Hơp Thể Song Tu

Chương 131: Nhất tinh thần ma!




Trong Ninh thành, bên trong thạch quan, thần niệm của Ninh Phàm vừa thu lại, cảm giác được hai tên Thái hư lão tổ cứu viện tới, thần sắc buông lỏng một chút.

Hắn cùng Tố Thu chỉ một mặt chi giao, nhưng đối phương nếu vì Ninh thành ra mặt, hắn đương nhiên không muốn nhìn đối phương chết ở đây. Thái Hư lão tổ chạy tới, nhất định là mang cô gái này đi, như vậy... tiếp theo chiến sự liền giao cho Tam thần quân. Y theo kế hoạch, thời khắc này Quỷ Tước tông cùng Hỏa Vân tông đang lấy thủ đoạn đặc biệt, gấp rút tiếp viện Ninh thành... Hết thảy chỉ đợi Ninh thành hộ thành đại trận thúc giục, giấu giếm huyền ky, khiến cho Cực Âm môn, Thiên Đạo tông bị thương nặng.

- Khí tức của Thiên Nhất tử đó có chút cổ quái...

Ánh mắt của Ninh Phàm có một tia suy tư thoáng qua, nhưng lập tức thu tâm tư. Bất luận Thiên Nhất tử có gì cổ quái, giờ phút này, đột phá Ngân cốt chi cảnh quan trọng hơn.

Ánh mắt của Ninh Phàm quét qua từng cái đan bình trống rỗng trước người, vung chưởng, cuối cùng bắt đan bình tới người, phục dùng vào toàn bộ mười viên Hoàng Cân đan trong đó.

Thời khắc này Ninh Phàm, quanh thân trần truồng không quần áo, thân thể vẫn thon gầy, nhưng bắp thịt trắng noãn tràn ngập ngân quang. Ngân quang đó không nhập vào ngoài cơ thể nữa, mà là dần dần vào chỗ sâu xương tủy, khiến cho da thịt bên ngoài thân của Ninh Phàm hơi cho thấy một tia màu bạc.

Về phần một thân xương cốt, lại cơ hồ hoàn toàn hóa thành ngân cốt sáng chói!

Luyện thể cảnh giới, bước đầu tiên là ngân quang chín cảnh, mà giờ khắc này Ninh Phàm luyện thể cảnh giới đã là cảnh thứ chín điên phong, chỉ thiếu chút nữa có thể hoàn toàn bước vào ngân cốt tứ cảnh đệ nhất cảnh!

Như ngân cốt cảnh giới, Ninh Phàm chỉ dựa vào nhục thân mạnh mẽ, liền đủ để đón đỡ pháp bảo, lực địch nguyên anh sơ kỳ tu sĩ... Bất luận Thiên Nhất tử có gì cổ quái, xem ra mình cũng có thể đánh một trận!

Ngân cốt là một bình cảnh, từ ngân quang đến ngân cốt là một loại chất biến... Theo mười viên Hoàng Cân đan luyện hóa, thân thể của Ninh Phàm, ngân quang càng nội liễm, cơ hồ đã muốn đột phá ngân cốt, nhưng từ đầu đến cuối có một cách mô, không cách nào đột phá.

Kém chút gì, cuối cùng là kém chút gì...!?

Trong đầu của Ninh Phàm nhớ lại sự miêu tả của Hoàng Cân đan... Viên thuốc này là cổ thiên đình nuôi dưỡng Hoàng cân lực sĩ sử dụng. Mà Hoàng cân lực sĩ trong thiên đình được xem là mao thần cực kỳ cấp thấp... Nhưng mao thần cũng là thần, là thần thì phải có thần mạch...

- Thần mạch, ma mạch... Chẳng lẽ không cách nào đột phá ngân cốt, là bởi vì tiên mạch chúc tính của ta không đúng sao...? Tiên mạch của ta thuộc về Âm Dương ma mạch trong Thái Cổ ma mạch, đó cũng không phải là Thái Cổ thần mạch... Cho nên dùng Hoàng Cân đan, không cách nào giúp ta đột phá bình cảnh?!

Hai mắt nhắm một cái, nội thị trong cơ thể, quả nhiên thấy ngân quang cùng ma mạch không hòa hợp ung dung...

Thượng cổ có thần, có ma. Thần là chính, ma là tà, hai người đều là luyện thể vô song, nhưng luyện thể cần đan dược, rốt cuộc vẫn có một ít khác biệt.

Nghiêm khắc mà nói, Hoàng Cân đan này chỉ có thể cho tu sĩ có Thái Cổ thần mạch sử dụng. Thái Cổ ma mạch sử dụng hiệu quả giảm phân nửa, lại không cách nào đột phá cổ bình. Về phần phổ thông tiên mạch tu sĩ sử dụng, là sẽ bởi vì tiên mạch không chịu nổi dược lực, tổn thể tổn hại sức khỏe, càng không cách nào hấp thu dược lực chút nào.

Thật không ngờ vạn sự đã sẵn sàng, nguyên nhân cuối cùng không cách nào đột phá ngân cốt lại bởi vì chính là Thần Ma khác biệt...

- Thần, ma, chính, tà... Thật sự có khác nhau sao...!?

Ninh Phàm mặt trầm như nước, rõ ràng chỉ kém một tia là có thể đột phá luyện thể cảnh giới, lại bị bình cảnh khó khphục dùng, loại cảm giác này rất khó chịu đựng.

Chẳng qua là sau khi hắn suy nghĩ, ánh mắt nội thị Âm Dương ma mạch mơ hồ không hiểu.

Hoàng Cân đan mặc dù cùng ma mạch không hòa hợp, nhưng tựa hồ bộ dáng cũng không giảm phân nửa dược liệu như trong lời đồn đãi.

Nếu dược liệu giảm phân nửa, dựa vào chính là ba trăm viên Hoàng Cân đan, Ninh Phàm cphục dùng bản không thể đánh vào đến ngân quang đệ cửu cảnh điên phong.

Giờ khắc này, Ninh Phàm lần đầu tiên chú ý tới một tia chỗ bất đồng của Âm Dương ma mạch.

Cũng không phải là thuần chính ma mạch... Lại có thể hấp thu dược lực của thần mạch đan dược. Nhưng cùng thần mạch cphục dùng bản không cùng, cho nên gặp bình cảnh.

- Âm dương... Có địa phương u tối, nhất định có ánh mặt trời. Có chỗ mặt trời nóng ấm, nhất định có nơi mát lạnh. Âm dương tương sinh, Thần Ma tương phụ, chính tà đụng nhau, thiên địa tương hợp... Ta dường như cũng chút rõ ràng rồi... Âm Dương ma mạch được đặt tên là ma mạch, thực tế cũng không phải là ma mạch, mà là xen vào thần mạch, giữa hai người ma mạch... không phải là thần không phải là ma, không phải là chính không phải là tà, không phải là âm không phải là dương... Cho nên, ta luyện hóa Hoàng Cân đan, dược lực cũng không giảm phân nửa, mà sở dĩ không đột phá ngân cốt bình cảnh là bởi vì ta một mực dẫn tới sử dụng chỉ là âm chi ma mạch trong Âm Dương ma mạch... còn dương chi thần mạch chưa từng sử dụng!

Một thoáng, Ninh Phàm bỗng nhiên giương đôi mắt, khí thế đột nhiên tphục dùngg vọt!

Loạn Cổ đại đế, khai sáng Âm Dương ma mạch, được đặt tên là ma, nhưng ở thiên đình Phong Thần là vị tiên đế.

Lúc lão ta giết người, bắn một cái tinh hà bể, tàn nhẫn như ma. Nhưng lúc hiển hóa, thu góp hương hỏa, yên định thương sinh thì từ bi như thần.

Âm Dương ma mạch, ma làm chủ, thần là phụ, không có ma tâm, không thành ma mạch. Không có thần tính, cũng không thành thần công.

Trong lòng Ninh Phàm, một chút hiểu ra dần dần dâng lên, mà sự hiểu ra này có nguồn gốc vẫn may mà trước đó Tố Thu tiên tử, một phen bàn luận viễn vông.

Tu chân tu đến cuối cùng bất luận chính ma, đều ích kỷ... Câu này khiến cho trong đầu của Ninh Phàm mơ hồ hiểu ra, chính ma biểu tượng, về chí lý thì khác đường nhưng chung mục đích, và trong mơ hồ, giảm đi chút ma tâm trong cơ thể, tphục dùngg thêm một chút thần tính.

Thần tính đó dần dần chiếm cứ trong lòng, nụ cười trên mặt Ninh Phàm dần dần không nói nphục dùngg tùy tiện nữa, thêm một lần trang trọng, nghiêm túc, từ bi. Nụ cười này là nụ cười mà ở thượng cổ khi những thần phật hiển hóa chân thân mới có thể lộ ra.

Theo thần tính gia tphục dùngg, cách mô vốn dĩ đột phá ngân cốt cảnh giới dần dần biến mất...

- Đột phá cho ta!

Trong mắt Ninh Phàm, ngân mang đại thịnh, thật giống như ngôi sao!

...

Bên ngoài Ninh thành, Tố Thu tiên tử kinh ngạc nhìn hai vị sư huynh, khó mà tin tưởng sư huynh luôn luôn chính trực, lại sẽ ngphục dùng cản mình cứu viện Ninh thành.

Hai đại ma tông ở Việt quốc sanh sự, trong đó còn có ma tông của nước khác, thân là Việt quốc đệ nhất chính đạo không cần chủ trì công đạo sao...?

- Sư huynh, Thái Hư phái ta...

- Không cần nhiều lời, mau theo ta trở lại tông môn!

Trong Huyền tử đanh giọng nói.

- Sư huynh!

- Trong vòng mười hơi thở, ngươi không theo lão phu rời khỏi, thì từ hôm nay Tố Thu ngươi tự mình gạt tên trong Thái Hư phái lão tổ!

Trọng Huyền tử lời vừa nói ra, Tố Thu trợn tròn đôi mắt đẹp, không thể tin nhìn Trọng Huyền tử. Bi Hồng tử bên cạnh thì lại sắc mặt đại biến, khuyên can:

- Sư huynh, ngươi...

- Ý ta đã quyết, chuyện hôm nay, quyết không tham gia, nếu không... Thái Hư phái, lâm nguy...

Trọng Huyền tử âm thầm liếc Thiên Nhất tử một cái, thấy Thiên Nhất tử cười lạnh không giảm, tựa hồ càng xác định một điều gì vậy.

Nếu Tố Thu cố ý tương trợ Ninh thành thì sẽ bị đá ra tông môn... Thân là nhân vật cấp lão tổ, chẳng lẽ lại muốn nhận đãi ngộ này chphục dùngg?

Nói ra lời này, Trọng Huyền tử cũng cực kỳ bất đắc dĩ... Nếu lão ta đoán không lầm, là Thiên Nhất tử cphục dùng bản cũng không phải là người sống gì hết, mà là... Đắc tội Thiên Nhất tử, cũng không chỉ đơn giản đắc tội Thiên Đạo tông như vậy, mà là phải cùng một vị Thái Cổ ma mạch nguyên anh lão ma làm địch!

Phổ thông nguyên anh lão ma đã đủ để lực một người lật nghiêng Việt quốc... Thái Cổ ma mạch nguyên anh lão ma càn quét Việt quốc, tuyệt đối không quá khó khphục dùng!

Trọng Huyền tử ít nhất có bảy thành mắm chắc nếu đắc tội Thiên Nhất tử, Thái Hư phái tất diệt, mà hôm nay tuyệt bất luận kẻ nào có thể cứu Ninh thành!

Sự khổ tâm của lão ta, Bi Hồng tử nhìn thấu một ít. Còn Tố Thu cũng mơ hồ đoán được một chút... Nàng đoán ra, lai lịch của Thiên Nhất tử, nhất định là cực kỳ kinh khủng, nếu không tuyệt đối sẽ không khiến cho sư huynh một mực giữ vững chánh đạo lùi bước như vậy.

Nhưng cái gọi là chính, không phải là nghĩa vô phản cố sao?

Nếu chỉ đối mặt tiểu yêu tiểu ma mới là chính, mặt lui cường ma, là tháo lui, mình làm vậy thì coi là chính đạo lão tổ gì nữa?

Tố Thu đau xót cười một tiếng. Sư huynh có nỗi bphục dùng khophục dùng của sư huynh, còn nàng cũng có sự kiên trì của nàng... Cũng không phải là vì Ninh Phàm mới đến nơi đây, chỉ là vì một chút giữ vững trong lòng.

- Sư huynh, ta có đạo của ta...

Rốt cuộc nàng đau xót cười một tiếng.

- Kể từ hôm nay, Ân Tố Thu ta, không còn là Thái Hư lão tổ, cũng không còn là Tố Thu tiên tử, cùng Thái Hư phái không còn chút quan hệ nào nữa...

Nàng tháo mạnh xuống ngọc lệnh cổ xưa bên hông, bóp mạnh. Ngọc lệnh ấy từng đại diện cho thân phận Thái Hư lão tổ của nàng.

Từ bỏ rồi, thân phận có thể vứt bỏ, chỉ có trong lòng giữ vững, không thể vứt bỏ.

Nàng là một nữ nhân cố chấp ý kiến mình.

- Trọng Huyền tử đạo huynh, Bi Hồng tử đạo huynh, các người đi đi! Sống chết của ta không còn chút tương quan nào nữa cùng Thái Hư phái...

Một tiếng đạo huynh, không còn là sư huynh... sắc mặt của Tố Thu hơi tái nhợt, thân thể mềm mại trong trường phong cũng hơi lay động.

- Sư muội, ngươi tội gì..

Bi Hồng tử muốn khuyên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Trọng Huyền tử trừng một cái ngay câu đầu.

Lão ta nhìn thật sâu Tố Thu một cái, bất đắc dĩ nhắm mắt, khẽ cắn răng:

- Ân đạo hữu, nếu thấy chuyện không ổn... Liền trốn đi...

Rồi sau đó, Trọng Huyền tử kéo Bi Hồng tử, hai đạo độn quang xoay người rời khỏi. Mà lúc hai người vào rời khỏi, vai của Tố Thu rõ ràng run lên.

Nàng nhắm mắt, cười thảm, nhưng sau đó thu bi ai, thu tất cả thần sắc, đôi mắt đẹp khai ích, lộ ra sự trang nghiêm không được xâm phạm.

- Hôm nay Ân Tố Thu ta ở chỗ này, làm hết sức mình...

- Ha ha, được lắm, nữ nhân cố chấp... Ta rất thích... Giết ngươi, làm thành một cỗ luyện thi, thật tốt!

Hàn mang hồi sinh trong mắt của Thiên Nhất tử, nếu cô gái này cùng Thái Hư phái không chút quan hệ nào, thì lão ta cũng không cần lưu tình nữa!

Thiên Nhất tử áo bào tím run lên, bàn tay vỗ mạnh một cái ở hư không, trên sáu chiếc lâu thuyền, có ngay lập tức sáu ngàn tên ích mạch đệ tử, bay lên không, đều bày trận thế, ánh mắt đờ đẫn, vây lấy Tố Thu!

Ích mạch đệ tử lại biết bay! Không, đây không phải là người sống, mà là luyện thi, phi thi bị thủ pháp đặc biệt tế luyện qua...!

Nhiều phi thi như vậy, trên người đều trang bị đảo câu, trên câu vẩy độc, cphục dùng bản không cùng Tố Thu công kích, chẳng qua là không để ý hết thảy, sau khi vây công Tố Thu lập tức bay đụng tới.

Khí tức thối rữa, tràn ngập trường không. Tố Thu dần dần cảm thấy choáng váng đầu... Bên trong thi khí kia tựa hồ có giấu độc hương nào đó...

Một thân pháp lực, bị suy yếu ba thành, nàng bước liên tục nhẹ một chút, muốn rời khỏi, lại kinh ngạc phát hiện, hai cổ chân của mình bị tàm ty hết sức nhỏ đến mức thần niệm đều khó dò xét trói buộc lại... Tàm ty này cũng vẩy độc, chỗ tiếp xúc, cổ chân hơi đỏ lên, cũng khiến cho pháp lực của Tố Thu tiên tử trong chốc lát khó mà điều động...

Đâm đầu vào là sáu ngàn cái phi thi thối rữa, hôi thối, giương miệng máu, từng cái lộ ra nụ cười ngu xuẩn, ép tới gần Tố Thu... Nếu như bị đám phi thi này công kích, giờ phút này Tố Thu không cách nào điều động pháp lực, một thân thân thể mềm mại máu thịt cũng bị những thứ phi thi này phục dùng sạch sẽ...

- Không được... Mình sẽ chết sao...!?

Trong ánh mắt sáng long lanh của nàng thoáng qua một tia bình an, một tia giải thoát.

Tu chân tu đến bước này, nàng mệt mỏi... Mà khiến cho nàng bi ai là chẳng những sư huynh không tới cứu mình, ngay cả người của Ninh thành cũng không cứu mình.

Mà nàng mắt thấy biểu lộ mỉm cười của Thiên Nhất tử cùng Tử Âm lão ma, âm thầm than thở. Nếu như mình chết trong tay hai tên ma đầu này, chết thì chết, nhưng người trong sạch, cũng không biết sẽ bị hai tên ma đầu đùa bỡn như thế nào. Tử Âm lão ma, lời đồn đãi coi trọng nữ nhân, ngay cả thi thể cũng không bỏ qua, có sở thích cực kỳ xấu xa... Mà Thiên Nhất tử, nhìn một cái chính là luyện thi ma đầu, nếu thi thể của mình rơi vào trên tay của lão thì lão ta nhất định sẽ luyện chế thành luyện thi, bị khinh nhờn ngày đêm...

- Nếu như thế còn không bằng tự bạo thân thể... Cùng nhóm phi thi này lấy mạng đổi mạng!

Nàng mắt lộ ra một chút tuyệt vọng, một tia kiên quyết, nhưng ngay vào canh giờ khắc này, bên trong Ninh thành, giữa bất chợt ngân quang vạn trượng!

Mà trên bầu trời, còn có ngân lôi liên tục không ngừng, cuồn cuộn nổ vang!

Cùng lúc đó, một đạo thanh âm lạnh lùng, vang lên trong trăm dặm Ninh thành!

- Nam Cung, phóng nỏ!

- Tuân lệnh! Thiếu chủ không nói, thuộc hạ cũng quyết định lúc phi thi dày đặc lập tức phóng nỏ!

Theo ngân quang bên trong, một đạo mệnh lệnh hạ đạt, trong Ninh thành, bên trong trận quang, bỗng nhiên bay ra hai ngàn đầu phi hành yêu thú, trên mỗi một con, cũng có một tên ma tu, tu vi không thua kém ích mạch bảy tầng!

Nhưng thấy trên tay của từng ma tu phóng lên cao, đều cầm Xạ linh nỏ, linh tiễn động một cái, hai ánh lửa thiên đạo uy thế kinh người bắn ra từ Xạ linh nỏ, như lưu tinh vũ, như núi lửa giận. Từng đạo ánh lửa bạo ngược, bắn mạnh ra, lập tức có tất cả phi thi, thú hống một tiếng, bị một mũi tên hóa thành tro bụi, vừa đối mặt, thì có tám trăm đầu phi thi bị đốt thành tro tàn, mà mưa tên vòng thứ hai lại tới!

Mưa tên công kích phi thi, Tố Thu đình trệ pháp lực, cũng thuộc về trong mưa tên công kích.

Vào lúc một đạo mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, trong lòng nàng buông lỏng một chút, nghe được thanh âm là ai... Chính là Quỷ tước Ninh tôn, là hắn xuống lệnh. Người này, ngược lại không phải là người bạc tình thiếu tình cảm như sư huynh của mình... Dầu gì hắn cũng biết cứu mình.

Chẳng qua là trong lòng vừa mới buông lỏng một chút, Tố Thu liền khó xử phát hiện, đôi chân của mình vẫn bị tàm ty trói buộc, trong cơ thể có thể điều động pháp lực cực kỳ nhỏ, cphục dùng bản không thể nào tránh thoát.

Thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng giãy giụa, a khí như lan, nhẹ nhàng thở dốc, nhưng không cách nào tránh thoát tàm ty kia.

Mà từng đạo mưa lửa, xuyên qua trong phi thi, cách nàng càng gần.

- Không xong...