Nước Tấn là trung cấp tu chân quốc, địa vực bảy trăm vạn dặm, linh mạch ưu việt, sản xuất nhiều linh khoáng, trong đó có mỏ “Tấn thiết”, rất được các nước tu sĩ lân cận truy phủng, trở thành không ít thủ đoạn duy trì sinh kế của các tông môn.
Linh khí nơi đây cơ hồ dày đặc gấp bội so với Việt quốc, tu sĩ ở đây tu luyện, tốc độ ít nhất nhanh hơn ba thành so với ở Việt quốc.
Ba phần mười, nhìn có vẻ không nhiều, nhưng tích lũy dài theo năm tháng, chính là sự khác biệt một trời một vực. Tấn tu ngàn năm, có thể sánh với Việt tu một ngàn ba trăm năm, nhiều hơn cả ba trăm năm tu vi!
Ba trăm năm... Việt quốc tu sĩ, như đám người Quỷ Tước tử nếu sinh ở nước Tấn, tu vi đến ba trăm năm là đã sớm kết anh!
Tích lũy đời đời, cao thủ ở trung cấp tu chân quốc vượt xa hạ cấp tu chân quốc. Thậm chí tùy tiện một vị nguyên anh lão quái, đi đến hạ cấp tu chân quốc đều có tự lực tiêu diệt cả một nước.
Vũ giới giới pháp, diệt quốc phải giao nộp bảy thành thu nhập, biện pháp này chính là nhằm vào những lão quái có thực lực mạnh mẽ.
Có tu sĩ nước khác sau khi kết thành kim đan, thường tới Đại Tấn tu luyện.
Cũng có cao thủ đi ngang qua Đại Tấn, chỉ vì mượn thái cổ Truyền tống trận.
Ngặt một nỗi trong vòng mấy năm nay, yêu triều dần hiện lên, khiến cho bên trong nước Tấn tu luyện rất nguy hiểm, mà thái cổ Truyền tống trận chuyển ra một năm khai mở một lần.
Khoảng cách lần này khai mở này còn có ba tháng.
Năm trước muốn sử dụng Truyền tống trận cần phải trả mười vạn tiên ngọc một người một lần, nhưng gần đây, bởi vì một đạo mệnh lệnh của Tấn quân đã đổi thành mười vạn chiến công.
Tỏa giới phía nam của Nước Tấn, mấy trăm dặm bên ngoài một tòa tu thành có một đội tu sĩ dưới sự hướng dẫn của Tấn quốc kim đan đang tiến vào thành này.
Thành này được đặt tên là Khúc Ốc thành, là một trong mười thành của Đại Tấn, là đất của Hàn Y tông.
Hàn Y tông chủ, tên là “Giới Hưu”, là nguyên anh sơ kỳ tu sĩ, còn một thân phận khác chính là một trong Tu vệ Thập Tứ thống lĩnh dưới quyền Tấn quân.
Vua của Tấn quân theo tin đồn là nguyên anh hậu kỳ tu sĩ. Người này thủ đoạn cực mạnh. Nước Tấn gộp cả chính ma tông môn tổng cộng có mười một vị nguyên anh, ngoài ra còn có ba vị nguyên anh tán tu, hợp thành mười bốn người, tất cả đều do người này thống lĩnh... Ông ta lập Tu vệ, thống lĩnh mười bốn nguyên anh. Dưới dự chưởng khống của ông ta, đất Đại Tấn rất hiếm khi có tu sĩ nước khác dám vào xâm lược.
Ở Đại Tấn, Ninh Phàm cảm nhận được một không khí đặc biệt. Điều này hắn chưa bao giờ cảm thụ qua được ở Ngô quốc, Việt quốc.
Việt quốc tuy xưng là nước, nhưng tông môn tự lập, từ khi Thiên Đạo tông xâm phạm, liền mỗi người tự co rút lại tự thủ, không dám chống đỡ.
Còn Đại Tấn, mới xứng đáng gọi là tu chân quốc... Tông môn tư oán, Tấn quân không hỏi tới, nhưng đại loạn nổi lên, thì tất cả tông môn nhất định phải đồng tâm hiệp lực, từ bỏ hết thảy tư oán, lấy nước làm đầu!
- Đại Tấn, mới tính là tu chân “quốc”... Mà Hàn Y tông, ừ, là một tông môn không tệ...
Trong Khúc Ốc thành, Ninh Phàm đi theo trong đội ngũ tu sĩ, ánh mắt rơi vào trên người từng tên Hàn Y tông đệ tử, khẽ gật đầu.
Trong thành, lúc có thể thấy tu sĩ quần áo đơn giản, vạt áo đầy mảnh vá... Điều này ở tu giới cơ hồ khó mà thấy, nhưng nơi đây cực kỳ bình thường.
Họ ăn mặc chất phác, ngày thường tu luyện, càng ít khi có hành động hoa mỹ. Đây là một loại rèn luyện về tâm cảnh, khiến cho Hàn Y đệ tử an thân bình thản... Người đề ra tâm cảnh tu luyện pháp này là Hàn Y tông lập phái tổ sư “Giới Tử Thôi”...
Đám nữ nhân Băng Linh cùng Thất Mai lâu thuyền đều bị Ninh Phàm thu hồi. Vân Hoa phu nhân cũng bị Cảnh Chước lấy “Thi đại” thu vào.
Ba người từ tỏa giới, theo Tấn quốc kim đan tới Khúc Ốc thành, vì chính là ở chỗ thành này mới được sự cho phép, tạm thời sắp xếp nhập vào Tu vệ.
Vào thái cổ Truyền tống trận, một người cần phải có mười vạn chiến công, ba người chính là ba chục vạn.
Mà lần khai mở đại trận gần đây là sau ba tháng, nếu bỏ qua lần này, phải chờ đến một năm.
Ba trăm ngàn chiến công... Đối với tiêu chuẩn cụ thể để có được chiến công như thế nào thì hắn chưa biết được, không khỏi có chút lo lắng.
Ninh Phàm nhíu mày một cái, lập tức bị Ân Tố Thu phát hiện, an ủi:
- “Chu Minh lão tổ” của chúng ta cũng biết lo lắng sao?
- Lo lắng, vô cùng lo lắng, lo lắng Vân Cuồng kia cướp đi “đạo lữ” của Chu mỗ, vậy thì phiền toái to rồi...
Ninh Phàm cười trêu nói, lập tức, Ân Tố Thu khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng quay đầu chỗ khác.
Đối với Cảnh Chước mà nói, cũng là lần đầu tiên tới Đại Tấn.
Mà đối với Khúc Ốc thành Giới Hưu lão tổ, ông ta cùng kim đan khác đồng hành, cũng mong muốn thăm viếng một hai.
Nguyên anh lão quái, chỉ là cùng chuyện trò mấy câu, đều có thể lấy được thể ngộ không thể không nhỏ, có rất nhiều thu hoạch.
Đồng hành mười ba người kim đan, đều là lão quái khóa giới bị ngăn trở nhập cảnh, sau khi cân nhắc, đồng ý gia nhập Tấn quốc Tu vệ, giúp diệt yêu triều.
Ở quán dịch, Tấn quốc kim đan lưu lại lời, nói ba ngày sau, sẽ có Hàn Y tông tu sĩ tới mang mọi người ra mắt Giới Hưu.
Vừa nghĩ tới ba ngày sau, có thể gặp Giới Hưu lão tổ, chư vị kim đan chính là tâm địa sắt đá cũng hơi kích động.
Dù sao kim đan tầm thường gia nhập Tu vệ, đi tới Khúc Ốc chỉ có thể được Hàn Y tông kim đan chưởng môn tiếp đãi.
Nguyên anh lão tổ tự mình tiếp kiến... Chư vị kim đan lòng biết rõ, hết thảy các thứ này, tất cả bởi vì trong mọi người, đi theo một vị “Chu Minh”...
Người này cũng là nguyên anh lão tổ a!
Không uổng công, không uổng công! Chuyến đi Đại Tấn, có thể trước sau thấy hai vị nguyên anh, nếu không hỏi cầu duyên, há chẳng phải là... lãng phí cơ duyên!
Đối với thân phận của “Chu Minh lão tổ”, Ninh Phàm quyết định đóng vai đến cùng.
Vừa vào Đại Tấn, đắc tội Vân Cuồng, bại lộ thân phận... Vả lại Ngụy quốc huyên náo sóng gió quá lớn, chỗ biên giới của Đại Tấn cũng có thể nghe được đồn đãi, căn bản khó mà che giấu thân phận.
Mà Ninh Phàm cũng không chuẩn bị che giấu... Tu vi gia nhập cần kim đan tu vi, sử dụng Truyền tống trận, hơn phân nửa vẫn là phải xem mặt... Lấy tu vi thật sự, nửa bước kim đan làm việc, quá mức phiền toái, lấy Niệm Ẩn quyết biến ảo nguyên anh khí tức ngụy trang thành nguyên anh cao thủ, ngược lại là tiện nghi hành sự.
Nắm giữ thuấn di, thần niệm nguyên anh sơ kỳ sau khi dùng luyện thần thảo của hai nữ yêu, dưới Ninh Phàm Niệm Ẩn quyết che giấu, chính là nguyên anh trung kỳ lão quái, cũng không nhìn ra tu vi, trừ phi hậu kỳ!
Hôm nay Niệm Ẩn quyết, đã hoàn thành một tiểu cảnh giới!
Sau khi hắn lấy nguyên anh làm việc, gia nhập Tu vệ, tiếp lấy nhiệm vụ càng khó hơn, đạt được chiến công nhanh hơn.
Sau khi vào quán dịch, Ninh Phàm hỏi quán dịch tu sĩ biết được, nước Tấn Tu vệ lần này chia ra làm hai bộ “Chiến bộ”, “Thủ bộ”.
Chiến bộ phụ trách đuổi diệt yêu vật, chỉ cần có kim đan hậu kỳ tu vi mới có thể gia nhập. Thủ bộ phụ trách phòng ngự tiếp giáp tu thành, kim đan tầm thường là được.
Tuy không biết cụ thể, nhưng chiến bộ lấy được chiến công, tin đồn là gấp mười lần thủ bộ trở lên...
Như vậy, trực tiếp ngụy trang nguyên anh, gia nhập chiến bộ, so với dung linh tu vi, thực lực của nguyên anh dụ cho người suy đoán, thuận lợi quá nhiều.
Ba ngày chờ đợi, cũng coi là thời gian tu chỉnh đường đi cho đám người Ninh Phàm.
Cảnh Chước cùng Tố Thu đều không ra cửa, mỗi người ở trong phòng ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi. Còn Ninh Phàm vốn muốn đi một vòng trong thành nhưng lại bị 13 vị đồng hành kim đan liên tiếp đến cửa viếng thăm.
Giới Hưu lão tổ là nguyên anh. Chu Minh lão tổ cũng là nguyên anh!
Thân là kim đan, cùng nguyên anh nói chuyện, nếu có cảm ngộ, ít nhất có thể tiết kiệm mấy năm thậm chí mười mấy năm khổ tu!
Đó gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, những vị kim đan ấy từng vị đưa lễ tới, Ninh Phàm cũng không tiện đuổi người.
Một bầu trà xanh, một trận luận đạo, phải khiến cho những vị kim đan từng người chưa thỏa mãn, thỏa mãn không dứt.
Ba ngày luận đạo, Ninh Phàm thường thường một lời liền ngầm chứa châu cơ, khiến cho 13 người hoặc nhiều hoặc ít có chút hiểu ra.
Mà sau khi 13 người nói lên vấn đề khó ở cửa ải bình cảnh, Ninh Phàm cũng hơi suy tư, liền trả lời khiến cho chư nhân vui mừng quá đổi.
Thậm chí có hai ba người đang cùng Ninh Phàm chuyện trò một nửa, liền làm khó cáo lui... Bọn họ phát hiện bình cảnh dãn ra, nếu không ở chỗ này đột phá thì sẽ bỏ qua cơ hội.
Ba ngày luận đạo, chư vị kim đan đối với thân phận nguyên anh của Ninh Phàm, lại rất tin không nghi ngờ. Trừ nguyên anh lão quái, người nào có thể thuận miệng mấy lời, liền điểm phá kim đan bình cảnh?
Ba ngày luận đạo, Ninh Phàm cũng thu hoạch không nhỏ. Hắn một đường đi tới, tu đạo thì ngắn, ỷ vào bất quá là Âm Dương tỏa cùng tiên đế ký ức.
Cùng chư lão quái luận đạo, hắn cũng có không ít cảm ngộ. Vả lại những lão quái này, từng vị xuất thân nước khác, mỗi khi Ninh Phàm hỏi tới phong thổ nhân tình, đều có thể cứng cõi mà bàn bạc.
Nhưng kiến thức mà nói, Ninh Phàm đối với bảy tám hạ cấp tu chân quốc phụ cận Ngụy quốc cũng có chút hiểu biết.
Mà khi Ninh Phàm luận đạo, hắn từ đầu đến cuối cảm thấy một cổ nguyên anh sơ kỳ thần niệm đang dò xét mình.
Trong ba ngày, nguyên anh tu sĩ nọ từ đầu đến cuối đối với mình có lòng cảnh giác.
Thậm chí, Ninh Phàm suy đoán sở dĩ tiến vào Khúc Ốc, không lập tức tiếp nhận Tu vệ nhập biên, là bởi vì người này... Người này không yên tâm, muốn dò tìm tòi lai lịch của mình.
Hết thảy, Ninh Phàm cũng không đâm phá.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, sau khi tất cả kim đan lão quái cáo lui, Ninh Phàm mới vừa chậm rãi thưởng thức trà thơm, khẽ mỉm cười:
- Giới Hưu đạo hữu, ba ngày quan sát đã yên tâm chưa ?
Thần niệm dò xét đó, sau khi nghe Ninh Phàm vạch trần, hơi ngẩn ra rồi sau đó cười một tiếng ha ha.
- Chu Minh đạo hữu, thần niệm mạnh, so với lão đạo đều mạnh trên một đường, thất kính, thất kính... Chẳng qua là Chu Minh đạo hữu, cho rằng so với lão đạo mạnh hơn một đường, là được trong Tấn quốc làm ra như chuyện Ngụy quốc... Lão đạo không cho, Tấn quân cũng sẽ không làm như không thấy!
- Giới đạo hữu nói đùa rồi... Chu mỗ tới Đại Tấn chỉ vì truyền tống, gia nhập Tu vệ là vì chiến công, đối với Đại Tấn tuyệt không có mưu đồ. Giới đạo hữu đại khả thư thái...
- Ha ha, như vậy thật tốt... Lão đạo ở Lương Bạc cung, chờ gặp đạo hữu. Nếu đạo hữu xem như thật không có mưu đồ, lão đạo ngược lại cực kỳ tình nguyện tiến cử các hạ vào Đại Tấn Tu vệ ta, giúp diệt yêu triều.
Thanh âm kia, nghe không ra vui hay giận, ngay sau đó, thần niệm của ông ta thật giống như không dấu vết một đoàn hàn hỏa, thẳng thừng dập tắt.
Ninh Phàm, ánh mắt đông lại một cái.
Giới Hưu này có thần niệm thuật thật quỷ dị... Không thể khinh thường.
Ba ngày trôi qua, trong quán dịch bỗng nhiên tới một vị phá y kim đan.
Người này quần áo lam lũ, vẻ mặt lãnh đạm, dẫn quán dịch tu sĩ đi Khúc Ốc cấm địa Lương Bạc cung!
Nghĩ tới sắp ra mắt Giới Hưu lão tổ, chính là nhân vật lão tổ như đám Cảnh Chước cũng ánh mắt giấu giếm vẻ mong đợi, chỉ có Ninh Phàm tâm như chỉ thủy.
Hắn suy tư ứng phó Giới Hưu ra sao...
Giới Hưu người này tuy là sơ kỳ cũng không có ngụy thần ý, nhưng so với lão nho Tống Dịch, lại càng khiến Ninh Phàm coi trọng.
Người này dò xét mình ba ngày, trong ba ngày, thần niệm của ông ta chưa từng ba động một phần. Thậm chí, nếu không phải mình tu luyện “Niệm Thần quyết”, đối với niệm lực cảm giác bén nhạy, căn bản không thể nào phát hiện người này dò xét.
Thần niệm của người này thật giống như hàn diễm, cực kỳ tương tự kiếm niệm...
Vả lại ba ngày thần niệm không sóng, chuyện này Ninh Phàm đều làm không được...
Tâm như chỉ thủy, tâm cảnh này không đủ để như vậy. Lòng của Giới Hưu dĩ nhiên... như tro tàn!
Tu tâm cảnh như thế, phải tu lòng chết, nếu muốn lòng chết, nhất định trải qua thế gian lương bạc. Lương Bạc cung... Cung này ngụ ý phi phàm. Lời đồn đãi Hàn Y tông lão tổ Giới Tử Thôi, phụng Tấn tổ lập quốc, lại bị mai một, rốt cuộc thậm chí bị Tấn tổ nổi giận đốt chết.
Thiên hạ lương bạc, chớ như Tấn tổ... Đại Tấn lòng chết, chớ như Hàn Y.
Lòng chết... Hai chữ này tựa hồ là nguyên nhân thần niệm của Giới Hưu lừa gạt được mình. Trong đó, dính tới một ít cảm ngộ, rõ ràng bay trước người lại bắt không ra.
Trong lúc suy tư, mọi người xuyên qua trong thành huyên náo, càng đi càng tĩnh, bốn bề lại bắt đầu lạnh lẻo, dần dần đi sâu vào bên trong cấm địa.
Từng đạo trận quang, từng tên đệ tử rùng mình u độc tới lui, mỗi khi được mười dặm, khí lạnh sâu hơn một phần... Cấm địa chỗ sâu, một tòa băng sơn quỷ dị hiện ra.
Băng quang có màu u lam, trong đó móc sạch xây thành cung thất, được đặt tên là Lương Bạc.
Cung này trừ số ít Hàn Y tông trưởng lão, không người nào có thể vào! Chính là đệ tử dẫn đường cũng vạn vạn không dám tiến vào!
- Ngươi lui ra đi!
Bên trong cung điện, một tiếng khàn khàn.
- Dạ!
Đồng thời chỗ thanh âm hiện ra, một cổ cảm giác bị dò xét, đua nhau xuất hiện trong cơ thể chúng kim đan.
Trừ Ninh Phàm, chính là đám lão tổ Tố Thu, Cảnh Chước đều thân thể run lên, tu vi không giữ lại chút nào bị người dọ dò biết.
Cảnh Chước đã là nửa bước nguyên anh, bản thân tu hỏa, đối với hàn diễm ung dung tắt thần niệm như vậy trong lòng giật mình!
- “Hàn niệm”... Hàn niệm thật quỷ dị! Lời đồn đãi Hàn Y tông tu sĩ, vừa vào nguyên anh, là tu luyện hàn niệm. Thậm chí từng có lão tổ đời thứ nhất, lấy nguyên anh hậu kỳ tu vi, khai ra “Hàn thức”...
Hàn thức, dĩ nhiên là một loại cảu thức hải. Năm đó Hàn Y tông nguyên anh có thể khai thác hàn thức, cũng đạt được qua cơ duyên vô cùng lớn, dựa vào hàn niệm quỷ dị, thậm chí có thể đánh một trận nguyên anh điên phong đại tu sĩ!
Đã sớm gặp qua Giới Hưu thần thông, Ninh Phàm cũng không kinh ngạc.
Sau khi người trong cung yêu cầu, mọi người đi theo vào Lương Bạc cung.
Cung nội trống trơn như không, duy chỉ có một lão giả đầu hói quần áo lam lũ đứng thẳng, hốc mắt lõm xuống, sợ là có hai ngàn năm cốt linh.
Hai mắt của ông ta tựa như mù lòa, nhưng lúc hốc mắt nhắm ngay mọi người, trừ Ninh Phàm ra, tất cả dâng lên một tia cảm giác tâm loạn. Đây là sự sợ hãi lúc đối mặt nhân vật tiền bối!
Mà Ninh Phàm, đối với ánh mắt tự nhiên của lão giả cảm giác sâu hơn. Giờ khắc này, hắn dâng lên một loại ảo giác, nhìn chăm chú vào mình cũng không phải là con mắt của lão giả, mà là cả tòa Băng cung!
Người này chính là Hàn Y tông chủ, Giới Hưu!
Ánh mắt của ông ta quét qua mọi người, duy chỉ có lưu lại trên người Ninh Phàm... Ba ngày, ông ta không nhìn thấu lai lịch của người này, hôm nay, mượn lực mát lạnh của Lương Bạc cung lại vẫn không nhìn thấu.
Như vậy, chỉ có chờ sau đó người nọ tự mình đến...
- Chu Minh đạo hữu, hạnh ngộ!
Giới Hưu chỉ cung tay đối với Ninh Phàm, nhưng hàn niệm lại âm thầm xoắn tới phía sau người càng nhiều hơn.
- Hạnh ngộ! Chuyện Chu mỗ gia nhập Tu vệ, dựa vào đạo hữu tương trợ!
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, kiếm niệm ra hết, màu đen dâng lên, chấn vỡ hàn niệm!
Đó nhìn như một kích hời hợt, thực ra đã là thức niệm chi tranh của Giới Hưu cùng Ninh Phàm toàn lực giao phong!