Hơp Thể Song Tu

Chương 152: Lôi tinh chi uy




Cự nhân chín trượng chín thước, cao bằng mười mấy tu sĩ nhập lại như vậy vừa vào u cốc, lập tức đưa đến cảnh chim muôn bay tứ tán.

Mà khí tức của cự nhân này, nữ yêu phát hiện rằng hắn lại rất quen thuộc.

Không sai, chính là dung linh tu sĩ trên lâu thuyền nọ... Không ngờ người này rốt cuộc là một luyện thể cao thủ, vả lại một thân luyện thể thuật, ngay cả mình, đều cảm thấy một tia nguy cơ.

Không, không đơn thuần là nguy cơ... Cự nhân này cho nữ yêu một loại cảm giác vô cùng cổ quái, thật giống như trời sanh khắc chế mình vậy.

Bởi vì ả là nữ nhân...

Trận quang phá vỡ, tiếng nổ càng ngày càng gần, cửa vào u cốc, một cự nhân mặc áo giáp vàng chặn ngay cửa.

Cự nhân vừa vào u cốc, lập tức trong sơn cốc truyền khắp tiếng sấm chói tai đâm rách cửu tiêu. Trong cốc vô số chim muông thú vật, đồng thời ẩn giấu đầy đất, lông măng giơ lên, san sát run rẩy.

Nữ yêu cùng cự nhân, ánh mắt vào chớp mắt xuất hiện, cự nhân bỗng nhiên bàn tay chộp một cái trước người. Mi tâm lôi tinh chợt lóe, lập tức mây đen chợt hiện trên quang đãng, sấm vang không dứt, từng đạo ngân lôi xuyên qua đánh xuống!

Một tia cảm giác bị lôi đình phong tỏa lập tức xuất hiện trong đầu của nữ yêu. Trong thời gian ngắn, mấy trăm đạo lôi đình, liền gần trước người nữ yêu, khiến cho ả không chút do dự buông xuống Tố Thu, tế lên một mặt lá chắn nhỏ, ngăn trở lôi quang một hai, nhưng trong lòng cũng cực kỳ hoảng sợ.

Rốt cuộc là lôi đình thần thông gì?!

Thủ đoạn của cự nhân thật vượt ra ngoài dự liệu của nữ yêu, khiến cho ả kiêng kỵ vô cùng. Lôi đình thần thông ngẫu nhiên có tu sĩ có thể thi triển một hai, nhưng cho dù là lôi mạch tu sĩ, cũng không khả năng vung chưởng gọi ra nhiều lôi đình như vậy. Đây không phải là pháp thuật, mà là một loại ngự sử lôi đình thiên phú... Là thiên phú thần thông chỉ có đã từng là thiên địa chúa tể Thượng cổ Thần ma mới có thể nắm giữ!

Chỉ vừa đối mặt, lôi đình bị cự nhân vẫy tay gọi lại, liền đánh vào thượng phẩm trung cấp tiểu thuẫn khiến nó lộ ra một ít vết rách. Tiếng ầm làm cho nữ yêu âm thầm nhíu mày.

Ả thân là bạn sinh chi yêu của một yêu tướng, với yêu linh chi địa bị phong ấn pháp lực, “ngủ say” mấy trăm ngàn năm, pháp lực bị phong ấn, pháp bảo càng toàn bộ mất đi.

Hôm nay yêu tướng hồi phục, ả không có nguyên anh sơ kỳ tu vi, lại căn bản không có pháp bảo vừa tay. Ngay cả lá chắn nhỏ này đều đánh chết Tống quốc kim đan mạnh mẽ cướp.

Mình không phải vào thời kỳ toàn thịnh, nếu không đường đường nguyên anh há có thể bị Tống quốc mấy tên kim đan đuổi giết. Nhưng cự nhân trước mắt, bổn tôn là dung linh nam tử, thực lực chân thật lại đủ để dùng kinh khủng hình dung. Cho dù mình khỏe hẳn, chưa chắc là đối thủ của người này, huống chi mình hôm nay tu vi chưa khôi phục...

Cơ hồ lập tức nữ yêu càng kiên định một ý nghĩ, đó chính là nếu có thể không cùng cự nhân giao thủ, tuyệt đối không giao thủ với cự nhân trước mắt. Ả lập tức một cái thuấn di, chạy thẳng tới bên ngoài sơn cốc, về phần nữ tu bắt lấy được trong cốc thì vứt bỏ toàn bộ.

Mặc dù đáng tiếc, nhưng so với nguy hiểm không biết, nữ yêu càng muốn cầu bình an.

Nhưng nữ yêu một cái thuấn di chưa ra khỏi cốc, liền tức giận phát hiện, cả ngọn sơn cốc bị từng đạo tử quang bao phủ.

Tử quang đó chính là anh cấp trung phẩm đại trận, bắt chước từ Tử Quang tông hộ tông đại trận, nhất thời chốc lát, lại khiến cho nữ yêu không cách nào chạy trốn ra cốc này.

Xem tình hình, cự nhân vì nhất định bắt được mình đã sớm có chuẩn bị. Cự nhân này không chỉ là tới cứu người, hắn là tới cùng mình, một phần sống chết!

Không cách nào rời khỏi, như vậy đánh một trận đi... Trên gương mặt xấu xí của nữ yêu thoáng qua một tia âm vụ, cùng với chiến ý cuồng vọng, hung ác nói:

- Vị nhân tộc bằng hữu này, nếu ngươi trách ta xuất thủ với cơ thiếp của ngươi, chuyện này ta bồi tội... Nếu ngươi cố ý cùng ta là địch, yêu tướng đại nhân phía sau ta cũng không khoanh tay đứng nhìn!

- Hừ!

Cự nhân hừ thấp một tiếng, lần nữa bàn tay chộp một cái, vô số lôi đình đánh xuống, hoàn toàn đánh nát tiểu thuẫn trước người nữ yêu. Đấy làm cho nữ yêu rất thảm hại tránh né, ánh mắt sát cơ lại động.

Cự nhân nọ dĩ nhiên là Ninh Phàm không thể nghi ngờ. Một tháng qua, hắn âm thầm bảo vệ Tố Thu sau khi nàng cùng Tống quốc chánh đạo hội hợp, lại đi làm một ít chuyện khác... Một chuyện trong đó chính là tra ra sào huyệt của nữ yêu, thừa dịp lúc nữ yêu đi ra ngoài, âm thầm bày anh cấp trung phẩm đại trận tử quang trận!

Đồng thời, hắn cũng đem thời gian còn thừa lại toàn bộ tinh thần chăm chú luyện chế ra một món pháp bảo, chuyện này cô thả bất luận.

Mượn mi tâm đệ nhất tinh lôi tinh, Ninh Phàm hai tay ngự sử lôi đình, khiến cho nguyên anh nữ yêu tránh né rất thảm hại.

Thiên địa lôi đình cực kỳ quỷ dị, một khi phong tỏa nữ yêu, chính là thuấn di, cũng không tránh thoát lôi đình công kích. Bất đắc dĩ nữ yêu chỉ có chống cự thế công, mà nhân cơ hội này, Ninh Phàm thối lui ra ngân giáp cự nhân chi thân, biến ảo trở về thân người, hạ xuống tới mặt đất, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tố Thu thân thể mềm mại nửa người trần trụi, lập tức dời đi ánh mắt, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái áo khoác của mình, ném cho Tố Thu. Sau khi hắn hơi do dự, đem một cái vòng tay thủy tinh đưa cho nàng ấy.

- Sau khi nàng mặc áo vào, hãy cầm cái vòng này tới ngoài trận, một khi thấy nữ yêu rời khỏi đại trận, lập tức dùng nó đánh ả...

Tố Thu chỉ cảm thấy mặt đẹp nóng bỏng, vừa xấu hổ, lại thẹn thùng.

Xấu hổ là ngày đó mình lời nói quyết tuyệt rời khỏi Thất Mai lâu thuyền, cùng Ninh Phàm mỗi người một ngã, rốt cuộc rơi vào cảnh tượng thế này. Nếu không phải Ninh Phàm cứu giúp, mình nhất định phải rơi vào ma trảo của nữ yêu.

Còn thẹn thùng ư, dĩ nhiên là bởi vì quần áo của mình bị nữ yêu xé sạch sẽ, hôm nay trên thân thể mềm mại trắng như tuyết, chỉ còn dư một cái yếm lẻ loi, lại còn hơi rách rưới, hơi lộ ra kiều đĩnh trong đó.

Về phần hạ thân, càng hoàn toàn trần truồng khiến cho Ân Tố Thu không thể không chia ra một tay, sơ qua che giấu thân thể một chút. Một tay khác thì nhận lấy quần áo cùng vòng tay thủy tinh.

Áo khoác là Ninh Phàm mặc qua cho nàng, vừa nghĩ tới phải mặc quần áo của hắn, đây cũng khiến cho Tố Thu mặt đẹp ửng đỏ. Nhưng hôm nay chuyện gấp phải tòng quyền, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Về phần vòng tay thủy tinh kia, trên đó mơ hồ lộ ra thượng phẩm điên phong khí tức, khiến cho Ân Tố Thu âm thầm cả kinh.

Chiếc vòng xinh xắn này rốt cuộc là một pháp bảo lợi hại!

Pháp bảo này tựa hồ là một món hoàn bảo, nhưng theo tâm ý của Tố Thu hóa thành một thanh thủy tinh hoàn, tựa như Tự thủy hoàn bị hủy diệt của nàng ngày đó vậy. Nhưng bất đồng chính là trong cái vòng này, mơ hồ toát ra một tia cực phẩm khí tức, tựa hồ khoảng cách cực phẩm phẩm cấp đều đã không xa.

Mà càng làm cho Ân Tố Thu kinh ngạc là trong cái vòng ngoài ra còn có hai loại thần thông khác. Thứ nhất là một loại thần ý, thật giống như mưa phùn kéo dài, mang vận vị đặc biệt. Hai là một tia oai của càn khôn, nếu kích thích càn khôn chi lực đó, sợ rằng cái vòng này mặc dù chỉ có phẩm cấp thượng phẩm điên phong, nhưng chính là cực phẩm pháp bảo cũng có thể đánh một trận!

- Đây là...

Nàng phủ thêm áo quần, tay cầm vòng tay thủy tinh, tựa hồ muốn hỏi cho rõ.

- Đây là đồ ta thiếu nàng...

Ninh Phàm lần nữa một tay một trảo, mi tâm lôi tinh động một cái, dẫn xuống vô số lôi đình, cuốn lấy nữ yêu, sau khi hơi trầm tư, đem từng nữ tu mơ màng trầm trầm thu vào trong Đỉnh Lô hoàn.

- Động thiên pháp bảo ư?! Còn nữa, hắn thu đi những cô gái kia làm gì?!

Ân Tố Thu âm thầm kinh ngạc thủ đoạn của Ninh Phàm, nhưng hắn lại nhíu mày, không cho nàng cự tuyệt nói:

- Mau đi ra ngoài cốc phòng thủ trận này!

Lần thứ ba mượn lôi tinh ngự sử lôi đình, uy lực cũng không lợi hại như lúc hóa thân cự nhân, cho nên nữ yêu bất quá thoáng đeo bám, liền tránh thoát lôi đình.

Nhìn xem, uy lực của mi tâm lôi đình tựa hồ là cùng luyện thể thuật rất có liên quan...

Biết được nặng nhẹ, Ân Tố Thu cho dù có đầy bụng nghi vấn, giờ phút này cũng chỉ có nghe theo Ninh Phàm ra lệnh, rời khỏi u cốc, tới ngoài cốc phòng thủ đại trận, một khi thấy nữ yêu chạy trốn, lập tức một vòng đánh xuống.

Cái vòng này cho Ân Tố Thu một loại tự tin khó hiểu. Chỉ cần có nó nơi tay, cho dù là nguyên anh nữ yêu, một cái sơ sẩy cũng bị nàng đả thương!

Tố Thu ra cốc, trong cốc chỉ còn dư Ninh Phàm cùng nữ yêu.

Tử quang trận không hiện ra lá bài tẩy, khó mà chạy khỏi, Ninh Phàm lôi đình lại quá khó đeo bám. Lần thứ ba tránh thoát lôi đình, may là đối với Ninh Phàm kiêng kỵ nặng nề, nữ yêu cũng động chân hỏa.

- Tên nhân tộc kia! Ngươi chẳng lẽ thật muốn cùng ta không chết không thôi sao!? Ta nói qua, nếu ngươi giết ta, yêu tướng đại nhân nhất định không buông tha ngươi! Ta là một trong “mười hai bạn yêu” của yêu tướng đại nhân...

- Ngươi nói nhảm quá nhiều!

Trong lòng Ninh Phàm, đối với yêu tướng mà nữ yêu nói cũng rất kiêng kỵ.

Tin đồn lúc thượng cổ, chỉ có yêu quái lợi hại trên hóa thần mới có thể được phong làm tướng.

Nếu không ngoài dự liệu, yêu tướng mà nữ yêu nói hơn phân nửa chính là một hóa thần lão quái, có lẽ chính là người gieo mi tâm phù văn cho nữ yêu.

Nhưng nếu đã cùng nữ yêu kết thù, Ninh Phàm đương nhiên không thể bỏ qua cho nữ yêu... Bên trong Việt quốc, hắn có lẽ sẽ còn thu liễm một hai, nhưng ngoài Việt quốc, nữ yêu này vốn là thượng cấp đỉnh lô, vả lại tự mình đưa tới cửa, hắn lý nào không thu!

Về phần yêu tướng... Ninh Phàm tin tưởng chỉ cần bắt sống nữ yêu này nhốt lại, cho dù yêu tướng đó lợi hại hơn nữa, cũng không khả năng biết được trên đời này có một Ninh Phàm, bắt đi bạn sinh chi yêu của y.

- Long tuyền chi hỏa!

Ánh mắt của hắn run lên, giữa Hắc Ma viêm, lập tức hóa thành long hỏa quanh quẩn.

Mà một thoáng, nữ yêu sắc mặt đại biến, khó tin. Nhưng sau đó, trong mắt kiêng kỵ, sợ hãi, đều bị một loại vui sướng cùng tham lam thay thế.

- Địa mạch yêu hỏa! Ngươi lại có địa mạch yêu hỏa! Hơn nữa loại lửa này còn là long hình yêu hỏa Hắc Ma viêm! Là yêu hỏa mà Lý Bạn đại nhân chỉ định tất phải được! Vốn dĩ ta nghe nói lửa này xuất hiện qua ở Việt Quốc, không ngờ, chưa vào Việt quốc, sẽ có thể đạt được lửa này! Nếu có nó, Lý Bạn đại nhân hóa Lý thành Long, tu vi tăng mạnh, đều vô cùng có khả năng!

Như vậy, mình bất luận như thế nào đều phải đoạt được lửa này, cho dù Ninh Phàm có thể cực kỳ lợi hại...

- Nhân tộc, đây là ngươi tự tìm! Yêu thuật “Phi hoa phi diệp”!

Nữ yêu bấm một pháp quyết giữa không trung, lập tức thần niệm chi lực của ả bọc lên một tầng vẻ màu đỏ, ngay tức khắc, hóa thành từng mảnh cánh hoa trà phiêu vũ lăng không quanh thân.

Đây là anh cấp hạ phẩm yêu thuật!

Vả lại lần này, nữ yêu với cách khoảng cách quá gần, thi triển yêu thuật với Ninh Phàm, ả tin tưởng hắn tuyệt đối không thể tùy tiện tiếp yêu thuật của ả nữa, cho dù Ninh Phàm có Phần Hồn kiếm cùng với kiếm niệm!

Toàn bộ mảnh thiên địa nguyên khí bị nữ yêu dẫn động, dung nhập vào bên trong từng mảnh cánh hoa trà, lập tức cánh hoa trà nổi lên từng trận sát cơ ác liệt. Mỗi một mảnh đều đủ để xé nát dung linh tu sĩ, mười triệu cánh hoa, bay lượn không trung, tuy là Ninh Phàm cũng ánh mắt ngưng trọng.

Trên lâu thuyền ngày đó, hắn sở dĩ tùy tiện phá vỡ yêu thuật của nữ yêu, nguyên nhân là nữ yêu ẩn giấu khoảng cách quá xa. Uy lực của thuật pháp hiển nhiên yếu bớt. Nhưng mà lần này khoảng cách công kích gần như vậy, dù là Ninh Phàm cũng không dễ tiếp.

Đặc biệt là sau khi huyết sắc phù văn ở mi tâm của nữ yêu chợt lóe, một cổ ý cảnh đặc biệt sáp nhập vào bên trong cánh hoa, khiến cho từng cánh hoa, tất cả dính vào một tia thần ý đặc thù. Trên cánh hoa từng đạo mạch lạc, đều bắt đầu ngưng tụ ra cái vảy màu đỏ.

Một cổ yêu lực tiêu túc cuốn ùa sơn cốc, đang lúc ánh mắt của nữ yêu run lên, mười triệu phi hoa cùng nhau rơi xuống. Khắp u cốc, phàm là bị phi hoa nhẹ nhàng điểm trúng lập tức bắt đầu đất băng tan rã!

Đây là oai của nguyên anh!

Phi hoa đó cho Ninh Phàm cảm giác khó giải quyết, nhất là tia thần ý trên phi hoa khiến hắn càng tin chắc, mi tâm phù văn của nữ yêu đúng là do hóa thần tu sĩ gieo nên.

Thế nhưng thần ý, từ căn bản mà nói, cùng thần ý của tu sĩ vừa phảng phất có khác biệt.

Ninh Phàm không rãnh suy nghĩ tỉ mỉ, hắn cong ngón tay bắn liên tục, chín đạo Hắc Long hỏa bày ra ở đỉnh đầu, hóa thành cửu trọng biển lửa màu đen. Mỗi một trọng biển lửa kịch liệt xoay tròn giống như vòng xoáy vậy, cơ hồ trong chốc lát, Ninh Phàm khiến cho cửu trọng hỏa hải tất cả hoàn thành tứ chuyển!

Tứ chuyển, cửu hỏa là cực hạn của hắn, nếu thi triển đệ ngũ chuyển, hắn ắt phải pháp lực hao tổn sạch, đệ lục chuyển là chỉ có trọng thương mới có thể cưỡng ép thi triển... Lần trước thi triển đệ lục chuyển long hỏa, kết quả của hắn chính là đến nay mới ngưng, tinh huyết của hắn khuyết tổn cũng chưa bổ sung.

Cửu trọng hỏa hải, chín đạo vòng xoáy, dưới sự chồng chất, uy lực ngược lại là cùng đơn độc đệ ngũ chuyển long hỏa, uy lực không xê xích bao nhiêu. Đây là phương pháp mưu lợi Ninh Phàm nghĩ tới, đề thăng uy lực của long hỏa, dĩ nhiên làm như vậy tiền đề phải có thần niệm cực kỳ mạnh mẽ, mới có thể đồng thời thao túng cửu hỏa không tiêu tan... Ninh Phàm có nguyên anh sơ kỳ thần niệm, hắn làm được!

Phi hoa cùng long hỏa, một đỏ một đen, nhất tĩnh nhất động, mà toàn bộ mảnh thiên địa lập tức pháp lực mênh mông, trong thiên địa lại xuất hiện dị tượng.

Cho dù Ân Tố Thu bên ngoài u cốc tử quang trận, đều bị quang cảnh đấu pháp kinh động, âm thầm kinh dị nữ yêu mạnh mẽ, trong lòng không khỏi hơi lo âu cho sự an nguy của Ninh Phàm.

Tới khắp cả Tống quốc, bao gồm Tống Quân trong đó, tất cả trên kim đan trung kỳ tu sĩ, cũng rõ ràng cảm thấy, phương hướng Huyết Hoa cốc ở phía tây Tống quốc truyền ra ba động mênh mông, từng người sắc mặt đại biến!

Đấu pháp cấp nguyên anh! Chỉ có nguyên anh tu sĩ đấu pháp mới có thể dẫn động thiên địa kịch biến!

Một vị trong đó, vô cùng có thể là nữ yêu nọ, một vị khác chẳng lẽ là nguyên anh của nước khác ư?!

Có nguyên anh của nước khác tới Tống quốc trừ ma vệ đạo rồi?!

- Chẳng lẽ, là người của Vũ điện?!

Từng lão quái lập tức lên tinh thần, đua nhau bỏ đi phương án tiến cống đồng nữ.

Có thể không tổn thương người giải quyết nữ yêu, bọn họ đương nhiên nguyện ý bên cạnh xem một hai. Họ đua nhau hóa thành cầu vòng độn quang, chạy thẳng tới tây Tống Huyết Hoa cốc.

Chẳng qua là Tống quốc quá mức bát ngát, cho dù mọi người toàn lực phi độn, lão quái gần nhất cũng cần nửa ngày phi độn, mà chỗ xa hơn không mười ngày nửa tháng, căn bản đuổi không đến!