Hơp Thể Song Tu

Chương 185: Điên cuồng!




- Nếu đây là số mạng của Ninh mỗ ta cớ gì tiếc số mạng này! 

Giờ khắc này, hắn lời nói lạnh như băng, hai mắt sâm sâm! Một tia ý nghịch thiên phạt thương vô hạn tăng trưởng trong lòng! 

Nàng không thể xảy ra chuyện gì! 

Bởi vì có ta ở đây! 

Giống như trăm vạn kinh lôi ở biển sâu gào thét mà qua, giờ khắc này, trên người hắn có một loại điên cuồng khiến cho hải thú run rẩy! 

Thật giống như một đạo tật lôi màu đen nổ ầm trong biển, trong chốc lát đã bay tới! 

Trong hải vực, một đội tu sĩ đang lần lượt qua biển mà đi, từng người đi vội vàng. 

Cũng không phải là tất cả tu sĩ sẽ ở trong biển độn hành, chính là mấy ngàn hòn đảo bên ngoài Vô Tận hải, cũng phần lớn có hải chu lui tới với nhau. 

Dám độn hành trong biển tất là cao thủ! 

Một đội tu sĩ này có chừng mười người, cầm đầu là một vị nguyên anh trung kỳ lão giả, sau lưng đi theo hơn mười người kim đan. 

Một đội tu sĩ này là Huyền Quang tiên đảo Huyền Tiêu tông tu sĩ, nguyên anh trung kỳ lão giả, là tông môn trưởng lão, đang dẫn một ít đệ tử kiệt xuất thực tập trong biển. 

Nhưng giờ phút này, bọn họ lại hoàn toàn không có lịch luyện lòng, chỉ ở trong biển chạy trốn. 

Đáng sợ, quá đáng sợ! 

Chính là nguyên anh trung kỳ lão giả cũng sắc mặt hoảng sợ! 

Lại có gần mười ngàn tên giao nhân dưới sự hướng dẫn của mấy tên nguyên anh ma tu liều mạng tấn công một chiếc hải chu! 

Có thể khống chế gần mười ngàn tên giao nhân, loại ngự thú thủ đoạn này nghe ra hoảng sợ. Những thứ ma tu này nhất định là người của nội hải, ngoại hải không có loại cuồng ma này! 

Bọn họ muốn làm gì? Một điểm này, nguyên anh lão giả liền nghĩ cũng không dám nghĩ, cơ hồ thăm dò ra đối phương thế lớn, lập tức dẫn tông môn kim đan đệ tử chạy trốn. 

Mà những thứ ma tu kia, dường như cũng nhìn ra lão giả nguyên anh trung kỳ, khó có thể đối phó, cho nên cũng không đuổi theo. 

- Trưởng lão đại nhân! Những thứ kia là người nào, quá... quá đáng sợ! Một thuyền mấy trăm tên kim đan, mấy vị nguyên anh sơ kỳ, bị giao nhân kia vây công, quân lính tan rã! 

Một tên kim đan đệ tử sợ hãi nói. 

- Chớ có hỏi! Cẩn thận lời nói! 

Nguyên anh lão giả đanh giọng nói. 

Phải lập tức trở lại tông môn! Nếu nhóm ma tu kia thay đổi tâm ý, tẻ đường chém chết mình, mình không ngăn được bầy yêu! 

Nhưng bỗng nhiên lúc đó, vốn là lão giả nhanh chóng phi độn bỗng nhiên thu lại độn quang, vẻ mặt hoảng sợ! 

Ông ta thấy ngoài ngàn dặm, một đạo ánh sáng màu đen, mang thao thiên sát khí, nhanh chóng ép tới gần! 

Hắc quang kia một cái thuấn di, ngay lập tức ngàn dặm trước người đám tu sĩ, nổ vang một tiếng, chấn vỡ thiên trọng dòng nước ngầm sóng biển, hóa thân ra. 

Quần áo trắng áo bào đen, tóc đen như mực, ánh mắt như băng! 

Thanh niên chỉ có một người, nhưng xuất hiện ở đây lại cho nguyên anh lão giả cảm giác nguy cơ chưa từng có! 

Nhất là đạo thuấn di vừa mới đó, nếu lão giả không nhìn lầm, rốt cuộc thanh niên này đã tự bể thức hải, cưỡng ép độn thân! 

Kẻ điên, kẻ điên! Có người nào sẽ tự bể thức hải thuấn di! 

Thực lực kinh khủng, cộng thêm quanh thân điên cuồng, lão giả tâm thần đại chấn, người này ngàn vạn lần không thể đắc tội! 

- Ngươi có nhìn thấy chiếc thuyền bị vạn giao tập kích không? 

Thanh niên thanh âm đạm mạc, thật giống như từng đạo lôi đình, tại chỗ có tu sĩ trong lòng đồng loạt nổ vang! 

Lão giả sắc mặt trắng nhợt, thặng thặng lui về phía sau hai bước. Loại thần thông này, so với nguyên anh hậu kỳ tu sĩ thanh dung thiên địa còn huyền diệu, người này là tu vi gì? Chẳng lẽ là nguyên anh điên phong đại tu sĩ? 

- Mặt đông mười vạn dặm, thật có thuyền bị vạn giao tập kích. Đây là lưu ảnh ngọc giản lão phu in xuống, đạo hữu mời xem, có phải là thuyền của ngài cần tìm không? 

Không dám có bất kỳ chần chờ, nguyên anh lão giả vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái ngọc giản, không chút do dự đưa cho thanh niên, lập tức cung tay, dẫn mọi người rời khỏi! 

Ngọc giản kia vốn là vật mà ông ta trăm cay ngàn đắng in xuống, ý muốn nộp lên tông môn, nhưng hôm nay, ông ta lại lập tức giao ra, chỉ vì để cho thanh niên hài lòng, bỏ qua cho mình! 

- Đa tạ! 

Thanh niên dùng thần niệm đảo qua, mắt lộ hàn mang, quanh thân lần nữa bạo tán, trọng ngưng, thuấn di ngàn dặm! 

Mười vạn dặm phía đông! Nơi đó có hải chu bị tập kích chính là Độn Thiên chu thứ bảy! 

Lưu ảnh này in dấu hải chu đại trận đã bị công phá, qua lâu như vậy, thuyền kia vẫn bình an! 

Thuấn di! 

Thuấn di! 

Thuấn di! 

Ninh Phàm không để ý hết thảy trong biển bay nhanh, mỗi khi thuấn di một lần, thức hải vỡ nát một ít. 

Khoảng cách nơi theo như lời lão giả nói còn có ba vạn dặm! 

Một con hải thú trăm trượng lớn như sơn nhạc tản ra khí thế của nguyên anh sơ kỳ, khai ra cái miệng khổng lồ, đang thôn phệ tử thi trong biển. Những thứ tử thi đó đều là tu sĩ chạy trốn xuống thuyền lúc hải chu bị công kích, nhưng phần lớn đã chết trong biển, số ít mấy người chưa chết, đối mặt nguyên anh hải thú, đua nhau lộ ra vẻ vô lực. 

- Là Hải vương thú... Chúng ta hẳn phải chết, hẳn phải chết! 

Hải vương thú, tức Yêu Vương trong biển, mỗi một con đều có nguyên anh tu vi! 

Một con hải thú trăm trượng thật giống như một con chương ngư màu tím to lớn, vô số chạm tay tùy ý đong đưa tử thi, đút vào trong miệng, làm huyết thực thôn phệ. 

Nó chạm tay, rốt cuộc đưa về phía mấy vị kim đan trọng thương sống sót. Thế nhưng một khắc, một chút hắc mang chợt lóe, ngay lập tức ngàn dặm xuất hiện trước người cự thú, ngay tức khắc nổ tung! 

- Mặc lưu phân thần thuật! 

Thiên vạn đạo kiếm quang màu mực, đâm vào cự thú, tử huyết cuồng trào! 

Kiếm quang nổ tung, cự thú yêu thân nổ tung, máu đen tản ra. Mà một đạo yêu anh màu tím của tiểu chương ngư kinh hãi muốn chết, không để ý hết thảy, nhanh chóng chạy trốn! 

Đáng sợ, quá đáng sợ! Hắc quang kia là thứ gì, vừa đối mặt lập tức cắn nát yêu thân của mình! 

Mặc niệm trong ngưng, Ninh Phàm hiện thân, sắc mặt tái nhợt, nhưng thần niệm đảo qua, vô luận là tử thi nơi đây hay tử thi trong bụng của cự thú cũng không có thi thể của Ân Tố Thu. 

Không có nàng là tốt rồi, tốt rồi! 

- Tiền bối! Là nguyên anh tiền bối! Tiền bối cứu ta! Vãn bối là Chu Châu tiên đảo đệ tử, tiền bối nếu cứu ta, vãn bối nhất định... 

- Om sòm! 

Ninh Phàm lạnh lùng một tiếng, thật giống như lôi đình nổ vang trong lòng của mấy tu sĩ may mắn còn sống sót, người người sắc mặt trắng bệch. 

Hắn chấn vỡ thức hải, không để ý hết thảy kích thích thần niệm chi lực, thuấn di đi, sự sống chết của đám kim đan này cùng hắn có quan hệ gì đâu! 

Gần lắm rồi, gần tới rồi! 

Ba vạn dặm cuối cùng , khắp nơi có thể thấy chu thuyền giết hại, tử thi của tu sĩ. 

Xa xa, đông nghịt gần mười ngàn tên yêu vật, che khuất bầu trời! 

Những yêu vật ấy đều là giao nhân, đuôi cá thân người, có xấu xí có xinh đẹp, nhưng người người ánh mắt tự nhiên, phát ra ô ô quái khiếu, thật giống như khóc. Cũng lộ ra răng nanh răng nhọn, tùy ý phệ cắn thi thể người, thật giống như cắn xé món cá tôm ngon lành vậy! 

Thỉnh thoảng có tu sĩ chưa chết, lấy pháp bảo công kích giao nhân. Nhưng mà bọn giao nhân này cho dù đầu bị vỡ toét, vẫn trong một thời gian ngắn không chết, thường thường dùng tay không xé nát kim đan tu sĩ! 

Lẫn trong tất cả giao nhân ở tại chỗ này, có ba tên nguyên anh sơ kỳ ma tu, cười lạnh không dứt. 

- Đám giao yêu tự nuôi này không tệ, thất trưởng lão nhất định sẽ hài lòng! 

- Hắc hắc, ta ngược lại là cảm thấy mới vừa rồi nàng kia không tệ, nhưng mà điều đáng tiếc chính là hôm nay nói không chừng đã bị giao nhân yêu xé thành mảnh vụn rồi... 

- Xé thành mảnh vụn thì vá lại! Chế thành luyện thi, cũng có thể trên người nàng sung sướng một chút! 

Ba tên ma tu đồng loạt lộ ra nụ cười dâm tà. Nhưng mà một khắc, một đạo điểm đen thật giống như kinh lôi chợt lóe, thuấn di ngàn dặm, mang khí thế nát bấy hết thảy xuất hiện tại trong bầy giao. 

Giao nhân, mỗi một tên đều đủ để xé kim đan tu sĩ, nhưng Ninh Phàm sợ gì! 

Kiếm niệm đảo qua, có ngay lập tức mấy trăm con giao yêu có thể so với kim đan, tiếng kêu thảm thiết, cắn nát mà chết! 

Giao nhân đoạn đầu cũng có thể không chết, nhưng thân thể nát hết, rốt cuộc không cách nào sống sót! 

Trong mặc kiếm, trong biển máu, một tên thanh niên lạnh lùng, chợt hiện thân, liền giết hại một mảnh! 

Không động dùng một lần kiếm niệm, kiếm thức của hắn liền vỡ nát một phần, nhưng mà sát ý của hắn cũng điên cuồng! 

- Cuồng tu lớn mật! Ai cho ngươi lá gan ở chỗ này giết hại giao nhân của “Phong yêu điện” tự nuôi?

Ba tên nguyên anh ma tu, ánh mắt đồng loạt kinh hãi, nhưng bất chợt hóa thành sát cơ, mỗi người lấy ra cốt địch, âm bối, định thao túng giao yêu, vây giết Ninh Phàm. 

Ma âm vừa vang lên, gần vạn giao yêu từng con giống như điên, kêu gào thê lương, hai tay bạo đầu thống khổ, phát ra sóng âm sắc bén. 

Vạn giao chi âm, cơ hồ một cái ngay lập tức, liền khiến thân thể run lên, gân cốt muốn bể. 

Giao nhân lợi hại nhất cũng không phải là xé lực, mà là một khang ma âm kia. Âm thanh của một con giao, chưa đủ để lo lắng, nhưng âm thanh của cả vạn con giao, cho dù là nguyên anh tu sĩ cũng phải chết yểu! 

Dựa vào ma âm này, mấy tên ma tu cứng rắn chấn động khiến cho mấy chiếc Độn Thiên chu hết sức ẩn giấu lộ ra thân hình, cuối cùng đánh vỡ trận quang! 

- Cút! 

Ninh Phàm mắt như cuồng ma, vỗ vào trữ vật đại, cuối cùng lấy ra một khối Tru Tiên lệnh, bóp vỡ! 

Một thoáng, trong biển sâu hiện ra tứ kiếm chi ảnh, mà một tia Tru tiên ý, phong tỏa một người trong ba tên ma tu đó, khiến cho nó một loáng sắc mặt đại biến! 

Dưới kiếm khí như thế chính là vô số giao nhân cũng truyền ra vẻ sợ hãi. 

Ninh Phàm che ngực, tán mạnh ra thần niệm, sau khi hắn cảm giác được vị trí của Ân Tố Thu, kiếm niệm khai đường, cắn răng thuấn di đi. 

Ngoài ngàn dặm, chỗ hài cốt của Độn Thiên chu, hơn mười người tu sĩ còn sống đang khổ cực chống đỡ giao nhân công kích. 

Một cô gái trong đó, pháp lực cơ hồ hao hết, sắc mặt tái nhợt, trong tay cố chấp sáng loáng cái vòng thủy tinh, một vòng diệt đi giao yêu vây công. 

Mệt, mệt quá... giao yêu này thật là giết không hết... 

Chết, sẽ chết ư... Quả thật, sau lần từ biệt này cùng hắn không ngày gặp lại rồi... Nhưng hắn có việc gì không? Hắn sẽ bị giao nhân tập kích sao? 

- Không đâu, hắn mạnh như vậy... Mà hắn căn bản sẽ không biết được ta chết đi, dù sao ta đều chưa từng biểu lộ qua tâm ý với hắn... 

Ân Tố Thu quật cường cắn răng một cái. Sau khi một vòng oanh diệt một con giao yêu, lại bị sóng âm của mấy con giao yêu chấn động một cái, cơ hồ tạng phủ câu liệt! 

“Phốc!” 

Nàng liền ho khan máu tươi, máu này càng kích thích giao nhân điên cuồng, gào thét tới nàng. 

Yêu trảo dữ tợn đã tới gần, thế giới đều tựa như an tĩnh, định cách... 

Nhưng mà một khắc, mặt đẹp của nàng cả kinh, một đạo khủy tay có lực mạnh mẽ chợt kéo mạnh nàng một cái. Hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm niệm màu mực nổ tung ở mọi nơi trong biển! 

- Cút! 

Kiếm niệm của Ninh Phàm đảo qua, diệt đi bầy giao, cũng không quay đầu lại, nắm cả Ân Tố Thu chạy trốn! 

- Ngươi, ngươi làm sao tới? Ngươi không nên tới! Mau buông ta xuống, ngươi chạy nhanh đi... 

Ân Tố Thu ngây ngẩn, nàng hoảng lên rồi, tựa như so với mình sẽ chết đáng sợ sự thật, nhưng Ninh Phàm chết càng làm cho nàng sợ hãi. 

- Im miệng! 

Ninh Phàm một ngụm máu tươi ho phun ra trên vạt áo của Ân Tố Thu. 

Vết thương do Lý Bạn yêu tướng tạo nên còn xa mới hoàn toàn khỏi hẳn. 

Hết lần này đến lần khác cưỡng ép tiến hành thuấn di, càng làm cho thức hải của hắn cơ hồ hoàn toàn nát bấy. 

Hôm nay hắn câu động một tia thần niệm, đều cảm thấy sự đau đớn hết sức, cơ hồ tùy thời đều có thể thức hải hoàn toàn bể tan tành, bỏ mình với Vô Tận hải! 

Nếu không phải trọng thương như vậy, hắn mới vừa rồi há sẽ lấy Tru Tiên lệnh thoáng ngăn trở nguyên anh ma tu, tất lấy mặc lưu phân thần thuật giết ba người trong chớp mắt! 

Hắn đã không cách nào thi triển pháp thuật mạnh mẽ như vậy... 

Sau lưng, khí tức của Tru Tiên lệnh tựa hồ đang suy giảm, hẳn bị ba tên ma tu phá vỡ. 

Hắn không dám ở lâu, thuấn di đi xuống một mảnh hải vực! 

- Sẽ chết sao... Chúng ta đi đâu...? 

Trong lòng của Ân Tố Thu hết thảy đều không trọng yếu nữa. 

Nàng từng suy tưởng qua trăm ngàn loại kiểu chết, đa phần là vì phò nguy tế khốn mà chết, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ cùng Ninh Phàm một đường, chết ở một hải vực không người biết. 

Nếu có thể cùng Ninh Phàm chết ở một nơi, có lẽ so với các kiểu chết khác thì cái này tốt đây... 

- Sẽ không chết! Ta đưa nàng đi Bích Dao tiên đảo! Đầu tiên, thoát khỏi con ruồi phía sau đã! 

Ninh Phàm niệm lực hao hết, khó thuấn di nữa. Hắn cắn răng thúc giục Phong Lôi Sí, lập tức hai đạo lôi sí ba trượng sau lưng, chấn động mạnh một cái, gào thét mà chạy. 

Sau lưng, gần mười ngàn tên giao nhân, sớm bị độn tốc của mình bỏ rơi sau lưng. 

Nhưng hai vị nguyên anh ma tu độn quang, vẫn như phụ cốt chi thư đuổi theo sau hắn. 

Về phần một tên ma tu khác, mặc dù chống được Tru Tiên lệnh, nhưng bị thương không nhẹ, cũng không đuổi theo Ninh Phàm. 

Những thứ này ma tu tuy không biết lai lịch của Ninh Phàm, nhưng bọn họ nhìn ra hắn người bị thương nặng, tất cả thủ đoạn bất quá tự tổn thi triển, căn bản không cùng bất kỳ người nào của bọn họ có sức đánh một trận. 

Thứ người như vậy, lại dám sau khi đám người mình cảnh cáo, còn tùy ý giết hại giao nhân, người này gây nên nhất định sẽ hại nhóm người mình bị trưởng lão hỏi tội. 

Người này thù là đáng hận, đáng chết! 

Vả lại thủ đoạn tru diệt giao nhân càng làm cho hai ma tu này vô cùng động tâm. 

- Người này ngưng tụ kiếm thức kiếm niệm, hơn nữa kiếm niệm của hắn vượt xa uy lực của cổ tịch ghi lại. Nói không chừng, người này có bí thuật tu luyện kiếm niệm, nếu đạt được thuật này, hiến tặng cho trưởng lão, bọn ta nhất định có thể lập được công lớn! 

Chẳng qua hai người không ngờ tới, Ninh Phàm rõ ràng là tu sĩ bị trọng thương, lại còn có thể giữ độn tốc của nguyên anh sơ kỳ không giảm, kéo dài phi độn. 

Vốn là trong đầu của hai ma tu đợi thương thế của Ninh Phàm nặng hơn, sau đó độn tốc yếu bớt, đuổi theo người này dễ như trở bàn tay. 

Nhưng liên tiếp đuổi theo mấy vạn dặm, độn tốc của Ninh Phàm lại không giảm chút nào, ngược lại là hai tên ma tu pháp lực hao tổn không nhỏ. 

- Nhị ca, làm sao bây giờ, có cần thuấn di đuổi theo hay không? 

Ma tu cao gầy nghiêm nghị hỏi. 

- Không, kéo một cái, kéo hết sạch pháp lực của người này, càng bảo đảm hơn... Kiếm niệm của người này có chút đáng sợ... 

Ma tu nhỏ thấp ánh mắt ngưng trọng nói. 

Lại là mấy vạn dặm truy kích, nhưng độn tốc của Ninh Phàm vẫn chưa giảm thiểu chút nào! 

Giờ khắc này, ma tu nhỏ thấp rốt cuộc ý thức được điều gì đó, cả giận nói: 

- Độn tốc của người này không giảm, nhất định có loại linh trang phi độn, vả lại độn tốc nhanh như vậy, vô cùng có thể là địa huyền! Bọn ta tổn hao nhiều pháp lực như vậy, pháp lực của người này căn bản một phần cũng không hao tổn! 

- Nhị ca chớ giận, ha ha, địa huyền linh trang, vậy cũng là đồ tốt, người này đã nỏ hết đà, bọn ta cùng thuấn di đuổi theo, nhất định có thể chém lấy người này, đoạt được linh trang! Vậy được không? 

- Được thì được! Giành được linh trang thì phân phối như thế nào?

- Người này có thể có địa huyền linh trang, bảo vật trên người còn có thể ít sao! Huynh đệ bọn ta sợ không đủ chia sao! 

- Bất luận thế nào, cô gái kia thuộc về ta! 

Ma tu nhỏ thấp cười dâm đãng nói. 

- Đây đương nhiên! 

Hai ma tu hai mắt nhìn nhau một cái, Ninh Phàm ”nguyên anh tu sĩ” bị trọng thương này trong mắt bọn họ đã là con dê đợi làm thịt. 

Hai người đồng loạt dẫn động nguyên lực thiên địa, hắc quang đủ tránh, thật giống như điểm sáng lập tòe, nhanh chóng kéo gần cùng khoảng cách với Ninh Phàm. 

- Tìm cái chết đi! 

Trong mắt Ninh Phàm hàn mang lấp lóe, ma tu không biết nơi đâu mà đến, muốn ở Vô Tận hải làm gì, hắn bất kể! 

Nhưng xâm phạm đến mình, thì mình sẽ không lưu tình! 

Phong Lôi Sí rung lên, Ninh Phàm phóng thẳng tới mặt biển, cách đó không xa, hình ảnh của một cái đảo chiếu vào mặt biển. 

Hướng ra mặt biển, gió biển thổi lất phất, Phong Lôi Sí của hắn độn tốc mới vừa nhanh nhất, chạy thẳng tới trên huyền không đảo kia. 

Hai tên ma tu, cũng cười lạnh ha ha, vào một thoáng Ninh Phàm, Ân Tố Thu rơi xuống đảo.

Đảo này được đặt tên là Hoành Sơn đảo, đảo tuy huyền không, nhưng bất quá địa giới vạn dặm, trên đảo có Hoành Vân phái, cũng bất quá là một tông môn ngàn người có kim đan sơ kỳ trấn giữ. 

Khi Ninh Phàm, Ân Tố Thu cùng hai vị nguyên anh ma tu phủ xuống một khắc, huyền không đại trận quang run lên, lập tức nát bấy! Linh cấp đại trận, căn bản ngay cả ngăn trở nhịp bước của những người này đều làm không được! 

Hoành Vân phái lão tổ, Vương Hoành! Kim đan sơ kỳ tu sĩ! 

Giờ phút này, ông ta không còn vẻ kiêu căng ngày thường, trong mắt lại hoàn toàn là biểu tình kinh hãi! 

Hai vị nguyên anh ma tu, cùng với một tên nguyên anh trọng thương, một tên kim đan điên phong lão tổ, những người này làm sao lại chạy đến trên huyền không đảo nho nhỏ của mình, họ muốn làm chuyện gì! 

Chém giết sao? Tranh đấu ư? 

Xui xẻo, xui xẻo a! Các ngươi chém giết, làm gì đến trên đảo lão phu chứ? Ba động của nguyên anh trận chiến, há là hòn đảo nho nhỏ này có thể chịu đựng ? 

- Hắc hắc, tiểu tử, không chạy nữa sao? Chạy hết nổi rồi a? Mới vừa rồi tru diệt giao yêu của bổn tọa, không phải là rất lợi hại sao?

Ma tu nhỏ thấp cười lạnh hỏi. 

- Không chạy! Nếu các ngươi muốn chết, ta thành toàn cho các ngươi! Hắc giáp, giết! 

Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, hắc quang chợt lóe, hóa hắc giáp luyện thi, một quyền đánh tới ma tu cao gầy, một quyền lực, lại đánh ra vô số vết rách tới cực phẩm âm bối của ma tu! 

Còn Ninh Phàm thì buông xuống cô gái trong ngực, đem sát khí cuồng bạo còn sót lại trong cơ thể, đều ngưng tụ ở đầu một ngón tay! 

- Kiếm chỉ, khụ khụ khụ…

Một tiếng vừa xong, ho khan không ngừng, nhưng trên Hoành Sơn đảo sơn băng địa liệt! 

Mỗi một ngọn núi sụp đổ, cũng hóa thành kiếm khí, vào giữa một ngón tay của Ninh Phàm! 

Một ngón tay này rõ ràng cách trăm trượng khoảng cách, nhưng một khắc điểm về phía ma tu thấp bé, tâm hồn đại chiến của hắn dâng lên oai hẳn phải chết! 

Tất cả khinh miệt háo hức đối với Ninh Phàm vào giờ khắc này nát bấy! 

- Không tốt! Này người bị trọng thương lại vẫn có thủ đoạn như vậy! Trốn! 

- Ngươi không trốn thoát! Kiếm chỉ... toái nhạc! 

Một ngóng tay này thật giống như đem tất cả khí lực của Ninh Phàm cũng điểm xuống, hóa thành nhất chỉ tuyệt thế kiếm quang! 

Tu sĩ thấp bé sắc mặt hoảng sợ, lực của một ngón tay này duy chỉ có thất trưởng lão loại hậu kỳ tu sĩ đó mới có thể thi triển! 

Ngu xuẩn! Hai huynh đệ của mình đơn giản là ngu xuẩn! 

Hai huynh đệ mình truy đuổi rốt cuộc là một tên hung thần ác sát! Là một cuồng ma nhất chỉ toái nhạc! 

Không chút do dự, tu sĩ thấp bé điên cuồng cực kỳ pháp bảo, cốt địch, viên thuẫn, phi châm... Từng món một pháp bảo, không phải cực phẩm, chính là thượng phẩm điên phong, nhưng dưới một ngón tay, thiên địa chấn độn một cái, thật giống như quần sơn trấn áp, pháp bảo... nát hết! 

Mà thân thể của tu sĩ thấp bé, cũng dưới một tiếng chấn động đó, nát bấy thành huyết vụ! Nguyên anh của y lộ khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng lên, thân thể chợt bạo, lập tức tay nhỏ bé bấm pháp quyết, thuấn di điên cuồng trốn chạy. 

Nhưng Ninh Phàm trong mắt ánh sáng lạnh lẽo, lôi tinh chợt lóe, lại có thiên địa lôi đình phong tỏa nguyên anh! 

- Chết! 

Dưới một tiếng hiệu lệnh của hắn, thiên địa lôi đình thần phục đánh xuống! 

Tu sĩ thấp bé nguyên anh toàn diệt! 

Còn ma tu cao gầy vừa thấy nhị ca bỏ mình, căn bản không có vẻ bi thương, chỉ có... kinh hoàng! 

Nhị ca tuy là nguyên anh sơ kỳ, nhưng khoảng cách đột phá trung kỳ cũng không xa, dưới ngón tay của Ninh Phàm, thân thể tịch diệt! 

- Ngươi, ngươi là người nào? Không... Không được! 

Y nào có ý tái chiến, càng không có lòng truy kích, hối hận không kịp, bản thân mình vì sao phải uổng công không, đuổi giết Ninh Phàm! 

Nếu Ninh Phàm không bị thương, y nhất định không đuổi, ngặt một nỗi khi y nhìn Ninh Phàm trọng thương, mới đến đuổi giết. Thế mà Ninh Phàm cho dù trọng thương vẫn có lá bài tẩy trong người! 

Trốn... Nhưng chạy thoát sao?! 

Trong lòng y hung ác, đột nhiên bấm pháp quyết, dẫn bạo cực phẩm âm bối pháp bảo. Trong tiếng pháp lực nổ ầm, nổ trúng Hắc thi, lập tức thuấn di mà chạy. Y xem ra chợt nổ như vậy, hơn phân nửa đã nổ chết Hắc thi rồi. Nhưng chớp mắt y sắp thuấn di một cái, trong bụi mù, một đạo luyện thi thiết quyền nổ vang một tiếng, đánh tan nguyên lực thiên địa, ngăn trở ma tu cao gầy thuấn di, cũng chỉ kéo một cái, thẳng thừng kéo xuống một cánh tay của đối phương. 

- A! 

Ma tu cao gầy kêu thảm một tiếng, nhưng Ninh Phàm cũng đã chấn động Phong Lôi Sí, cắn răng phi độn tới, mắt lộ hàn mang, một cước đạp rơi, đạp bể đầu của ma tu cao gầy, não tương tràn ra. 

Thân thể đã chết, nguyên anh lập tức bay ra đan điền, muốn trốn. 

Nhưng Ninh Phàm mắt lộ châm chọc, một chưởng lôi quang vỗ xuống, lập tức đánh tan nguyên lực quanh thân nguyên anh, khó thuấn di nữa. 

Một tay nắm chặc, hắn bắt lấy nguyên anh nho nhỏ ở lòng bàn tay. 

Nguyên anh của ma tu cao gầy khủng hoảng! Y nửa cầu khẩn nửa uy hiếp hô hào:

- Ngươi, ngươi không thể giết ta! Ta chính là Vô Tận hải nội hải bảy mươi hai đảo Phong Yêu điện “Anh thị”! Nếu ngươi giết ta, Phong Yêu điện của ta ắt sẽ... 

- Om sòm! 

Ninh Phàm chưởng tâm lôi mang chợt lóe, nguyên anh lập tức kêu thảm một tiếng hôn mê. Còn Ninh Phàm thì một mặt thu lấy trữ vật đại của hai người, một mặt sưu hồn diệt ức. 

Ký ức của tên cao gầy bị hắn sáng tỏ nơi ngực. 

Mà hắn lập tức mặt trầm như nước. 

- Phong Yêu điện Anh Thị, A Nhị, A Tam... Hừ, tựa hồ gây họa rồi, nhưng Phong Yêu điện thì đã sao?!

Mình từng đáp ứng Ân Tố Thu, vô luận khi nào nàng ấy lâm vào hiểm địa, mình tất cứu. 

Chính là Phong Yêu điện, cũng không cách nào khiến cho mình vi phạm lời thề! 

Vào lúc ánh mắt của Ninh Phàm thông suốt nhìn về một phương hướng khác của Hoành Sơn đảo, lẫm thanh hô:

- Chủ nhân của đảo này, trong mười hơi thở cút tới gặp ta! 

Hắn sát ý không thu, tu sĩ vây xem chỗ tối lập tức đều câm như hến!