Đối với kim đan mà nói, cầm một trăm ngàn tiên ngọc chính là giàu có. Đối với nguyên anh mà nói, cầm mấy trăm vạn tiên ngọc, bất quá thấy thường xuyên. Dù sao mỗi một nguyên anh lão quái, cũng có thực lực đạp bằng hạ cấp tu chân quốc, vơ vét mấy trăm vạn tiên ngọc... Nhưng cho dù là nguyên anh lão quái ở Di Thế cung nội tu luyện, hao hết gia tài, không phải số ít...
Vô Tận hải, Di Thế cung, một ngày thiên kim, lời ấy không phải là hư hão...
Năm ngày sau, trong sáu vị lão tổ, Bạch Môn Lâu giao đủ 40 vạn tiên ngọc, cung tay rời khỏi.
Năm vị lão tổ còn lại, vẫn không giao đủ hai trăm ngàn... Tựa hồ họ đang đợi vậy.
Hai trăm ngàn, là tài sản tánh mạng của bọn họ. Nếu bọn họ có thể không giao, hiển nhiên nguyện ý trì hoãn một hai. Bọn họ đợi, là đợi Vũ điện nguyên anh!
Chẳng qua là Vũ điện nguyên anh, tựa hồ bận bịu với lau sạch Ngụy Quốc yêu hoạn, dáng vẻ tạm thời không cách nào rút người ra tới đây.
Như vậy, năm vị lão tổ không cách nào kéo dài nữa, chỉ đành phải bất đắc dĩ nộp lên tiên ngọc... Hai trăm ngàn, bọn họ cho dù táng gia bại sản, nhưng so với 40 vạn của Bạch Môn Lâu, bọn họ lại là may mắn, so với Mạc Hi Thanh bỏ mình, bọn họ coi như thân trong phúc rồi.
Đến đây, 326 vạn tiên ngọc, hoàn toàn rơi vào trong tay Ninh Phàm.
Còn Viên Giác nguyên anh lão tổ Chu Minh! Một thanh danh này vang truyền ở Ngụy Quốc!
Người này được Ngụy quốc tu sĩ nói thành một vị thần thoại.
Chu Minh, ngàn năm trước, rời khỏi Ngụy quốc Viên Giác cốc, du lịch các nước, sau ngàn dặm, khi kết anh trở về Viên Giác cốc đang lúc đại nạn, một người bình định Ngụy quốc bảy phái!
Người này thủ đoạn kinh thiên, giữa mấy chiêu, khiến cho Ngụy Quốc đệ nhất cao thủ Mạc Hi Thanh chịu chết! Trong một tiếng khiến cho Mạc Thánh cốc nghe tiếng mà kinh hồn táng đảm, bảy phái tu sĩ câm như hến!
Người này giết người vô tình, nhưng hạ thủ có chừng mực, không diệt hết bảy phái. Người này xử sự khéo đưa đẩy, chỉ đòi tiên ngọc, liền xóa bỏ chư phái thù oán!
Không người nguyện ý tin tưởng Chu Minh mượn cơ hội hốt bạc, nhiều người càng tin tưởng Chu Minh là vì Viên Giác cốc lập uy! Đem Viên Giác cốc, nâng đỡ thành nhất lưu tông môn, thậm chí... Ngụy quốc đệ nhất tông!
Liên quan tới thân phận của Chu Minh suy đoán không ngừng.
Còn có tu sĩ truy cứu sự đoan căn nguyên Di Thiên xá lợi lần này. Họ cũng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Ngụy quốc trấn quốc chi bảo Di Thiên xá lợi đã rơi vào trong tay Chu Minh này!
Không người biết, cũng không người nào dám hỏi tới. Nếu nói là Di Thiên xá lợi, nhất định phải ở Ngụy quốc tìm một vị chủ nhân, sợ rằng cũng chỉ có thể là Chu Minh lão tổ đó rồi.
Ngoài bảy phái tu sĩ, cũng không ít tán tu cao thủ, tới thăm viếng Viên Giác cốc, mong được gia nhập tông này. Cũng có vô số nhị lưu, tam lưu thế lực mộ danh tới, bí pháp truyền tin, mong nhờ nương cậy!
Đối với lần này, Tông Trạch sau khi đạt được Ninh Phàm đồng ý, nhất nhất trả lời, toàn bộ tiếp thu quy thuận, cho nương cậy!
Mà Tông Trạch sau khi tự nguyện bị Ninh Phàm gieo niệm cấm, tiếp tục đảm nhiệm Viên Giác Cốc chưởng môn.
Nửa tháng, Viên Giác cốc dưới oai của một mình Ninh Phàm, tông môn cường thịnh!
Đại điện trùng tu, nhưng Ninh Phàm vẫn yên lặng đứng ở ngoài điện, không rời khỏi.
Hắn ở lại nơi này, còn có một nguyên nhân.
Ngụy quốc Thái tổ hoang khâu.
Vào lúc hắn chờ đợi, Tông Trạch cùng Hầu Liễm lại phi tinh đái nguyệt, từ các tông các phái thu góp tin tức của Thái tổ hoang khâu.
Ngụy quốc Thái tổ hoang khâu, là chỗ tọa hóa của Ngụy quốc Thái tổ, trong đó lưu lại xá lợi của người này, cũng có một thân pháp bảo, đan dược. Ngụy Thái tổ lời đồn đãi là hóa thần điên phong tu vi, lưu pháp bảo, đan dược, thậm chí công pháp dĩ nhiên là bất phàm. Đối với Ninh Phàm hôm nay mà nói, không hề là chỗ tốt nhỏ.
Lời đồn đãi mật địa đó có năm tầng, tầng tầng có giấu sát cơ, tầng một ích mạch khó vào, tầng hai là chỗ khó của dung linh, tầng ba kim đan tu sĩ lui, tầng bốn nguyên anh không tồn, tầng năm hóa thần cũng nguy!
Di Thiên xá lợi đạt được từ chỗ đó, mà nơi ấy tựa như bảo vật cấp Di Thiên xá lợi cũng không thiếu.
Không phải là Ngụy quốc tu sĩ không cách nào tiến vào. Ninh Phàm cầm Viên Giác cốc chưởng môn lệnh sẽ có thể vào hoang khâu này!
Trong Viên Giác cốc, Ninh Phàm khép hờ hai mắt, thần niệm nội thị đan điền, trong đan điền, một cái xá lợi tím bầm yên tĩnh ngủ say trong đó.
Dưới xá lợi phật quang, dưới luyện hư, hết thảy bói toán thiên cơ của tu sĩ đều che giấu! Đây là chí bảo!
Tất cả tin tức của Thái tổ hoang khâu đều đã thu góp, mà Ninh Phàm, quyết nghị đi nơi đấy tìm tòi, lấy đi Ngụy Thái tổ một thân lưu lại!
Nhưng vào lúc hắn lên đường, hai đạo nguyên anh tu sĩ độn quang cầu vòng ngoài ngàn dặm bắn nhanh tới Viên Giác cốc.
Ninh Phàm đang muốn lên đường, ánh mắt lẫm liệt, thu bước chân.
Còn có vô số Ngụy quốc tu sĩ, sau khi cảm giác đến độn quang của hai vị nguyên anh, đua nhau bay tới Viên Giác cốc.
Hai người kia là Vũ điện nguyên anh, tới Viên Giác cốc, dĩ nhiên là hỏi tới chuyện cầu tài.
Một người trong đó, ăn mặc lão nho, một người khác chính là mỹ phụ, hai người đều là nguyên anh sơ kỳ!
Cầu vòng chưa đến, lão nho truyền âm, lại mang uy thế mênh mông của nguyên anh tu sĩ, ngàn dặm truyền tới:
- Vị bằng hữu kia, sao giả mạo Ngụy Quốc nguyên anh ở Ngụy quốc này sanh sự?
Thanh âm này, một kinh truyền ra, liền dẫn có một tia ý uẩn đặc biệt, thật giống như mưa thu âm âm trầm muộn sắp đánh tới.
Thanh âm mang sóng âm màu xanh, cách mỗi trăm dặm, sóng xanh đó đều chấn động, mà màu xanh càng đậm, vũ ý càng sâu hơn.
Ngoài ngàn dặm, sau mười cái chấn động, sóng âm kia thanh quang sâu hơn, đè một cái về phía chỗ của Ninh Phàm. Lập tức, chỗ Ninh Phàm đứng, bên trong ngàn trượng, tất cả đất đá, đều bên trong sóng âm, trong vũ ý đó đất băng tan rã.
Mà số ít mấy vị tán tu kim đan đứng sau lưng Ninh Phàm, mới vào Viên Giác cốc, lại dưới sóng âm, rên lên một tiếng, khí huyết cuồn cuộn, đua nhau đại biến, thối lui ra bên trong sóng âm công kích.
Đối mặt sóng âm này, ánh mắt của Ninh Phàm rét một cái. Sóng âm không thể nghi ngờ là pháp thuật nào đó, nó bắt chước là ngôn xuất pháp tùy của cổ tu sĩ đại thần thông. Còn vũ ý kia bắt chước, chính là Vũ chi thần ý!
Chẳng qua là thần ý này cũng hư ảo, không trọn vẹn, cũng không phải là chân thật, trong đó càng không có lão nho thể ngộ, cùng thần ý mà Ninh Phàm lĩnh ngộ, căn bản là khác biệt trời vực, chỉ có thể là ngụy thần ý.
May là như vậy, Ninh Phàm cũng âm thầm chấn kinh Vũ điện nội tình thâm sâu.
Lão nho cùng mỹ phụ, rõ ràng là Vũ điện nguyên anh, mục đích tới đây, chắc là hỏi tới mình hành động vơ vét một nước.
Sóng âm, hữu uy hữu hình, nhưng hẳn chẳng qua là dò xét, dò xét hư thật của mình.
Cho dù lão nho có chẳng qua là ngụy thần ý, vậy dựa vào pháp thuật của ông ta cũng đủ để đề thăng mấy thành uy lực, căn bản không phải nguyên anh tầm thường sơ kỳ tùy tiện ngăn cản.
Vũ chi thần điện, người chấp chưởng của Vũ giới, có thể tu sĩ dưới quyền, ngưng tụ ngụy thần ý, trong này, hơn phân nửa lợi dụng đến “Thần diệc thạch” là loại thần liêu. Chỉ có vật này, có thể vì tu sĩ truyền thừa thần ý, chế tạo đả thủ mạnh mẽ với số lượng hàng loạt.
Vũ điện, không thể khinh thường, không thể rung chuyển, mà lão nho trước mắt, so với Hắc thi, đều không yếu chút nào, cũng như nguyên anh sơ kỳ điên phong...
Nhưng muốn dựa vào uy lực của sóng âm, trấn áp Ninh Phàm, cũng vạn vạn không có khả năng.
- Toái!
Trong mắt Ninh Phàm, vũ ý chợt lóe, trong ngàn trượng, bỗng nhiên tự dưng nổi lên mưa nhỏ. Mưa nhỏ đó chợt rơi xuống, mấy trăm dặm địa giới, tất cả mây đen giăng đầy, với ban ngày, lộ ra ánh trăng khuyết, ánh trăng nghiêng xuống!
Ánh trăng hòa vào trong mưa, sóng âm kia cùng ngụy vũ ý từ từ tan rả trong nước mưa.
Lão nho bỗng nhiên sắc mặt đại biến, cũng không phải là chấn kinh pháp thuật bị phá, mà là chấn kinh những vật khác!
- Vũ chi thần ý! Hoàn chỉnh Vũ chi thần ý! Không thể nào! Chỉ có Vũ điện thần sử, mới có thể nắm giữ thần ý. Người này, chẳng lẽ là người trong Vũ điện của ta hay sao?!
Mà Ninh Phàm trong mưa tản mát khí tức khiến cho mỹ phụ mặt đẹp biến đổi.
- Khí tức này rất quen, thật giống như nửa tháng trước, thần bí nguyên anh cùng nữ yêu đánh một trận... Không sai, tuyệt đối không sai.
Mỹ phụ tinh thông một loại bí thuật, có trí nhớ đối với khí tức tuyệt đối không thể nhận ra sai lầm!
- Tống lão, người này là nhân tộc nguyên anh nửa tháng trước đại chiến! Ta có mười thành nắm chắc!
- Cái gì!?
Sắc mặt của lão nho lần nữa rét một cái.
Nửa tháng trước, nguyên anh cuộc chiến, di chỉ của nó lão nho đã thấy qua. Nữ yêu chiến bại cũng bị lão nho suy đoán ra chín là Tử Phong yêu úy.
Tử Phong yêu úy, cửu tử chi thuật của ả, thuấn di phi kiếm, ngay cả lão nho đều ăn xong không chút đau khổ... Nhưng thần bí nguyên anh kia lại trong thời gian ngắn chiến bại Tử Phong... Lão nho tự hỏi, nếu là mình cho dù có thể thắng Tử Phong, cũng là sau trăm khí tức, càng không cách nào không bị thương chiến thắng.
Người trước mắt, cao thủ thần bí nếu thắng được Tử Phong, như vậy người này hơn phân nửa so với mình, mạnh hơn một đường...
Người này là ai?
Chu Minh, Chu Minh ư... Danh tự này quá mức xa lạ... Vũ giới đông nam đại lục, có tên nguyên anh cao thủ này sao?
Thanh bào lão giả tên Tống Dịch, lan quần mỹ phụ tên Liễu Vân Như.
Hai người đều là Vũ điện thần sử, nhưng giờ phút này, lại đồng loạt đối với Ninh Phàm dâng lên ý kiêng kỵ.
Người này người mang vũ ý, lực bại Tử Phong... Người này không thể khinh thường!
Mà phân thân của hắn cuối cùng là người của Vũ điện, còn là Viên Giác lão tổ sao?
Khoảng cách ngàn dặm, mấy mươi lần thuấn di, tới gần!
Hai người bức thị Ninh Phàm, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo như kiếm của Ninh Phàm, đồng loạt ánh mắt đau xót.
Người này có ánh mắt thật sắc bén!
- Lão phu Tống Dịch, các hạ rốt cuộc là ai? Ngàn năm trước, lão phu du lịch Ngụy quốc, cũng không nghe nói qua có kim đan lão quái, được đặt tên là Chu Minh!
- Ngàn năm trước, ngươi là kim đan, ta là kim đan, ngươi không nghe qua ta, ta cũng không nghe qua có một nho sĩ, được đặt tên là Tống Dịch!
Lão nho khí thế bất phàm, tu luyện Huyền Môn nho công, chú trọng nhất là dưỡng khí, khí thế so với Hắc thi cũng mạnh hơn một đường.
Nhưng dưới khí thế của lão nho, Ninh Phàm vẫn không nhúc nhích, lãnh đạm đáp lời. Tu chân thất cảnh, không người nào có thể dựa vào khí thế khiến cho hắn khuất phục, không có người nào!
Lần đầu tiên dò xét, là sóng âm cùng ngụy thần ý, lão nho yếu đi một phần.
Lần thứ hai dò xét, lão nho tăng thêm khí thế, nhưng vẫn không chiếm chút tiện nghi nào của Ninh Phàm.
Lão nho Tống Dịch, ánh mắt đông lại một cái càng xác định người này khó đeo bám.
Chẳng qua là vừa nghĩ tới người này mạo danh vào Ngụy, vơ vét hơn 300 vạn tiên ngọc, chuyện này không thể làm như không thấy.
Ông ta cùng mỹ phụ hai mắt nhìn nhau một cái, lão nho tâm ý nhất quyết, ngạo nghễ hừ lạnh.
- Được rồi, lão phu tạm tin tưởng, ngươi là Ngụy quốc tu sĩ... Chẳng qua cho dù ngươi là Ngụy quốc tu sĩ, đã kết thành nguyên anh, cũng không nên cướp đoạt mấy trăm vạn tiên ngọc, làm một nước đại loạn...
- Ngươi muốn tiên ngọc của ta sao?
Lão nho tiếng nói chưa dứt, lại bị Ninh Phàm cười lạnh cắt đứt.
- Không sai! Chuyện Ngụy quốc lão phu bất kể! Nhưng ngươi từ Ngụy quốc lấy được tiên ngọc kếch xù như vậy, theo như “Vũ giới giới pháp”, nộp lên cho Vũ điện bảy thành lấy được!
- Vậy sao...? Vật đã vào trong tay của Chu mỗ, chưa từng nói sẽ hoàn trả!
Ninh Phàm không sợ chút nào.
- Rượu mời không uống, như vậy, chớ trách hai người ta “chấp pháp” lấn người! Liễu đạo hữu, động thủ!
Lão giả ánh mắt chợt lóe, Ninh Phàm khiến cho ông ta rất kiêng kỵ, tự hỏi dựa vào một người mình bắt lại Ninh Phàm tỷ lệ không lớn. Nhưng nghĩ ngợi hai người liên thủ, đối phó Ninh Phàm không khó!
Thân là Vũ điện thần sử, ông ta tự có một cổ ngạo khí, chính là nguyên anh trung, hậu kỳ tu sĩ, thấy lão giả cũng phải lấy lễ đối đãi!
Vũ giới giới pháp, vật mà tu sĩ đoạt được ở tu quốc phải nộp lên bảy thành vào Vũ điện.
Nếu không gặp cũng đã đành, nếu gặp lão giả tự sẽ không ngồi yên không lý đến!
Tống Dịch cùng Liễu Vân Như hai mắt nhìn nhau một cái, giật mình, mỗi người độn quang chợt lóe, cũng đồng thời uy áp động một cái, chấn kinh trăm dặm.
- Người không liên quan, rời khỏi nơi đây! Vũ điện ta ỏ chỗ này chấp pháp!
Hai vị nguyên anh giao chiến Chu Minh... Tất cả lão quái, cho dù muốn thiết thân xem cuộc chiến, cũng chỉ có rút lui trăm dặm, với ngoài trăm dặm mắt lạnh bàng quang.
Trong mắt của Ngụy quốc tu sĩ, Chu Minh lợi hại hơn nữa, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hai vị nguyên anh.
Về phần lão nho cùng mỹ phụ hai vị nguyên anh, mặc dù xuất thủ, bất quá là khiến cho Chu Minh hiểu biết Vũ điện lợi hại, ngoan ngoãn dâng lên tiên ngọc, cũng không có ý nguyện phân sinh tử.
Tràng giao chiến này, cuối cùng sẽ lấy Chu Minh sa sút, phụng pháp nộp ngọc, cùng hai thần sử dừng tay nói chuyện... Loại chấp pháp này không ít lão quái cũng nghe nói qua, đối với nguyên anh lão quái, Vũ điện tùy tiện sẽ không hạ tử thủ, mỗi một người, đều là lực lượng trân quý của Vũ giới.
Ninh Phàm đương nhiên hiểu được hết thảy, cho nên, hắn cũng lòng tồn tâm tư cùng lão giả ganh đua cao thấp.
Cho tới nay, hắn dựa vào “Âm Dương biến” cùng Thái Âm chỉ, ngay cả chơi ngầm hai vị nguyên anh nữ yêu, nhưng chân chánh cùng nguyên anh lão quái giao thủ, chỉ có lần đó cùng Hắc thi... Hôm nay chính là thời cơ tuyệt cao cùng nguyên anh đánh một trận!
Vả lại Ninh Phàm từ đáy lòng mà nói, không muốn nộp lên bảy thành tiên ngọc, bảy thành chính là hơn 200 vạn... Đây là chính hắn giành được, lý nào nộp lên.
Trừ phi hắn bại, nếu không tiên ngọc này ngàn vạn lần không thể giao ra từ trong tay hắn!
Hai thần sử sau một lệnh, tất cả tu sĩ bao gồm Viên Giác cốc bổn tông trưởng lão đệ tử cũng vội vã rút lui ra ngoài cốc.
Sau khi hai người tách ra, lập tức mỹ phụ lấy tay bắt pháp quyết, thân thể mềm mại giống như tia chớp, trên không trung thuấn di mấy lần, bỗng nhiên mất tăm. Mà không trung thì ngưng tụ ra một cái vòng xoáy lam quang trăm trượng trùng điệp.
Bên trong vòng xoáy, không ngừng cho thấy từng đó u lam hỏa đoàn, đua nhau bạo tán với không trung, hóa thành từng chấm mưa lửa màu xanh da trời, mang lũ lũ lan hương.
Khi mỹ phụ lại xuất hiện, lấy tay chộp một cái tới lam quang tuyền qua, tất cả mưa lửa ngưng trên tay, hóa thành một thanh u lam hỏa xích vọt đốt trăm trượng, một thước rơi xuống phía Ninh Phàm!
Mà ngoài trăm dặm, từng tên tu sĩ vây xem, lập tức một mảnh xôn xao.
- Tứ phẩm linh hỏa, U Lan hỏa! Lấy lửa này thi triển anh cấp hạ phẩm pháp thuật, hóa thành hỏa xích, đúng thật bất phàm! Nghe nói chút thời gian trước đây, lúc giết yêu, Liễu tiên tử từng một thước đốt sạch hết cánh đồng hoang vu mười mấy dặm!