độn được trăm vạn dặm, sương mù trên biển hóa mưa, mấy cái hải vực đều là mùa mưa, hai người xuất hiện ở một tòa trung cấp huyền không đảo. Sau khi ở chỗ này ngồi Thượng Hải chu, độn tốc đã nhanh hơn, chạy tới Bích Dao tiên đảo.
Hai tháng sau, trong biển sinh sương mù, Bích Dao tiên đảo trong sương mù đã xa xa ở trước mắt.
Ninh Phàm lên bờ huyền không đảo. Vào một khắc Ân Tố Thu xuống thuyền lên đảo, có ngay lập tức thủ đảo nữ tu, tới hỏi.
- Hai vị tiền bối tới Bích Dao tiên đảo ta không biết có chuyện gì quan trọng?
- Ta trên đường đi qua nơi này, vị Tố Thu tiên tử này chính là một giới tán tu, hy vọng gia nhập vào quý tông.
- Cái gì? Vị tiền bối này muốn gia nhập tông môn của ta sao?!
Hai tên nữ tu đặt câu hỏi bất quá ích mạch, không nhìn ra Ninh Phàm cùng Ân Tố Thu trước người, nhưng nhìn thấy họ đạp không lên đảo, ít nhất là dung linh không thể nghi ngờ. Hai người nàng bất quá ngoại môn đệ tử, nếu dung linh cao thủ gia nhập Bích Dao tông là nội môn đệ tử, đối với Ân Tố Thu, hai nữ tử không dám thờ ơ.
- Xin lỗi, dung linh tu sĩ trở lên gia nhập tông môn, không phải là hai người bọn ta có thể xử lý, xin cho vãn bối gọi tông môn chấp sự...
Hai nữ không dám thờ ơ, một người trong đó lấy ra truyền âm ngọc, dặn dò mấy tiếng, lập tức có mấy đạo thân ảnh xinh đẹp, từ cách đó không xa hóa độn quang tới, hạ xuống, cuối cùng hơn mười người cô gái tuyệt sắc, người người dung linh tu vi trở lên, người cầm đầu là Chấp sự đệ tử, chính là nửa bước kim đan tu vi.
- Là vị tỷ tỷ này muốn vào tông môn ta sao...?
Bán bộ kim đan chấp sự nữ nhân nọ dùng thần niệm lộ ra, tường tận Ân Tố Thu, lập tức mặt đẹp cả kinh, cảm thấy kính nể:
- Tiền bối là kim đan tu sĩ phải không?
- Đúng vậy...
Ân Tố Thu dửng dưng gật đầu, khôi phục uy nghiêm của Thái hư lão tổ năm đó.
- Dám hỏi tiền bối tu vi cụ thể...
- Nàng là kim đan điên phong, sắp kết anh, tới Bích Dao tiên đảo chính là tìm một nơi tông môn gia nhập có linh khí tuyệt cao...
Ninh Phàm đỡ lời đáp, nếu hắn không nói như vậy, Ân Tố Thu tất nhiên sẽ nói thật, tông môn của mình bất hạnh, buộc phải phản bội tông môn, đi xa đến Vô Tận hải này sống dựa vào bằng hữu... Như vậy, chưa vào tông môn đã khiến cho người ta coi thường nàng rồi.
Tu sĩ sắp kết anh, mặc dù là nói láo, nhưng so với gặp rủi ro nhờ cậy, cũng dễ nghe quá nhiều.
- Cái g? Vị tiền bối này chẳng những là kim đan cao thủ, lại là kim đan cao thủ sắp bế quan kết anh ư?
Tên chấp sự nữ tu nọ xem như bị lời của Ninh Phàm hù dọa.
Tu sĩ sắp kết anh, tìm một tông môn gia nhập cực kỳ bình thường, vừa là vì lựa chọn vị trí bế quan để an tâm kết anh, cũng vì sau khi thành nguyên anh cao thủ, dựa vào tài lực của tông môn tiếp tục tu luyện.
Mà tu sĩ bực này gia nhập Bích Dao tông, căn bản không phải chính là một chấp sự nữ tu có thể quyết định.
- Tiền bối, xin cho ta gọi tông môn trưởng lão...
- Không cần! Bổn tông vừa vặn đi ngang qua nơi đây, vị muội muội này để bổn tông nhìn một chút tư cách gia nhập Bích Dao tông của ta hay không!
Lời còn chưa dứt, ba đạo thanh hồng phi độn tới, đều là nguyên anh!
Hóa thành ba nữ nhân, sau khi hạ xuống lập tức thần niệm phong tỏa Ninh Phàm, như rừng đại địch!
Một nữ nhân ở giữa mặc quần màu xanh là Bích Dao tông tông chủ, nguyên anh sơ kỳ Tô Dao!
Hai vị nguyên anh trung kỳ bên cạnh hơi lớn tuổi, là tông môn khách khanh trưởng lão.
Ba nữ nhân này căn bản không phải vừa khéo đi ngang qua, mà là... bị mùi vị huyết tinh khí trên người của Ninh Phàm hấp dẫn tới!
Mùi giao huyết rất đậm... Người này từng từ trong bầy giao giết hại ra. Huyết khí đậm như vậy, chỉ sợ là một mình vào trong vạn giao, tàn sát ngàn giao, mới có thể có huyết khí nồng đậm như vậy.
Loại hành động lớn gan làm bậy này chính là nguyên anh trung kỳ tu sĩ cũng không dám làm!
Người này rất mạnh, ít nhất nguyên anh trung kỳ! Mặc dù trọng thương, nhưng vẫn cho Tô Dao cảm giác nguy hiểm, nói rõ trên người của người này có lá bài tẩy đáng sợ... Loại cao thủ này tới Bích Dao tông, tất cần phải cẩn thận đối đãi!
- Vị bằng hữu này...
Tông chủ Tô Dao, lướt đôi mắt đẹp, mang kiêng kỵ, nhưng tiếng nói chưa xong, lại bị Ân Tố Thu cắt đứt!
- Tô Dao! Ngươi là Tô Dao?
Ân Tố Thu mắt lộ vui mừng.
- To gan, dám không ngừng kêu tục danh của tông tông chủ ta!
Hai vị nguyên anh khách khanh đang muốn cáu quát, lại bị Tô Dao khoát tay chặn lại.
Nếu bình thường, bị một kim đan tu sĩ không ngừng kêu tục danh, Tô Dao sẽ không thích.
Nhưng giờ phút này bị Ân Tố Thu gọi cả tên họ, nàng không những không giận, ngược lại lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, khó mà tin tưởng, bước nhanh về trước, vươn cánh tay ngó sen ngọc ngà nắm lấy tay Ân Tố Thu!