Hơp Thể Song Tu

Chương 182-2: Rút gân rồng của ngươi thì đã sao? (2)




Chương 182: Rút gân rồng của ngươi thì đã sao? (2)

Dương Chu mặt trầm như nước, hừ lạnh một tiếng, tựa hồ còn đang bất mãn chuyện mình cúi đầu với Ninh Phàm.

Nhưng ở trận quang sáng lên một thoáng vậy, một cổ yêu khí máu tanh tàn phá đến cả tòa Giáng Châu thành, cũng truyền ra một đạo tiếng cười lạnh như băng.

- Tên giết bạn yêu của ta, ngươi trốn không thoát đâu! Bản tướng cuối cùng đã đuổi theo ngươi!

Một thoáng, tất cả tu sĩ trong Giáng Châu thành đồng loạt tâm hồn đại chiến!

Mà trong lòng đất, Trần Tú cùng Dương Chu hai người, lại trong nháy mắt đồng loạt cả kinh thất sắc!

- Hóa, Hóa thần yêu tướng! Không thể nào! Yêu tướng không phải ở Long Mộng trạch sao, vì sao lại ở chỗ này?!

Giờ khắc này, chính là trong lòng Ninh Phàm cũng dâng lên vẻ chấn kinh.

Hắn vạn lần không thể nào ngờ tới, mình đã vạn phần dè đặt, ngay cả quyết chiến cũng cự tuyệt, vẫn không tránh khỏi yêu tướng truy kích!

Sẽ không sai, huyết tinh khí tức này cùng huyết lân hư ảnh lúc thu phục nữ yêu chém chết giống nhau như đúc!

Sẽ không sai, chút cảm giác nguy cơ quanh quẩn trong lòng quả nhiên do yêu vật này mang đến!

Kèm theo yêu tướng đuổi theo, một cổ yêu phân bao phủ Giáng Châu thành.

- Yêu thuật, huyết hải!

Trong âm thanh lạnh lùng đó, Giáng Châu thành ngàn dặm, đều bị huyết quang bao phủ, một mảnh kêu thảm, hóa máu đặc, tu sĩ chết hết!

Trong phế tích, lòng đất vạn trượng bị huyết quang chấn vỡ, lộ ra ban ngày.

Trong bầu trời mênh mông, đứng thẳng một tên nam tử huyết lân tóc đỏ tung bay, nhìn một mảnh biển máu dưới chân!

Trong mắt mang vẻ lãnh đạm, cùng với oai Hóa thần không thể kháng cự!

Mí mắt của y nhíu một cái, không ngờ rằng lại tới chậm một bước, nhân tộc kia bắt giết bạn yêu của mình, đã trốn trong truyền tống trận, vả lại trận quang đã khai mở, chưa tới mấy nhịp thở, liền truyền tống.

Nhân tộc thật là giảo hoạt... Mình từ khi hóa rồng thành công, liền lặng lẽ rời khỏi Long Mộng trạch, lẻn vào đất nhân tộc, truy lùng người này. Mình không ngờ tới người này chạy nhanh hơn, mượn Truyền tống trận đi ngang qua vô số tu thành, làm mình mệt nhọc đuổi theo.

Trận quang khai ra, dưới hư không chi lực, chính là mình, cũng không dám tùy tiện xông vào trong trận, như vậy xem ra, chỉ có trước khi truyền tống, lấy yêu thuật tiêu diệt hung đồ trong trận, lấy ngăn cản truyền tống.

Con mắt máu của y chợt lóe, huyết quang sâu hơn, dưới vạn trượng, từng tên truyền tống trận tu sĩ bên ngoài, đã sớm kinh hãi muốn chết, phàm là bị huyết quang bao lại một cái, lập tức hóa thành máu đặc, chết oan uổng.

Thủ trận tu sĩ một khí tức chết hết!

Vào trận 10 người, 5 tên Kim đan xa lạ chết ở huyết quang!

Dương Chu, Trần Tú hai người, thi triển cực phẩm pháp bảo, khổ sở chống đỡ huyết quang, nhưng pháp bảo của mỗi người giăng đầy vết rách trong huyết quang, tùy thời cũng sẽ bảo bể người mất!

Huyết quang cũng bao lấy ba người Ninh Phàm!

Sau lưng Ninh Phàm mồ hôi lạnh đầm đìa! Huyết quang này cho dù là pháp thuật mạnh nhất của mình, cũng không thể ngăn cản! Mà lá bài tẩy Hóa thần một kích của mình càng không thể nào dùng để đối phó yêu tướng bản thân!

Cơ hồ không chút do dự, hắn liền điểm ra một ngón tay, dẫn động ngàn dặm địa thế, từng ngọn dãy núi, ầm ầm sụp đổ, hóa thành Ninh Phàm nhất chỉ!

- Kiếm chỉ, toái nhạc!

Một ngón tay đè xuống, mang một đạo kiếm mang màu xám tro vào khoảng nửa tấc, một ngón tay một kiếm, lại mang tiếng nổ vang của sơn băng địa liệt.

Một ngón tay này đè xuống, làm cho màn sáng huyết quang bên trong ngàn trượng rung mạnh một cái, vỡ vụn!

Dương, Trần hai người may mắn bảo vệ tánh mạng, còn huyết lân nam tử đạp đứng không trung, hơi kinh ngạc.

- Hử? Dung linh tiểu bối, ngăn cản huyết hải thuật của ta, ngược lại bất phàm đây. Nhưng lần kế huyết quang đánh tới sẽ như thế nào chứ?

Một ngón tay kiếm mang, lấy cảnh giới của Ninh Phàm hôm nay, hoàn toàn không đủ để chặn huyết quang, chỉ có thể hơi đánh tan nó. Một lát sau, huyết quang trọng ngưng, lần nữa đánh tới, uy lực không giảm. Nhưng khí lực của Ninh Phàm, cơ hồ hao hết trong một ngón tay, khó đi thi triển kiếm chỉ nữa.

Mặc dù có thể đánh tan huyết quang, còn là bởi vì đối phương yêu thuật bị hư không chi lực của Truyền tống trận suy yếu một nửa...

Đây cũng là sự chênh lệch thật lớn giữa mình cùng Hóa thần yêu tướng sao...

Ninh Phàm xóa đi một tia vết máu ở mép, mắt lộ hàn mang.

Khoảng cách trận quang hoàn toàn truyền tống còn lại hai khí tức. Tất phải chặn huyết quang trong vòng hai khí tức nữa!

Truyền tống trận đã khai mở, chưa tới hai khí tức mình thì có thể bình yên truyền tống thiên vạn dặm, chính là yêu tướng cũng không đuổi kịp mình!

Hai khí tức! Chính là Dương Chu cùng Trần Tú cũng đua nhau ý thức được, hai khí tức này quyết định bản thân hai người có bỏ mình hay không!

Dương Chu hối hận, rất hối hận!

Khó trách Chu Minh lần nữa nghi thần nghi quỷ, yêu cầu mau sớm rời khỏi, không ngờ tới Giáng Châu thành lại bị Hóa thần yêu tướng theo dõi!

Sớm biết như vậy, mình há sẽ ngăn trở Chu Minh sớm đi khai trận, nói không chừng mình sẽ còn là người thứ nhất yêu cầu đại trận mau khai ra, sớm rời khỏi!

Vào lúc hắn rất hối hận, trận huyết quang thứ hai đã đánh tới!

Dương chu trong lòng thất vọng, pháp bảo khai sai, lập tức bị huyết quang bao lấy, chết oan uổng! Cái chết này cũng là lỗi do tự mình gánh, hắn vốn tránh được khai tử kiếp, nếu hắn nghe lấy Ninh Phàm đề nghị!

Còn pháp bảo của Trần Tú cũng nát bấy, thân thể táng thân huyết quang, nhưng nguyên anh lại may mắn chạy ra khỏi huyết quang, không có bất kỳ do dự nào, liền bay nhanh về phương hướng Ninh Phàm!

Cái gì chạy trốn xa Trung Châu, tham gia đan hội gì đó cũng không trọng yếu nữa!

Có gì quan trọng hơn so với tánh mạng!

Hắn xem ra, lần này nếu muốn thoát sinh, hơn phân nửa là phải dựa vào Ninh Phàm bảo vệ tánh mạng!

Dù sao lần đầu tiên huyết quang đánh trúng, Ninh Phàm liền bảo vệ Cảnh Chước cùng Ân Tố Thu, không bị nửa điểm tổn thương!

- Chu đạo hữu, cứu ta, cứu ta! Sau chuyện này lão phu nhất định lấy tích góp cả đời đưa cho ngươi!

Thân nguyên anh nho nhỏ của Trần Tú núp bên người Cảnh Chước, sau lưng Ninh Phàm, không ngừng run rẩy.

Bảo vệ một người là bảo vệ, bảo vệ ba người cũng là bảo vệ, nếu không cách nào trì hoãn hai khí tức nữa, nói nhảm gì đó đều phí công. Đối với Trần Tú tránh sau lưng, Ninh Phàm không dị nghị, một lòng chỉ vì chống đỡ đạo huyết quang thứ hai!

- Niệm Thủ quyết!

Kiếm niệm màu mực vào thời khắc này cực nhanh ra, hóa thành một hắc kiển màu mực, bao phủ lấy mọi người bên trong kén.

Niệm Thủ quyết lấy toàn bộ niệm lực, hóa thành một lần chống đỡ. Lấy niệm lực của Ninh Phàm, một ngày thi triển một lần chính là cực hạn, lực phòng ngự có thể nói kinh khủng, nhưng ngăn trở Nguyên anh sơ kỳ một kích, chính là trung kỳ thuật, cũng có thể hơi ngăn trở một hai!

Nhưng mà dạng phòng ngự này vào một khắc huyết quang phủ xuống, lập tức tan rã tan vỡ, cũng khiến thức hải của Ninh Phàm bị thương nặng, thất khiếu tràn máu.

Niệm Thủ quyết bị phá, Ninh Phàm mặt đầy máu tươi, nhưng trong mắt lại càng lộ ngoan tính. Hắn cắn răng một cái, bể tan tành hắc quang, lập tức hóa thành từng đạo mặc sắc kiếm niệm, chém mạnh xuống trên huyết quang, trảm diệt huyết quang còn sót lại!

Thức hải bị tổn thương nặng hơn một phần!

Nhưng trận huyết quang thứ hai cuối cùng chống giữ qua!

Khoảng cách truyền tống, còn có một khí tức!

Lý Bạn đứng lơ lửng trên trời, cảm thấy hoàn toàn vượt ngoài ý liệu. Ninh Phàm mới chỉ là Dung linh, lại ngăn trở hai trận huyết quang của mình, như vậy xem ra, trong một khí tức cuối cùng muốn dựa vào huyết quang yêu thuật bắt lại người này, ngược lại không dễ dàng rồi.

Trừ huyết quang yêu thuật, mình có chính là thủ đoạn đối phó mới chỉ là Dung linh!

- Bản tướng đã nói qua, ngươi trốn không thoát đâu! Long gân hiện!

Lý Bạn chỉ một cái đè ở mi tâm, ngón tay vào thiên linh, vừa kéo mạnh, từ từ rút ra một đạo trường tiên màu bạc với lôi quang nổ ầm.

Vật này cũng không phải là vật của y, mà là một cái gân rồng lúc Lý Bạn huyết lý hóa long, ngưng lôi mà hóa ra!

Cái gân rồng này không cần bất kỳ tế luyện, thì có thể so với cực phẩm pháp bảo mạnh mẽ, mà rất nhiều diệu dụng, chính là pháp bảo cũng không so bằng.

Thí dụ như pháp bảo không cách nào xuyên thấu hư không chi lực, đánh trên người Ninh Phàm, nhưng cái gân rồng này có thể!

- Chết!