Hơp Thể Song Tu

Chương 135-2: Ma Việt chi chiến (8)




Dưới bảy thành uy áp càn quét, chính là Bạch Phi Đằng cùng Yến Bại cũng khí tức rối loạn, đua nhau pháp lực đại loạn. Trừ Cảnh Chước, Quỷ Tước tử cùng Ninh Phàm, bầu trời Ninh thành căn bản không người có thể chống lại uy áp này! Tất cả ngược lại hít một hơi khí lạnh, khí huyết cuồng trào! Theo Thiên Nhất tử mi tâm thụ nhãn huyết quang chợt lóe, Hỏa Vân tông bốn tên Kim đan trưởng lão trong đó có Bộ Cuồng Phần đều tâm thần thất thủ, bị tâm ma xâm nhập!

- Uy áp này sợ rằng đã đạt đến Nguyên anh sơ kỳ đỉnh phong?! Đây vẫn chỉ là bảy thành uy áp của lão ta, nếu lão thả ra toàn bộ uy áp, há chẳng phải là có thể đạt tới mười thành sao?!

Ngay cả Cảnh Chước, cũng lần đầu tiên sắc mặt đại biến, bắt đầu dần dần thất thủ dưới uy áp của Thiên Nhất tử.

Quỷ dị, quá mức quỷ dị, cho dù là Nguyên anh tu sĩ, cũng không phải dựa vào uy áp liền khuất phục mình... Chẳng lẽ, Thiên Nhất tử lúc thả ra uy áp càng thêm len lén thả huyễn thuật chăng?!

Một thoáng, Cảnh Chước cùng Quỷ Tước tử hai mắt nhìn nhau một cái, tất cả từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia suy đoán.

Hai người gật đầu một cái, đồng thời khai hết pháp lực, đồng loạt hét lớn một tiếng, pháp lực mỗi người kích động, định trấn tán huyễn thuật của Thiên Nhất tử.

Hai người hợp lực, pháp bao mênh mông biết bao, so với Nguyên anh tầm thường tu sĩ sơ kỳ cũng không phải là quá đáng.

Đối với huyễn thuật không biết làm sao phá giải, một loại phương pháp phá giải duy nhất, chính là lấy pháp lực mạnh mẽ trấn tán. Phương pháp của hai người không sai, nhưng pháp lực của bọn họ sau khi tương gia lại vẫn kém với Thiên Nhất tử bổn tôn, cũng không cách nào trấn tán huyễn thuật, chỉ khiến cho không khí quanh mình, cho thấy ty ty lũ lũ hồng tuyến, nhưng lập tức biến mất không tung tích.

Hồng tuyến ấy tựa hồ chính là căn bản của huyễn thuật. Đáng tiếc mặc dù nhìn ra đầu mối của huyễn thuật, bọn họ vẫn không có phương pháp phá thuật, ngược lại bởi vì vọng động pháp lực, mà bị một tia hồng tuyến xâm vào bên trong cơ thể, lập tức tâm thần trở nên phân loạn.

Quỷ Tước tử cùng Cảnh Chước đều sắc mặt đại biến, huyết tuyến này không biết là ô trọc lực gì, lại khiến cho bọn họ tu luyện trăm ngàn năm tâm cảnh hoàn toàn thất thủ!

- Đây là huyễn thuật gì...? Lão ta bắt pháp quyết thi thuật khi nào chứ?!

Hai người không hiểu thủ đoạn của Thiên Nhất tử nhưng Ninh Phàm lại hiểu. Mới vừa rồi tia tia huyết tuyến xuất hiện ngắn ngủi, lại khiến Ninh Phàm sáng tỏ chỗ ảo diệu của huyễn thuật này.

Huyết sắc là ác niệm do tam thi đồng kích phát, cực kỳ ô trọc loạn tâm trí người ta!

Hình đường thẳng là thần niệm chi lực, dựa vào thần niệm vô hình, bao phủ lấy ác niệm, giấu đi! Đây là chỗ căn bản của tam thi đồng thuật!

Thần niệm, thần niệm, tức là thần niệm, Ninh Phàm sợ gì!

- Ngươi, đủ rồi!

Ngôi sao ở đầu mày chợt lóe, vốn Trảm Ly kiếm tế luyện ở đầu mày, lập tức hóa thành một ánh tinh quang cực nhanh mà ra, bên trái đâm bên phải chém, nhất nhất chém chết thần niệm chi lực ẩn giấu bốn phía.

Đồng thuật là nhãn thần, thần kia chính là thần niệm. Nếu như những loại đồng thuật công kích khác, bị mục lực của tu sĩ nhìn thấy, lập tức bị trúng thuật, thì khó mà phá giải. Nhưng còn huyễn thuật, nhất là đoàn thể huyễn thuật, chỉ cần phát hiện đầu mối, chưa chắc có thể phá trừ!

Mấy kiếm chém chết tất cả thần niệm huyết tuyến, hàn mang lập lòe trong mắt của Ninh Phàm. Trảm Ly phi kiếm hóa thành băng hồng, xông thẳng về phía Thiên Nhất tử.

Nhìn xem, trừ mình không người nào có thể phá huyễn thuật của Thiên Nhất tử, như vậy chỉ có mình có tư cách cùng Thiên Nhất tử đánh một trận.

Không hổ là thi ma mạch, có thể tu luyện ra tam thi đồng hiếm thấy, sợ rằng Thiên Nhất tử bổn tôn vào lúc toàn thịnh, chính là Nguyên anh trung kỳ tu sĩ cũng có thể đánh một trận!

- Làm phiền chư vị tiền bối, đạo hữu, giúp ta thủ hộ Ninh thành một hai, người này ta một mình tranh đấu!

Đám người Cảnh Chước cùng Quỷ Tước tử nghe vậy, từng người lòng vẫn sợ hãi lui về trên Ninh thành thành tường... Huyễn thuật mới vừa rồi quá mức kinh tâm động phách, khiến cho bọn họ kiêng kỵ quá sâu!

Không cách nào kháng cự... Xem ra hôm nay chỉ có một mình Ninh Phàm có thể cùng Thiên Nhất tử đấu một trận rồi.

- Đây chính là Nguyên anh lão quái, Ninh Phàm có thể thắng sao?

Ngôn ngữ của Bạch Phi Đằng vô cùng bất khả tư vị, dường như vẫn không quên mất hiềm khích cùng Ninh Phàm.

- Nếu hắn không thắng, chớ nói Ninh thành, sợ rằng toàn bộ Việt quốc đều bị tiêu diệt... Nếu bổn tông không nhìn lầm, Thiên Nhất tử căn bản chẳng qua là một cỗ luyện thi, thân phận chân thật của y chỉ sợ là một người kia...

Quỷ Tước tử ngưng trọng nói.

- Một người kia ư?

Bộ Cuồng Phần cùng tu sĩ hơi trẻ tuổi, cũng không biết những thứ bí văn kia, nhưng một ít lão quái sống trăm ngàn năm vừa nghe lời ấy của Quỷ Tước tử, lập tức sắc mặt đại biến.

- Là thi ma vào hai ngàn năm trước, một người một lực huyết tẩy Thất Mai hạ cấp Tu Chân quốc hay sao?!

Giờ khắc này, Bạch Phi Đằng khó trấn định được nữa.

Mà tu sĩ ngoài trăm dặm, từng người một sắc mặt kịch biến, tựa hồ nghe được tin tức kinh khủng gì khó tin. 

Trước đó bọn họ không hiểu, vì sao Trọng Huyền tử đường đường Thái Hư lão tổ, lại vừa thấy Thiên Nhất tử quay đầu đi, thì ra rốt cuộc ông ấy khám phá lai lịch của Thiên Nhất tử sao?!

Hai ngàn năm trước... Thi ma... trong nhất lưu tông môn, không ít đều có điển tịch ghi lại ác nhân đó! Một tên ác nhân khiến cho rất nhiều trung cấp Tu Chân quốc Nguyên anh lão tổ phục dùng đau khổ lớn!

Người này một thân thân thể, không chỉ có toái pháp bảo, nghe nói người này càng am hiểu hơn luyện chế luyện thi, trong tay không chỉ có mấy trăm mấy ngàn luyện thi cấp Dung linh cấp!

“Vạn thi đều xuất hiện, tu quốc tan biến”, đại đa số tông môn điển tịch, cũng ghi lại một câu nói này, nhưng chưa từng có người nào chính mắt nhìn thấy, tuyệt đối không cách nào tưởng tượng chỗ kinh khủng trong đó!

Thái Cổ ma mạch! Nhậm chức truyền nhân của Thi ma mạch còn chưa chết sao?!

- Mau trở về tông môn, thông báo tất cả Việt quốc tông môn, thi ma truyền nhân đã vào Việt quốc!

...

Thiên Nhất tử ánh mắt đông lại một cái. Lão ta khai ích bảy thành uy áp, lại không cách nào khiến cho tâm thần của Ninh Phàm nhiễu loạn một phần.

Mà mình âm thầm thúc giục tam thi đồng, thả ra huyễn thuật, lại bị Ninh Phàm một đạo kiếm ảnh phá đi.

Tinh quang kiếm ảnh, một tia tinh thần lực của Thái Cổ tinh thần trong đó, khiến cho Thiên Nhất tử ánh mắt như lửa nóng.

- Thái Cổ thần binh!? Lão phu biết ngươi là Thái Cổ ma mạch, cũng không biết ngươi người mang Thái Cổ thần binh... Bất quá kể từ hôm nay, Thái Cổ thần binh này thuộc về lão phu tất cả!

- Vậy sao, đó cũng phải nhìn xem thử ngươi có bắt được động hay không? Cự kiếm hình thái!

Ninh Phàm vẫy cổ tay một cái, tinh quang phi kiếm trong bóng loáng, hóa thành một thanh cự kiếm thô trọng dài bảy thước, nhẹ nhàng vũ động, liền mơ hồ cho thấy tiếng sấm.

Mà Ninh Phàm thi triển luyện thể thuật của Trượng lục chi thân, thân thể của hắn dài dữ dội gấp một lần, băng hồng ép tới gần, cự kiếm một kiếm đánh xuống về phía Thiên Nhất tử!

Trước đó hắn đã thấy thân thể mạnh mẽ của Thiên Nhất tử, lần này hắn sẽ không nương tay nữa.

- Chà! Kiếm này lại có song trọng hình thái, đây là thứ mà trong “Thi ma lục” cũng không nói tới?!