Hơp Thể Song Tu

Chương 138-2: Ma việt chi chiến (15)




Hết thảy các thứ này phát sinh sau khi Ninh Phàm vận đồ đen, rời khỏi Minh phần. 

Mà giờ khắc này, Ninh Phàm đã thống nhất hai đại hóa thân, lần nữa biến thành bộ dáng ngày xưa. 

Quần áo trắng và áo bào đen cùng tồn tại, nụ cười cùng sát ý đồng tình, bphục dùngg cùng lửa vọt đốt trong tiên mạch, chính cùng tà, thần cùng ma biến đổi trong ánh mắt của hắn. 

Quần áo trắng như thần, Hắc y thành ma, âm dương hợp nhất! Hết thảy cũng âm thầm phù hợp chí lý âm dương đại đạo! 

Ninh thành ngoài ngàn dặm, nơi một cổ chiến trường tràn đầy phế tích. Nơi này chính là địa điểm của Cảnh Chước, Tố Thu hai người truy kích hắc thi. 

Tru Tiên kiếm ảnh, đã tới gần tiêu tán, mà hắc thi đó dựa vào các loại thủ đoạn, cứng rắn sống lại dưới kiếm khí! 

Trọng thương! Máu đen đầy đất! Nhưng ánh mắt lại càng âm ngoan, mà lần này trọng thương, mặc dù đánh rớt thi ma cảnh giới của lão lại khiến cho tâm cảnh của lão có sự đề thphục dùngg cực lớn! 

Phá đi kiếm ảnh, Cảnh Chước lão tổ chắc lưỡi hít hà không dứt. Tru Tiên kiếm khí, chính là lão ta rơi vào trong đó chỉ sợ cũng phải chết, thật không biết Ninh Phàm làm sao thi triển loại kiếm khí đó. Hắn lần nữa tphục dùngg cao nhận biết với sự cường hãn của hắc thi. 

Theo kiếm ảnh bị phá, Cảnh Chước lập tức lông mphục dùngg dựng lên. Lão ta sở dĩ không rời khỏi là muốn thừa dịp sau khi hắc thi trọng thương tiêu diệt nó. 

Nếu có thể giết hắc thi thì không cần chạy trốn xa nước của lão ta, Việt quốc tránh khỏi nguy cơ tiêu diệt, Hỏa Vân tông tránh khỏi khó khphục dùng lật đổ. 

Lão ta thuận miệng đem Hỏa Vân tông đưa cho Ninh Phàm, bởi vì lão ta nhìn ra Ninh Phàm sẽ đối xử tử tế Hỏa Vân tông, nhưng trong lòng mà nói lão ta đối với Hỏa Vân tông còn có cảm tình vô cùng. 

- Tố Thu tiên tử, bọn ta cùng xuất thủ tru diệt thi ma này...

Cảnh Chước truyền âm nói. 

- Không cần, hắn đã tới rồi...

Tố Thu lại nâng lên mắt sáng long lanh, nhìn trường không, yên nhiên cười một tiếng. 

Thân ảnh của Ninh Phàm, xa ngoài mấy trăm dặm, Cảnh Chước nếu không toàn lực buông ra thần niệm, căn bản không thể nào cảm giác khí tức của hắn. 

Nhưng Tố Thu cảm thấy, trước tiên là đặc thù cảm ứng của nữ nhân, rồi sau đó mới là thần niệm cảm ứng. 

Quả nhiên, hắc thi phá hỏng kiếm ảnh, hậm hực nhất nhất đánh nát bốn đạo hư huyễn kiếm ảnh ở bầu trời, đứng lơ lửng trên trời, cũng không nhìn xuống đám người Cảnh Chước ở mặt đất. 

Lão ta đã trọng thương, nhưng diệt Cảnh Chước, vẫn sẽ không quá khó khphục dùng, bởi vì lão ta còn có lá bài tẩy cuối cùng! 

Chẳng qua là trong lòng của lão, đã bị cừu hận lấp đầy, diệt hay không diệt Cảnh Chước không đáng ngại. Người phải giết giờ phút này trong lòng chỉ có một người... Chính là Ninh Phàm đang đến gần trong một đạo hắc quang lập lòe! 

- Ninh Phàm! Thì ra ngươi là nguyên anh tu sĩ! Như vậy, Thiên Nhất tử bị ngươi tiêu diệt, ngược lại không kỳ quái!

Hắc thi giận quá hóa thành cười. 

...

Ninh Phàm gấp rút tiếp viện mà đến, vẫn phục dùng mặc như ngày đó, đứng ở không trung, không mảy may đáp lời cùng hắc thi, chỉ ánh mắt quét qua mặt đất, khẽ mỉm cười với Tố Thu cùng Cảnh Chước. 

- Cực khổ rồi... Chuyện kế tiếp do ta xử lý, các ngươi lui xa một chút...

Một tiếng này phiêu miểu vô vật, nhưng uy thế mạnh hơn so với Cảnh Chước! Đây mới thật là khí thế của nguyên anh! 

Nhưng cổ quái là, Ninh Phàm biểu hiện ra tu vi pháp lực chỉ là trình độ nửa bước kim đan. 

Cảnh Chước hơi do dự, nhưng lập tức liền rút người ra đi. 

Lão ta nhớ tới quẻ bói của thần toán lão nhân, Ninh Phàm giết Cảnh Chước lão ta dễ như trở bàn tay. Trước đó lão ta tin một nửa, giờ phút này lão ta tin chín thành! 

Còn Tố Thu, thì nhìn Ninh Phàm trên bầu trời, ngửa lên tay thon, một tiếng minh quang động lòng người. 

- An nguy của Việt Quốc, giao cho ngươi... tiểu tử.

Tố Thu tựa hồ rất thích ỷ lớn tuổi lên mặt đây. Nhưng mà nụ cười quả thật so với cô gái tầm thường cũng nhu mì vạn lần. 

Nụ cười này là một vật mà Vũ điện nguyên anh cao thủ cũng thiên kim khó cầu. 

Hai người họ rời khỏi. 

Trên chiến trường chỉ còn dư hai người là Ninh Phàm cùng hắc thi. 

Ánh mắt của Ninh Phàm, nhàn nhạt quét qua hắc thi, có kiêng kỵ, còn có phần thắng vượt qua chín thành! 

Hắc y kết anh, chỉ là thần niệm đạt tới nguyên anh sơ kỳ, cũng không khiến pháp lực có tính thực chất bay vọt, nhưng giao cho Ninh Phàm là hai đại thần thông! 

Một là thuấn di, vả lại hắc quang thuấn di này cực kỳ cổ quái, cũng không tiêu hao pháp lực, hay tiêu hao thần niệm chi lực. Dù vậy cũng đã đạt đến tốc độ của phổ thông nguyên anh tu sĩ thuấn di. Mà Ninh Phàm có một phỏng đoán, nếu thân quần áo trắng của mình cũng đột phá nguyên anh kỳ, nắm giữ pháp lực thuấn di bí thuật, là hắc bạch thuấn di chồng, tốc độ thuấn di của mình vượt xa cùng cấp tu sĩ! 

Hai là mặc lưu phân thần thuật, tức là thân thể Hắc y bạo tán thành mấy chục ngàn thần thông kiếm niệm màu đen. 

Thần thông này, cùng kiếm niệm là một nguyên lý, nhưng uy lực cũng đủ để đánh cho bị thương nguyên anh sơ kỳ tu sĩ, trước đó lại một chiêu diệt Thiên Nhất tử. 

Mặc dù có thể diệt Thiên Nhất tử, không chỉ có bởi vì Thiên Nhất tử bản thân chẳng qua là kim đan, chỉ là bị gửi pháp lực của nguyên anh sơ kỳ, cảnh giới chưa đủ. Đồng thời cũng từ mặt bên phản ảnh, mặc lưu phân thần thuật này cường hãn! 

Thậm chí, sau khi lĩnh ngộ mặc lưu phân thần thuật, kiếm niệm của Ninh Phàm, như có như không mang một tia màu đen, khiến cho uy lực của nó thoáng đề thphục dùngg một tia. 

Hai loại thần thông, một độn một công, đơn giản là khiến cho thực lực của Ninh Phàm có chất bay vọt. Tiếc nuối duy nhất là pháp lực của Ninh Phàm rốt cuộc quá yếu, quyết không thể trường kỳ kháng chiến, phải tốc chiến tốc thắng. 

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Hắc y đối mặt Thiên Nhất tử, không chút do dự sử dụng thần thông mạnh nhất, pháp lực có hạn, cho nên phải một kiếm công thành! 

Ninh Phàm chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một bình Khổ Mệnh đan. Hắn cũng không để ý đan dược kia khổ sở, trực tiếp dùng mười mấy viên, còn thừa lại mười viên thì ngậm vào trong miệng, cũng không vội khai ích dùng. 

Lấy Âm Dương ma mạch luyện hóa tốc độ dược lực, hắn hoàn toàn có thể một mặt chiến đấu, một mặt khôi phục pháp lực. Mặc dù như vậy sau khi bổ sung pháp lực, khoảng cách hắc thi, pháp lực vẫn kém thiên địa. 

Nhưng Ninh Phàm, lại có chín thành phần thắng, có thể giết thi ma này! 

Đây là một loại tự tin! Một loại khí thế ngang dọc thiên địa của nguyên anh tu sĩ! 

Oai của tiên đế rốt cuộc chẳng qua là oai thôi, trong đó ít đi Ninh Phàm tự thân cảnh giới thể ngộ, cho nên ít đi thế... Không có thế, dù oai mạnh hơn nữa cũng chỉ là hư vọng. Cáo mượn oai hùm nhưng có thể chân chánh tổn thương người sao? 

Vậy mà thời khắc này uy thế tuy chỉ nguyên anh, xa xa kém với Loạn Cổ đại đế, nhưng uy thế này rõ ràng thuộc về Ninh Phàm, sát khí này cũng là hắn một đường chém giết lấy được! 

- Các hạ là Thi Ma mạch truyền nhân, Ninh mỗ là Âm Dương ma mạch truyền nhân... Như vậy, ngươi an tâm chết đi.

Ánh mắt của Ninh Phàm biến đổi, sát ý của hắn lên cao tới điên phong. 

Bỗng nhiên hắn há mồm, chín đạo hắc hỏa chi long cuốn thiên địa, Hắc Viêm che trời! 

- Âm Dương ma mạch ư? Đó là ma mạch gì chứ...? Đợi đợi đã, đây là địa mạch yêu hỏa, chân chính địa mạch yêu hỏa!

Hắc thi sắc mặt đại biến, lão vạn vạn không ngờ Ninh Phàm trước mắt lại có yêu hỏa như vậy. 

Cho dù là vào lúc toàn thịnh, lão ta ngphục dùng cản địa hỏa cũng cực kỳ thảm hại, huống chi giờ phút này lão ta đã mất đi Thiên Nhất tử pháp lực dung khí. Vả lại thi thể trọng thương, lấy thân thể chống lại lửa này là cực kỳ nguy hiểm! 

- Ngươi có lửa này... Thôi, lão phu nhận thua, cứ vậy rời khỏi Ninh thành, rời khỏi Việt quốc!

Trong mắt của hắc thi, lần đầu tiên có chút khí nhược. Giờ phút này tình thế của mình không bằng người, cừu hận sâu hơn, cũng cô thả đè xuống, ngày sau tìm cơ hội trả thù đi. 

Nhưng đáp lại hắc thi, chỉ là Ninh Phàm với một đạo thanh âm lạnh lùng. 

- Long tuyền hỏa, đệ nhất chuyển, đệ nhị chuyển, đệ tam chuyển, đệ tứ chuyển!

Cơ hồ một chốc lát, Hắc Viêm đầy trời hóa thành một vòng xoáy hỏa diễm lớn, cuốn hắc thi vào trong đó. 

Lực của vòng xoáy này cực kỳ cổ quái. Hắc thi định dùng pháp lực không nhiều, thuấn di né ra, lại kinh ngạc phát hiện, thân thể không cách nào tránh thoát lực của vòng xoáy! 

Tinh tuyền nghịch chuyển công kích! 

Hỏa tuyền phong tỏa thuấn di! 

Trong một chữ tuyền ngầm chứa một vòng tròn vô cùng chí lý, mà thiên đạo là vòng tròn, ngày là vòng tròn! Hết thảy đều dính dấp với vòng tròn, uy lực nhất định không thể khinh thường!