Hợp Đồng Yêu

Chương 19: Chấm hết




Tôi trở về nhà sau nụ hôn điên rồ cùng Lan. Dắt xe vào nhà tôi ngồi phịch xuống sofa. Thật sự tôi chưa thể chấp nhận nổi chuyện vừa xảy ra

11: 00 P.M. Tại một con phố nhỏ

- Có chuyện gì thì em nói nhanh đi, anh còn phải về.

- Anh đã ko còn yêu em nữa phải ko anh?

- Vấn đề của em chỉ có thế thôi à? Thế thì anh về đây.

- Anh hãy trả lời em đi, anh đã hết yêu em rồi phải ko?

- Giữa chúng ta ko hề tồn tại cá i thứ mà em gọi là “Yêu”, ngay từ đầu đã thế và bây giờ cũng thế. Chả lẽ em ko hiểu?

- Nhưng em yêu anh mà, em đồng ý dâng hiến tất cả cho anh, chỉ cần anh yêu em và chúng ta yêu nhau thì dù có từ bỏ mọi thứ em cũng bằng lòng.

- Xin lỗi, anh chưa từng yêu em. Có lẽ câu trả lời này làm em thất vọng nhưng anh nghĩ chúng ta nên chia tay thôi.

- Anh! Đừng mà, xin anh!

Tôi bắt đầu nghe rõ hơn tiếng nấc của cô ấy, nhưng thật tình từ trước tôi chỉ vui chơi qua đường cùng Lan và giờ thì dùng Lan làm công cụ để đến gần với My hơn, tôi thật sự ko

muốn dây dưa với người phụ nữ này nữa. Tôi đã tìm được một nửa thật sự của mình và

tôi cần giữ gìn hạnh phúc ấy

Vai Lan run lên và cô ấy khóc nhiều hơn, tôi bắt đầu động lòng

- Em đừng như vậy, chúng ta đến với nhau sẽ ko hạnh phúc đâu.

Bất chợt cô ấy chồm người lên và hôn tôi. Tôi hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn ko phản ứng gì, coi như đây là món quà đền bù cuối cùng của tôi dành cho cô ấy. Được một lúc thì nụ hôn nhạt nhẽo ấy cũng kết thúc.

- Ok, thế thì mọi việc đã giải quyết xong, anh phải về đây.

Tôi toan quay lưng bước đi thì……

- Em đã có thai rồi anh ạ.

- Lan! Anh ko thích cách níu kéo này của em đâu.

- Em nói thật, em có thai 2 tuần rồi

- Anh làm việc đều rất thận trọng, chắc chắn ko thể có chuyện đó

- Vậy anh còn nhớ cái hôm em đến nhà anh học cùng My ko? Hôm đó chúng ta đã uống rượu, anh say và ko muốn về nhà nên em đã dìu anh vào khách sạn.

Tôi bắt đầu định thần và nhớ lại. Nhưng thật sự đêm đó tôi rất say và ko thể nhớ nỗi chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết sáng thức dậy tôi và Lan đã nằm cùng nhau, người ko mảnh vải.

- Nhưng chưa chắc đó là con anh.

- Sao anh nói vậy, anh định ko chịu trách nhiệm với em à?

- Thôi được nếu đó là lỗi của anh thì em phá bỏ nó đi, để nó lại đều ko tốt cho cả hai ta. Ảnh hưởng đến sự ngiệp của anh và cả của em.

- Ko được, em yêu anh, yêu cả con chúng ta nên dù phải bỏ tất cả em đều bằng lòng.

- Thế thì tùy em, anh về.

Tôi quay lưng, rảo bước ra chỗ con Camry

- Tại con bé đó mà anh bỏ em đúng ko?

Lan chạy theo níu tôi lại

- Con bé nào

- My, nó ko phải là em anh và anh đã yêu nó

- Em nói quái gì thế?

- Anh đừng giấu em, em biết mà. Anh yêu con bé đó nên anh bỏ rơi em và con chúng ta.

- Anh ko yêu My, em đừng hỏi nữa

- Anh nói dối, anh yêu nó, anh yêu nó mà.

Lan khóc ngất, tôi bắ đầu cảm thấy bực bội

- Ừh, đúng đấy. Anh yêu con bé đấy, người con gái đầu tiên khiến anh yêu thật tâm đấy. Anh nói hết rồi đó em vừa lòng

chưa?

- Được, anh giỏi lắm. Tôi thách anh bỏ rơi tôi đấy. Nếu anh bỏ tôi thì tôi sẽ mở cuộc họp báo về việc con trai chủ tịch tập đòan ôtô Minh Trí đã làm siêu mẫu Ngọc Lani có thai và bây giờ thì ruồng bỏ và bắt ép cô ấy phá thai. Tất cả những gì chúng ta nói vừa rồi tôi đều đã ghi âm tất cả. Muốn chết thì tôi sẽ lôi tất cả chết chung. Để tôi xem bố anh sẽ xử trí thế nào, và cả con bé My ngốc nghếch nữa. Tôi ko có hạnh phúc thì anh cũng đừng hòng,tôi cho anh một đêm suy nghĩ. Anh hãy ngoan ngõan yêu và cưới tôi làm vợ, nếu ko thì anh biết hậu quả rồi đấy.

Tôi ngả người nằm dài ra ghế, gác tay lên trán và suy nghĩ. Đầu tôi đau như búa bổ, bây giờ phải làm sao đây? Tôi ko thể để bố tôi chịu trách nhiệm chuyện này được. Chính tôi làm thì tự tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng nếu tôi chịu trách nhiệm thì My phải làm sao đây, tôi sẽ lại mất điểm và có thể sẽ mất cô ấy mãi mãi. Ôi trời! Sao khó nghĩ thế này.

8 giờ sáng nó về đến nhà, sau khi đi ngắm bình minh xong thì nó và Phong đi ăn sáng. Nhờ cái túi trà tụi nó xin được từ cô chủ quán nên giờ trông hai mắt nó đã đỡ kinh dị hơn. Nó mệt mỏi bước vào nhà, lát nữa đây nó lại phải đối mặt với người mà nó ko muốn gặp nhất bây giờ.

- Sao ko lên phòng mà ngủ?

Àh ra là vợ tôi.

- Tối về mệt quá nên ngủ quên ở đây.

- Thế à, thế thì ngủ tiếp đi.

- Em đi đâu suốt đêm qua vậy?

- Đi chơi.

- Đi với ai mà cả đêm thế?

- Với bạn? Hỏi gì lắm thế!