Biết được Vân Mộng là yếu tố quan trọng nhất trong kế hoạch hồi sinh Vandelisa, lẽ ra những huyết tộc khác nên chú ý bảo vệ cô mới đúng.
Nhưng thay vì đưa chuyện này lên làm mối quan tâm hàng đầu, sau khi Lục Kình thông báo tin tức này cho họ, họ xem thường và một lần nữa chê cười Lục gia.
Lần trước là do Lục Kình kết hôn với một cô gái loài người bình thường đã hạ thấp giá trị của huyết tộc, lần này là do ông đã tin vào một chuyện hết sức vớ vẩn.
Lịch sử mấy trăm năm nay không hề nhắc đến sự tồn tại của Vandelisa, những gì còn sót lại trong sách cổ không đủ để thuyết phục họ.
Họ nghĩ rằng Vandelisa đã chết từ rất lâu rồi, không thể nào hồi sinh nhờ vào máu của một người con gái bình thường được.
Không ai biết rằng, sự lơ là và thờ ơ của họ sẽ đem đến một mối tai họa khủng khiếp cho huyết tộc…
Vân Mộng ngồi taxi rời khỏi thành phố S cùng em trai, cô phát hiện biên giới của thành phố đều có trạm kiểm soát, hẳn chính phủ đã bố trí thợ săn quanh các chốt này.
Cô đưa mắt cố gắng nói cho họ biết mình đang bị bắt cóc, nhưng tiếc thay, họ dường như chỉ chú ý đến chuyện trong số những người ra vào thành phố có huyết tộc hay không.
Ngay lúc cô định đưa ra ám hiệu, giọng của Lý Bân bình tĩnh truyền đến:
“Vân Mộng, cô còn nhớ lời của tôi không vậy?”
Lời cảnh cáo của hắn ngay lập tức có hiệu lực, Vân Mộng ngồi ghế trước im bặt, bởi cô biết rõ nếu bây giờ manh động, em trai sẽ gặp nguy hiểm.
Cô thì thế nào cũng được, đã trải qua nhiều chuyện đến nỗi không còn sợ hãi nữa, nhưng người thân của cô là điểm yếu của cô.
Sau khi rời khỏi thành phố S, Lý Bân đưa Vân Kiên vào một nhà trọ nhỏ, bỏ cậu ở đó và nói:
“Yên tâm đi, ngày mai anh sẽ quay lại để cởi trói cho em.”
Sắc mặt Vân Kiên trắng bệch, đến giờ còn chưa hoàn hồn.
Vân Mộng thấy trong lòng dần bình tĩnh lại, ít ra thì em trai và mẹ cô đã an toàn rồi.
Hiện tại phải nghĩ cách tự cứu bản thân, còn nếu không được, chỉ đành phó thác cho số phận.
Hai người tiếp tục lên đường, đến bìa rừng, Lý Bân đẩy Vân Mộng ngã về phía một đám người lạ mặt rồi nói:
“Thứ các người cần đây.”
Vân Mộng lảo đảo tới trước, được một bàn tay mảnh khảnh đưa ra đỡ, bàn tay này, dáng người và mùi hương của cô ta đều cực kỳ quen thuộc.
Cô bất giác rùng mình, cố gắng lùi xa ra khỏi Phùng Linh An.
Cô ta giơ cánh tay còn lại lên rồi phất một cái, đám người lập tức tiến tới chỗ Lý Bân.
Vân Mộng vừa mới bị kéo đi, phía sau liền vang lên âm thanh kêu gào thảm thiết của gã đàn ông ngu ngốc kia.
Giao dịch với đám huyết tộc này có thể tin tưởng được sao? Cái giá phải trả cho sự tham lam của hắn chính là mạng sống.
Cô không rõ từ bao giờ mà mình có thể bình tĩnh đến thế, đã quen với việc trông thấy người chết.
“Không sợ sao?” Phùng Linh An bước chậm ở bên cạnh cô, hỏi.
“Có.”
Sợ chứ, nhưng Vân Mộng đâu thể làm gì hơn là đi theo họ.
Cô chỉ là người bình thường, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của một đám huyết tộc ư? Căn bản là chuyện trong mơ.
Phùng Linh An ồ lên rồi nói với người bên cạnh:
“Tăng tốc đi.”
“Vâng.”
“Người” đó đi đến chỗ Vân Mộng, một tay vác cô lên như bao cát, đầu cô chổng ngược xuống, máu cũng dồn hết vào mặt khiến cô vô cùng khó chịu.
Còn chưa kịp phản kháng, cả cơ thể liền bị xốc nảy liên tục.
Cảnh tượng xung quanh lướt qua cực kỳ nhanh, bụng cô cồn cào, đầu óc quay cuồng.
Chẳng biết qua bao lâu, Vân Mộng bị thả vào giữa một tế đàn trong hang động.
Cô nằm trên một bản đồ án hình ngôi sao sáu cánh, xung quanh có ánh nến lập lòe mờ ảo.
Đến tận lúc này, cô vẫn còn thấy chóng mặt và buồn nôn, ruột gan như bị đảo lộn hết cả.
Đám người kia di chuyển quá nhanh, nhất thời khiến cô không thích ứng được.
Không để phí một chút thời gian nào, Phùng Linh An ra hiệu cho thuộc hạ của mình:
“Bắt đầu đi.”
Đám người chia nhau đứng vòng quanh Vân Mộng, sáu người đồng thời cắt cổ tay, nhỏ máu của mình vào chỗ lõm của tế đàn, cũng chính là chóp của ngôi sao sáu cánh kia.
Vân Mộng ngẩng đầu dậy, phát hiện máu từ chỗ những huyết tộc kia đang chảy về phía mình thì có chút hoảng.
Họ giết cô thì cũng thôi, cái chết đối với cô không còn đáng sợ nữa, chỉ sợ rằng muốn chết mà không được!
Một đám rễ cây từ tế đàn phá đá trồi lên, chúng nhúc nhích rồi bò về Vân Mộng, đem cô trói chặt không cho cô động đậy.
Vân Mộng bị siết đến nỗi khó thở, cô đảo mắt nhìn quanh, phát hiện sáu huyết tộc kia vừa lui xuống thì lại có người tiến lên tiếp tục đổ máu vào.
Thấy tốc độ máu chảy quá chậm, Phùng Linh An tức giận:
“Nhanh lên một chút.”
Cô ta rất sợ sẽ bị phá đám, đã làm đến bước này rồi, không thể thất bại được!