Hợp Đồng Tình Nhân Sa Vào Vòng Tay Của Ác Ma

Chương 93: Mang Thai Rồi






Đối với những kẻ trong đầu chỉ toàn là chém giết này, Vân Mộng cũng không muốn giữ lại trên đảo, vì vậy ngoắc tay ra hiệu cho Phùng Linh An để họ đi.
Khoảng chừng mười mấy huyết tộc quyết định rời khỏi đây, trong lòng còn thầm khinh bỉ Vân Mộng vì đã quá yếu mềm.
Cô vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế cao, tóc dài trượt tới trước ngực, nụ cười dịu dàng trên môi mang theo chút tà tứ:
“Nếu đã đưa ra lựa chọn, vậy thì khi ở lại đây, mệnh lệnh của tôi là tuyệt đối.

Hiểu rồi chứ?”
Đám người ở bên dưới không ý kiến gì, họ chỉ cần một chỗ yên bình để sinh sống, hơn nữa nơi này giống đất tổ, đều cung cấp máu cho họ dùng mỗi ngày.
Vân Mộng rời khỏi phòng họp, trở về phòng riêng rồi ôm ngực ngồi bệt xuống.


Vandelisa vừa rồi có xúc động muốn giết đám huyết tộc đã bỏ đi, cho rằng đó là phản bội, cô vội vàng nói:
“Phía chính phủ hiện tại rất căng thẳng, họ sẽ cho phép những huyết tộc nguồn gốc không rõ ràng này tiếp cận lãn thổ của họ một lần nữa sao?”
Câu trả lời là không.
Mười mấy huyết tộc kia còn chưa vào được đất liền đã bị thợ săn tóm gọn, chết một nửa, nửa kia bị bắt về tra khảo.
Lục Cẩn Hiên đưa Vân Kiên lên đảo cùng với tin tức này, khiến những huyết tộc lựa chọn ở lại mừng rỡ vì đã có quyết định sáng suốt.
Nhìn thấy chị gái lâu ngày không gặp, Vân Kiên mừng rỡ nhào qua ôm chầm lấy cô.
“Chị!”
“Vân Kiên? Sao em lại tới đây?”
Cô nói xong trừng mắt nhìn Lục Cẩn Hiên:
“Anh điên rồi à?”
Đưa một con người lên đảo chẳng khác nào mang thức ăn tới trước mặt đám huyết tộc! Lục Cẩn Hiên nói:
“Anh chỉ muốn thằng bé gặp em một chút, anh sẽ ở bên cạnh quan sát nó, không sao đâu.”
Vân Kiên lớn đầu còn như đứa con nít, ôm chặt Vân Mộng, cuối cùng mắng cô:
“Bà già xấu tính, đi đâu mất tích làm em lo muốn chết.”
“Thôi thôi, không khóc.

Em cứ xem như chị đi du lịch một thời gian, chờ mọi thứ bình thường trở lại, chị sẽ về mà.”
Miệng thì nói vậy, nhưng biết được trong cơ thể cô tồn tại sức mạnh của Vandelisa, liệu người khác có tha cho cô yên không đây? Chuyện tương lai rất khó nói trước, khả năng rất cao là họ sẽ tìm cách diệt trừ cô.

Vân Kiên ôm ấp hỏi thăm chị gái xong thì vui vẻ cùng Lục Cẩn Hiên đi khám phá hòn đảo, dù sao người thường rất khó thấy những thứ siêu nhiên như vậy, cậu tò mò cũng dễ hiểu.

Đêm đến, Vân Kiên ở một bên nói với Lục Cẩn Hiên:
“Anh, em muốn ngủ cùng chị.”
“Khụ khụ…”
Lục Cẩn Hiên ho lên hai tiếng, nhìn kỹ lại, Vân Kiên cũng không còn nhỏ nữa, cao gần bằng chị gái, mặt mũi tuy rằng non nớt nhưng dẫu gì cũng là đàn ông rồi.

Anh không chấp nhận được, liền mặt dày nói:
“Chị ấy bây giờ không khỏe, phải có anh ở bên cạnh mới được.”
Lời này cũng có vài phần là thật, tần suất xuất hiện của Vandelisa sẽ rất thấp nếu anh túc trực bên người Vân Mộng.
Vân Kiên muốn tâm sự với chị gái, nhưng bị ông anh rể cản trở, hai người nói qua nói lại một lúc lâu mới quyết định đi hỏi Vân Mộng.
Em trai chân thành nói:
“Lâu rồi em không gặp chị, em có nhiều thứ muốn hỏi lắm.”
Lục Cẩn Hiên tỏ vẻ nghiêm trang:
“Em biết lý do anh luôn phải ở bên em mà?”
Rầm.
Cửa phòng đóng lại, Vân Mộng nhàn nhạt đáp:
“Tôi ngủ một mình, hai người có thể ngủ chung.”
Đối với sự từ chối của cô, hai người bên ngoài đều ngơ ngác, sau đó nhìn nhau đầy bất lực.

Lục Cẩn Hiên sờ sờ tóc Vân Kiên:

“Đi thôi, anh rể sẽ kể cho chú em nghe về chuyện của huyết tộc.”
“Được rồi, anh đã có ý thì em đây miễn cưỡng nghe.”
Hai tên sánh vai nhau trở về phòng của Lục Cẩn Hiên, phần vì sợ người khác không kiềm được mà tấn công Vân Kiên, phần vì biết Vân Mộng cần thanh tịnh, anh đâu còn cách nào.
Sáng hôm sau, Vân Mộng dậy sớm ra ngoài đi dạo một vòng để kiểm tra tiến độ làm việc của những huyết tộc khác.

Họ đều đã sống rất lâu, kiến thức sâu rộng, cho nên hòn đảo chết này chẳng mấy chốc liền được cải tạo thành một nơi bừng bừng sinh khí.
Phùng Linh An ở bên cạnh đưa một túi máu cho cô, thấp giọng gọi:
“Chủ nhân, đã nhiều ngày ngài chưa dùng bữa rồi.”
Thân thể Vân Mộng hơi khựng lại, cô biết mình bây giờ đã là huyết tộc, phải học cách làm quen với máu, nhưng thâm tâm vẫn có chút kháng cự.
“Nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ suy yếu mất.”
Mặc dù tính cách Phùng Linh An vừa độc ác lại tàn bạo, nhưng cô ta đối với Vandelisa là tuyệt đối trung thành và tận tâm.
Đưa tay cầm lấy túi máu kia, Vân Mộng ngửi thử một chút, sau đó cảm thấy hơi buồn nôn mà tự nhủ:
”Không phải bây giờ mình cũng là huyết tộc sao? Ngửi mùi máu lại thấy bụng nhộn nhạo…”
Giọng nói có chút bất đắc dĩ của Vandelisa thoáng vang lên trong đầu Vân Mộng:
“Bởi vì cô mang thai rồi.”.