Trên tầng bảy, Ninh Phàm lấy ra tinh thần thiết, lấy ngàn năm linh dược điều chế dược dịch, đem tinh thần thiết ngâm trong đó, chậm rãi hòa tan yêu khí.
Mà tự thân hắn ngồi ngay ngắn ở tầng bảy, bắt tay luyện hóa ba giọt yêu huyết trong cơ thể.
Khí huyết thua thiệt đủ để dựa vào ba giọt yêu huyết khôi phục.
Yêu lực cảnh giới cũng đủ để dựa vào ba giọt máu này tăng tiến không nhỏ.
- Hôm nay yêu lực cảnh giới của mình là Dung linh sơ kỳ...
Hắn lẩm bẩm, bắt đầu luyện hóa giọt yêu huyết thứ nhất, hoàng điêu huyết.
Trong ba yêu vật, điêu yêu yếu nhất, nhưng giọt máu này lại thật khó luyện hóa.
Bên trong đan điền, Ninh Phàm bức ra một tia yêu huyết, định thôn phệ một giọt màu vàng nhạt.
Bản mệnh yêu huyết, bất quá một tia máu quá mức yếu ớt, khiến cho hắn không dám khinh thường chút nào, chỉ có thể một tia quay tơ bóc kén, đem yêu huyết vàng nhạt đánh xơ xác, hóa thành gần mười ngàn cái huyết tuyến, sau khi một tia chia lìa, thúc giục “Sơn trà kinh” khiến cho bản mệnh yêu huyết thôn phệ.
Yêu huyết này trải qua là mộc hệ yêu công, tu luyện ra nên có mang mộc hệ yêu lực.
Ngày đầu tiên, Ninh Phàm tổng cộng rút ra ba cái huyết tuyến, thôn phệ.
Ngày thứ hai, mười một cái.
Ngày thứ ba, bốn mươi lăm cái.
Theo thôn phệ càng nhiều, bản mệnh yêu huyết dần dần có một giọt nước lớn nhỏ như vậy, có màu xanh nhạt.
Mười ngày sau, Ninh Phàm hoàn toàn thôn phệ yêu huyết vàng nhạt, yêu lực cảnh giới đột phá tới Dung linh trung kỳ!
- Giọt thứ hai, bạch xà huyết... Máu này không quá ba ngày là được thôn phệ!
Hắn trầm lòng luyện hóa, vào ngày thứ mười ba, luyện hóa hết bạch xà huyết, yêu lực đột phá tới Dung linh hậu kỳ!
Yêu huyết chưa thôn phệ chỉ còn dư lại giọt màu vàng nhạt kia, nhưng mà một giọt đó cũng thật khó thôn phệ. Dù sao máu đó là bạn yêu huyết thực biến thành, là chân chánh Nguyên anh lão yêu, lại còn là trung kỳ. Một giọt máu này còn trên hai mươi giọt tinh huyết của bạch xà!
Luyện hóa một giọt máu này tổng cộng kéo dài mười ngày.
Khi giọt yêu huyết thứ ba hoàn toàn luyện hóa, Ninh Phàm yêu lực cảnh giới thành công đột phá Dung linh đỉnh phong, đạt tới nửa bước Kim đan cảnh giới!
Trên kim đan hư ảo, rót vào yêu lực, làm kim đan của hắn thoáng ngưng tụ.
Pháp lực cùng yêu lực dung hợp, pháp lực của hắn có thể so với Kim đan sơ kỳ đỉnh phong tu sĩ, nói riêng về pháp lực cùng Kim đan trung kỳ, đều không yếu bao nhiêu!
- Yêu huyết không tệ...!
Trong mắt của hắn, yêu khí chợt lóe, ngược lại biến thành biểu lộ lúc bình thường.
Ánh mắt rơi vào trên Thái cổ tinh thần thiết, hắn thấy thiết yêu khí đã hết, lộ ra vẻ hài lòng, thu hồi khối sắt.
Ninh Phàm đứng dậy, xuống Minh Ngọc lầu, bên ngoài lầu mưa nhỏ, trong mưa một nữ nhân chân trần, đứng đợi dưới cây dù, có lẽ nàng đợi đã lâu.
Đây cũng ngoài dự liệu của Ninh Phàm rất lớn.
- Vân cô nương chờ ở chỗ này, tìm ta có chuyện gì?
- Ừ, có tiện đi vào nói một chút hay không...?
Ánh mắt của Vân Nhược Vi rơi vào trên người Ninh Phàm, sau khi cảm giác được sau người một tia yêu khí ngưng mà không tản, âm thầm kinh ngạc.
Người này vì sao tu luyện có yêu lực... Hắn không phải Hắc Ma truyền nhân, Thái Cổ ma mạch sao?
Không nghĩ ra, nhưng chuyện không nghĩ ra trên người Ninh Phàm còn thiếu sao?
Thí dụ như Thái Cổ ma mạch, làm sao sẽ có lôi chi thần tinh...?
Vào lúc trong mắt Ninh Phàm lóe lên yêu khí, phần khí chất ấy cho nàng một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
- Thế nào? Trên mặt Chu mỗ có đồ bẩn sao?
- Không có gì, chẳng qua là ngươi có chút giống hai cố nhân mà ta biết...
Vân Nhược Vi vượt qua màn mưa, vào Minh Ngọc lầu, tâm thần hơi chấn động.
- Vậy sao, thiên hạ tu sĩ đâu chỉ ức vạn, hình dung tương tự cũng bình thường.
Bên trong lầu một, Ninh Phàm điềm đạm khoát tay áo, nước trà liền bay ra từ trong bầu, rơi vào trong ly.
Pháp lực chấn động, nước trà hơi ấm áp, mang chút hương thoang thoảng.
- Mời ngồi... Trà này bày tỏ áy náy, chuyện liều lĩnh năm đó, đa tạ Vân cô nương tha thứ.
- Tha thứ sao? Ta ngược lại muốn tha thứ, nhưng ngặt một nỗi ngươi làm quá mức vô sỉ, khiến cho ta sinh tâm ma, ngươi có thể biết tâm ma này có ít nhiều đeo bám người...
Hai người ngồi xuống, Vân Nhược Vi nâng lên ly trà, cổ tay trắng chuông bạc đung đưa.
Trà này rất thơm, cũng không phải lấy linh trà tầm thường ngâm pha, mà là lấy ngàn năm dược diệp pha ra... Ninh Phàm ngày thường rất xa xỉ a!
Đôi môi nhạt của nàng lan ra một tia mùi thơm, lay động nước trà trong ly. Nàng đang muốn uống, bỗng nhiên nghĩ tới chút gì, thẳng thừng dừng lại, tức giận trợn mắt nhìn Ninh Phàm một cái.
- Ngươi không bỏ xuân dược trong trà này chứ?
- Ta dưới cái nhìn của cô nương vô sỉ như vậy sao? Nhắc tới, nếu ta muốn làm vậy với cô nương thì thế nào, dựa vào thực lực của ta hôm nay, cộng thêm Thái Âm chỉ, sợ rằng cô nương không cách nào bình yên đi ra Minh Ngọc lầu.
- Ngươi dám!
Vân Nhược Vi dưới sự tức giận, cổ tay trắng buông lỏng một chút, ly trà rơi xuống đầy đất, nát bấy.
Ly trà này có giá cả không rẻ, trà lại quý trọng, lãng phí nước trà, khiến cho nàng rất áy náy, nhưng lại không thể xệ mặt xuống cho Ninh Phàm nói xin lỗi.
Phiền muộn, cực đoan phiền muộn!
Giờ phút này chỉ cùng Ninh Phàm ngồi đối diện nhau, tâm ma càng kịch liệt!
Ninh Phàm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, âm thầm suy tư tin tức trong lời nói của cô gái này.
Hắn một mặt lần nữa châm trà cho Vân Nhược Vi, một mặt lại âm thầm suy nghĩ, cô gái này lần này tìm mình chẳng lẽ là vì tâm ma?
Tâm ma... Mình khinh nhờn ngày đó lưu lại tâm ma cho cô gái này hay sao?
- Mời dùng trà, yên tâm, không có xuân dược đâu.
- Ừ...
Vân Nhược Vi nâng lên ly trà, khẽ nhấp một cái, nước trà vào bụng, nhất thời thần thanh khí sảng.
Không hổ là ngàn năm linh dược pha trà, chính là Nguyên anh tu sĩ cũng không mấy người xa xỉ như vậy...
- Vân cô nương tới là cầu ta giúp nàng chém tâm ma đúng không?
- Không sai! Nhưng không phải cầu, mà là ra lệnh! Đây là sự bồi thường vì ngươi ngày đó khinh bạc ta có được hay không?
- Vân cô nương chớ có tức giận, là Chu mỗ chọn lời không thích đáng... Được rồi, như thế nào mới có thể vì cô nương chém đi tâm ma ?
- Bồi ta ngủ một giấc...
- Ách... Chu mỗ sớm không phải là nguyên dương thân, cùng mỹ nhân vui vẻ, ngược lại không gì... Tuy nhiên Vân cô nương thật phải lấy trong sạch làm giá cao để chém đi tâm ma ư? Không cần như thế chứ...?
Ninh Phàm đặt ly trà xuống, sắc mặt cổ quái.
Chẳng lẽ Vân Nhược Vi là mỹ nhân đưa tới cửa sao?
Nếu thường ngày đưa tới cửa cũng đã đưa rồi, nhưng hôm nay, Ninh Phàm không dám cùng Nguyên anh trung kỳ nữ yêu có bất kỳ cử chỉ khác người.
Sử dụng Âm Dương tỏa thần thông, chính là sắc bổ, không cần, chính là song tu.
Cô gái này có tu vi vượt xa Ninh Phàm, lại còn là tấm thân xử nữ, vô luận là sắc bổ hay song tu, cũng sẽ cực lớn đề thăng pháp lực của Ninh Phàm, sợ rằng không cần đi Vô Tận hải, lập tức Ninh Phàm đã được pháp lực dồi dào, lập tức bế quan kết đan...
- Cô nương nghĩ lại đi, nếu quả thực muốn cùng Chu mỗ vui vẻ, hãy tìm ngày khác...
- Không! Ngươi tên này làm sao không biết xấu hổ như vậy!
Vân Nhược Vi mặt cũng đỏ lên vì tức.
Ngủ là tự mình nói, làm sao từ trong miệng Ninh Phàm nói ra tựa như dâm tà, vô sỉ như thế.
- Ta nói là ngủ! Ngủ chung một chỗ, ta lấy tiểu yêu thuật “Nhập mộng thuật” mang ngươi vào trong mộng của ta, chém đi tâm ma quen làm việc ác... Không phải là muốn cùng ngươi... làm cái thứ đó...
- Ách, thì ra thì là ngủ như vậy...
- Nếu không ngươi nghĩ nó là gì?
- Được rồi, có thể cùng mỹ nhân ngủ chung một chỗ, cho dù không có bất kỳ chuyện gió trăng, cũng là nhã sự... Cô nương, cái này lên lầu thay quần áo chứ? Ở Minh Ngọc lầu vào mộng, được không?
Ninh Phàm đứng dậy, khẽ mỉm cười, vỗ vào trữ vật đại, gọi ra Hắc thi, để xuống dưới lầu, để ngừa vạn nhất.
Hắn chợt chậm rãi lên lầu.
Đối với trợ giúp Vân Nhược Vi, hắn không dị nghị. Ngày đó chuyện hắn gây nên với nữ nhân này, cũng có chút vô sỉ, hủy đi trong sạch cũng đã đành, còn cho cô gái này lưu lại tâm ma, trở ngại nàng tu luyện...
- Vân cô nương còn chờ gì? Mau lên lầu vào mộng, Chu mỗ chưa tới chừng mười ngày, phải rời khỏi Đại Tấn, mà nàng tựa hồ còn có mấy ngày phải tham dự Long Mộng trạch quyết chiến, không có thời gian lãng phí.
- Chờ một chút... Ta cân nhắc một chút...
Trong lòng của Vân Nhược Vi cấp tốc nhảy lên.
Mặc dù chỉ là ngủ chung một chỗ, không cởi quần áo, không làm bất kỳ cử động quá khích, chỉ vào mộng chém tâm ma, nhưng mà Vân Nhược Vi lần đầu tiên cùng đàn ông ngủ như vậy...
Có câu nói, bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên.
Vân Nhược Vi âm thầm tự não, mình từ cỏ cây hóa hình tới nay cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý, vì sao khơi khơi trêu chọc tới Ninh Phàm tên tiểu dâm tặc này.
Vì sao phải cùng hắn ôm nhau mà ngủ...?
Cần phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ...
Nàng không cách nào quyết định...