Hơp Thể Song Tu

Chương 182-1: Rút gân rồng của ngươi thì đã sao? (1)




Chương 182: Rút gân rồng của ngươi thì đã sao? (1)

- Ủa? Sắc mặt của Chu Minh đạo hữu tựa hồ không tốt lắm, chẳng lẽ thương thế vẫn chưa lành sao?

Hai người ân cần hỏi.

- Không, không có gì.

Ninh Phàm cũng không thể nói cho hai người biết, ta thấy tử tướng từ trên mặt các ngươi, các ngươi lát nữa chết chắc, sẽ chết rất thảm...

Có người sẽ tin sao? Nói lời này rõ ràng đắc tội với người chứ.

- Ai, nghe nói Chu Minh thống lĩnh người bị thương nặng, bất đắc dĩ từ đi chức tấn vệ Thống lĩnh, bọn ta nghe nói thật là cảm thấy đáng tiếc.

- Đâu có đâu có, Chu mỗ thủ đoạn nông cạn, trong cuộc chiến diệt yêu không ngờ lại bị thương, khiến cho các đạo hữu chê cười. Không biết Truyền tống trận vì sao vẫn không khai mở, Chu mỗ hôm nay hận không thể lập tức rời khỏi Đại Tấn...

Ninh Phàm cau mày, nguy cơ kia càng ngày càng gần, khiến cho hắn tâm thần khó định.

- Ha ha, Chu đạo hữu có chỗ không biết, thái cổ Truyền tống trận này, một trận truyền tống mấy ngàn vạn dặm, khoảng cách quá xa, một khi có ít bất trắc, bọn ta sẽ chết trong hư không, không cách nào thành công truyền tống, cho nên trước khi truyền tống cần nghiêm túc kiểm tra mấy ngày... Đúng rồi, nhắc tới điều này, Trần mỗ chuẩn bị truyền tống đi “Trung Châu”, tham gia “Đan hội”. Còn vị Dương đạo hữu đây đi “Tây Xuyên” gấp rút tiếp viện tông môn, dám hỏi Chu đạo hữu đi đâu, vội vàng như vậy, chẳng lẽ có chuyện quan trọng trong người ? Ha ha, nếu có thể cùng bọn ta đồng hành, thật là một chuyện vui.

- Đáng tiếc, Chu mỗ đi cực đông chi địa, Vô Tận hải, là có chút tu luyện bình cảnh, cần phải đi nơi đó đột phá...

- Cái gì? Tu luyện bình cảnh? Chẳng lẽ Chu đạo hữu muốn đột phá Nguyên anh hậu kỳ rồi sao?

Trần Tú cùng Dương Chu, hai Nguyên anh sắc mặt biến đổi, người trước đối với Ninh Phàm thái độ càng tôn kính, trong mắt người sau lại nổi lên một chút ghen tị.

Trên Nguyên Anh, mỗi một cái tiểu cảnh giới đều có khác biệt cực lớn, lấy pháp lực chênh lệch mà nói, Nguyên anh trung kỳ tu sĩ có pháp lực gấp hai sơ kỳ. Mà hậu kỳ tu sĩ, lại là gấp ba trung kỳ, Nguyên anh đỉnh phong đại tu sĩ, pháp lực cũng gấp 5 hậu kỳ.

Con đường tu chân, càng đi lên, pháp lực chênh lệch càng lớn, thực lực cũng khác biệt trời vực. Nếu Ninh Phàm đúng thật muốn đột phá Nguyên anh hậu kỳ, cùng hai người chênh lệch lớn hơn, hai người làm sao không kinh hãi.

Bọn họ ngược lại không biết, Ninh Phàm căn bản không phải Nguyên anh, đột phá cũng không là hậu kỳ bình cảnh, chỉ là kết đan mà thôi.

Chẳng qua là ngay mặt báo cho biết, Ninh Phàm là Dung linh, bọn họ hơn phân nửa cũng sẽ không tin.

Trần Tú vẫn có lòng rỗi rãnh chuyện trò vui vẻ, sắc mặt của Dương Chu lại khá khó coi.

Điểm giống nhau của hai người, cũng tất cả không biết thời gian chết của mình đã gần đến.

Ninh Phàm chau mày, cảm giác nguy cơ càng ngày càng gần, khiến cho hắn tâm tiêu.

- Có thể lập tức tiến vào trận vực hay không?

- Ai, Chu đạo hữu cần gì phải gấp gáp như vậy, bọn ta trì hoãn một hồi, cũng vì lo nghĩ cho tánh mạng, một khi truyền tống có sai lầm, bọn ta cũng đều phải chết oan uổng...

Trần Tú cười nói.

- Ách, Chu mỗ quả thực có chuyện quan trọng, cần phải lập tức độn đi... Có thể yêu cầu lập tức chạy Truyền tống trận hay không...?

Ninh Phàm lắc đầu, nếu không có cảm giác nguy cơ, trì hoãn một hồi là hiển nhiên.

Nhưng giờ phút này, Ninh Phàm tình nguyện mất ít thời gian, một khắc cũng không muốn ở nước Tấn đợi tiếp.

- Hừ, Chu đạo hữu, không phải lão phu nói ngươi, ngươi người này sao quật cường như vậy, đám người lão phu tất cả có chuyện quan trọng, nhưng cũng không thể bởi vì một mình ngươi có chuyện quan trọng, đem tánh mạng của bọn ta coi là trò đùa chứ...

Dương chu không vui nói.

Nhưng Trần Tú lập tức ho khan mấy tiếng, cắt ngang câu chuyện của Dương Chu.

Ninh Phàm trước mắt sắp đột phá Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, vạn vạn tội gì vì một chút chuyện nhỏ đắc tội...

- Thôi, Trần mỗ nghĩ ra một phương pháp điều hòa, bọn ta một mặt tiến vào trận vực của mỗi người, một mặt dạy những Kim đan tiểu bối thủ trận kiểm tra trận thức, như vậy, sau khi giảm bớt thời gian mới vào trận vực, Chu đạo hữu có hài lòng không?

Trần Tú cười hắc hắc, xóa sạch câu chuyện của Dương Chu. Còn Ninh Phàm bất đắc dĩ gật đầu, như vậy cũng chỉ có chờ một chút nữa.

Dù sao nếu không kiểm tra cẩn thận Truyền tống trận, táng thân hư không, cũng gặp nguy hiểm. Trần Tú nói cũng không phải là vô lý.

- Như vậy, Chu mỗ chờ một chút nữa đi...

Trong lòng đất, mọi người dưới sự hướng dẫn của thủ trận tu sĩ, chia ra tiến vào bất đồng trận vực.

Đại trận lòng đất này bị phân ra mười mấy khối trấn vực, nhưng truyền tống mười mấy mục đích. Vô Tận hải trấn vực, chỉ có đám ba người Ninh Phàm.

Khoanh chân ngồi xếp bằng, Ninh Phàm vẫn không để xuống, lấy ra mu rùa, để trên mặt đất xem quẻ, quả thật là điềm đại hung.

Càng bói thử, quái tượng càng hiểm, khiến sắc mặt Ninh Phàm âm tình bất định.

Cảm giác nguy cơ càng ngày càng kịch liệt, căn bản không ở Đại Tấn đợi lâu, phải lập tức bước ngang qua mấy ngàn vạn dặm, đến Doanh quốc, mới có thể tránh một kiếp này.

- Có đại sự muốn phát sinh sao?

Cảnh Chước khóe mắt co rụt lại, ông ta nhìn ra vẻ băn khoăn nặng nề trong mắt của Ninh Phàm.

- Ừ, có chút dự cảm không tốt.

- Vậy không bằng mau chút rời khỏi thôi...

Ân Tố Thu nhìn Ninh Phàm vẻ ngưng trọng, lấy sự hiểu biết của nàng với hắn, hắn làm việc tuyệt đối sẽ không bẩn thỉu.

- Cũng tốt...

Ninh Phàm gật đầu một cái, lạnh lùng hỏi một tên thủ trận tu sĩ:

- Kiểm tra trận thức còn cần bao lâu?

- Bẩm tiền bối, còn cần một canh giờ...

- Lâu như vậy! Không chờ được, mau khai trận!

- Này...

Thủ trận tu sĩ đua nhau lộ ra ánh mắt khổ sở, nếu không kiểm tra cẩn thận, một khi trận này truyền tống có một sơ xuất, bọn họ cũng đảm đương không nổi trách nhiệm.

Mà Dương Chu lại bất mãn nói:

- Chu Minh đạo hữu, tội gì làm người khác khó chịu! Chẳng lẽ ngươi đường đường Nguyên anh lão quái, ngay cả định lực chờ lâu một canh giờ cũng không?

- Ai nha, Dương đạo hữu, cẩn thận lời nói, cẩn thận...

Trần Tú khuyên Dương Chu, cười khổ lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng.

Dương đạo hữu nha, ngươi không muốn sống nữa sao? Chu Minh là ngoan nhân mà Nguyên anh trung kỳ cũng có thể chém, ngươi vì sao phải đắc tội hắn?

Dương Chu sắc mặt khó coi, ngày thường ở nước nhà thói quen phách lối, trước mặt Ninh Phàm cúi đầu, thật đúng là không thoải mái.

Hắn nặng nề thở dài, gật đầu nói.

- Thôi, thôi! Mau khai ra trận quang đi, như vậy, Chu Minh đạo hữu đã hài lòng chưa!

Ngay cả đám người Dương Chu đều đồng ý, thủ trận Kim đan dĩ nhiên không dám làm nghịch nữa, chỉ đành phải trước thời hạn.

Hết thảy công việc kiểm tra trận thức đều phải tiến hành từ mức đơn giản nhất.

Sau khi xác nhận không có gì sai sót, thủ trận Kim đan không dám thờ ơ, lập tức khai mở trận quang.

Từng tia hư không chi lực, vờn quanh mọi người, thiên địa sóng gợn vang vọng.

Ninh Phàm hơi nhắm mắt, như vậy có lẽ tránh được nguy cơ.

Rốt cuộc... Rốt cuộc sắp đến Vô Tận hải rồi! Kết đan, kết anh, hóa thần, phản hư, toái hư!

Từng bước một lấy tốc độ nhanh nhất, đề thăng thực lực!

Mà cùng Ninh Phàm bất đồng, trong lòng Ân Tố Thu lại khá có chút thất lạc.

Một khi đến Vô Tận hải, nàng cùng Ninh Phàm phải mỗi người một ngã rồi... Cuộc đời này còn có ngày gặp nhau sao?

Đoạn đường đi này khó mà quên.

Cuộc đời này, còn có thể thổi một khúc tiêu âm cho hắn sao?

Chẳng qua là như vậy, Đại Tấn như có hung hiểm khó lường, sớm đi rời khỏi có lẽ tốt hơn... Nhưng mình rốt cuộc cảm thấy mất mác.

Trận quang chợt động, thiên địa chấn động, vào trận 10 người, câu bị quang hoa lập lòe, chưa tới mấy khí tức, truyền tống vùng đất theo mục đích của mỗi người.