Hợp Đồng Vớ Vẩn, Nhưng Vì Anh Em Sẽ Làm!

Chương 27




“Chào anh chị” Jan và Việt Anh xuống xe chào tạm

“Hai đứa học nhé” Nói rồi anh cũng đi luôn

Tại sân bay Nội Bài

Đông nghịt người, họ ở tứ xứ khắp nơi. Người thân đứng chờ xếp hàng la liệt. Anh và Cẩm Nhung đợi cùng đã đợi 30 phút

“Sao bạn chị ra lâu vậy” Hết kiên nhẫn anh nói

“Đợi chút xíu đi. Chắc là sắp ra rồi” Cẩm Nhung ngó nghiêng đưa cao tấm bảng tên

“Em còn có việc ở nhà. Lâu quá biết vậy em không đi cùng chị”

“Mới có 30p thôi mà đã kêu ca sao?” Cẩm Nhung nói nhỏ vào tai anh “Yên tâm đi người này, hôm nay em gặp sẽ không phí công chờ đâu” Cẩm Nhung tiếp tục đưa bảng tên lên cao

Tại cổng D10

“Sao lâu vậy chị có nhớ mặt người ta không? Có lẽ nào người ta đang tìm mình”

“Chị cũng không biết Sakonrat bây giờ thay đổi sao nữa. Nhớ mỗi khuôn mặt hồi cấp 3 thôi” Cô vẫn ngáo nghiêng nhìn

15 phút trôi quá vẫn không thấy đâu

“Hay là cô gái ấy không về” Anh hết kiên nhẫn

“Cố chút nữa đi”

“Em đi WC đấy. Gần tiếng mắc quá”

“Chán mày quá”

Lúc này tại cổng D9, một cô gái mái tóc màu hung xoắn retro nhẹ, mặc chiếc váy ren trắng make up nhẹ nhàng cũng đang chờ đợi người thân

“Sao không thấy ai nhỉ?” Cô nhìn khắp nhưng không thấy bảng tên của mình. Quay người lại bỗng cô va vào ai đó.

“Ơ tôi xin lỗi” Người đàn ông nhẹ nhàng xin lỗi

“Không có gì đâu” Cô vội vàng quay sang, bỗng một giây đứng hình bởi vì đó là anh “Anh Thế”

“Min” anh cũng đứng hình 1 giây “em…em đã về Việt Nam sao? Thời gian qua em đã đi đâu vậy?”

“Em…em” Cô cũng bàng hoàng không biết trả lời anh sao “Anh đến đây cùng Nhung sao? Đưa em đến chỗ Nhung. Em cần nghỉ ngơi” Cô lảnh sang chuyện khác.

“Hãy trả lời anh đi” Anh nắm lấy hai bờ vai cô “Thời gian qua e đã đi đâu vậy? Em có biết là anh nhớ em lắm không? Nhớ em phát điên nhưng không thể nào tìm được em?” Lúc này anh cũng gần như phát điên.

“Thế thì đã sao? Cuối cùng thì anh cũng lấy vợ có con thôi?” Lời cô nói khiến anh phải im lại “Hãy đưa em về đi, em mệt rồi” Cô mệt mỏi nói

Anh đưa cô ra chỗ Nhung, vừa thấy hai người đó Nhung kêu to

“Min Min, ở đây này” Nhung giơ cao tấm bảng tên “Hai người gặp nhau được hay vậy?” Nhung vui vẻ nói

“Nhung ơi về thôi mình mệt rồi” Min nắm tay Nhung đi

“Ờ, mà đến nhà mình nhé? Cậu cũng vừa về mà”

“Thôi mình có nhà ở đây mà”

“Ờ thôi được”

“Về rồi nói chuyện với em” khuôn mặt anh đầy đe đọa