Âm giọng hoảng hốt của Lương Ninh khiến đồng nghiệp chú ý, cửa phòng làm việc gần đó lần lượt bật mở, mọi người lục tục ra nhìn thử xem có chuyện gì.
Vân Mộng đang nhức đầu còn gặp bà chị này, thật sự rất muốn tung một cước vào mặt chị ta cho bỏ ghét.
Chỉ là có người đang nhìn! Cô đang định cúi xuống nhặt hộ Lương Ninh thì chị ta đáng thương nói:
“Em không muốn giúp chị thì thôi, sao phải làm thế?”
“Tôi đã làm gì chị cơ?” Vân Mộng khó hiểu.
“Em…” Lương Ninh uất ức.
“Chị biết em có Lục tổng làm chỗ dựa nhưng không cần phải quá đáng như thế đâu.”
Nói xong, cô ta gom vội giấy tờ trên sàn rồi đứng bật dậy, hai mắt rưng rưng mà bỏ chạy trước ánh nhìn chăm chú của một đám người.
Bàn tay đang giơ ra định nhặt giấy tờ của Vân Mộng cứng đờ, tiếng xì xầm rất nhỏ vang lên bên tai cô, toàn bộ đều đang muốn chỉ trích thái độ của cô.
Không để tâm đến họ, Vân Mộng muốn đứng lên nhưng bởi vì thân thể yếu ớt, cô chóng mặt phải tựa vào tường mới không ngã sấp xuống.
Nghe đến những lời bàn tán về mình, cô lắc đầu nở nụ cười.
Hóa ra Lương Ninh thật sự muốn cô lập cô.
Trước đó cô còn chưa dám khẳng định, giờ thì đã quá rõ ràng rồi!
“Chị không sao chứ?”
Giọng nữ mềm mại vang lên bên tai Vân Mộng, cô nghiêng đầu sang, nhận ra người trước mắt là cô gái có khuôn mặt tròn phúc hậu và đôi mắt long lanh đáng yêu từng giúp cô mở cửa nhà vệ sinh.
Cô lắc đầu nói:
“Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi.”
“Chị còn nhớ em không? Trước kia em tưởng là chúng ta bằng tuổi, không ngờ chị lớn hơn em, hì hì.” Thiếu nữ cười khoe hàm răng trắng đều: “Em là Phùng Linh An, một thực tập sinh của công ty.”
“Vậy à? Cảm ơn em.” Vân Mộng thầm nghĩ không ngờ ở nơi này vẫn còn có người hiểu chuyện như cô bé.
Phùng Linh An đỡ Vân Mộng đến bên cạnh một cái ghế gần sảnh lớn, sau đó hỏi:
“Chị có cần em giúp gì không? Trông sắc mặt chị hơi kém.”
“Chị vẫn ổn, em đi làm việc trước đi.”
Vân Mộng không muốn làm phiền người khác quá, vì vậy tự mình đón xe trở về.
Biết thế sáng nay cô ngủ luôn cho rồi, mai sau có chuyện gì thì trực tiếp nói với Lục Cẩn Hiên là xong.
Không được quên bây giờ cô là tình nhân, tình nhân đó, sẽ có những đặc quyền nhất định, sao phải tự làm khổ bản thân chứ?
Trong lúc Vân Mộng về nhà ghỉ ngơi, tin đồn ở công ty đã lan ra một cách chóng mặt, khắp các phòng ban đều biết có một thư ký mới vừa hống hách vừa đáng ghét.
Thời điểm Lục Cẩn Hiên nghe được nhân viên của mình xì xầm to nhỏ, anh không vui nhíu mày, hỏi trợ lý cũ:
“Chuyện gì vậy?”
“Lục tổng, sáng nay thư ký Vân và thư ký Lương có chút xích mích, mọi người mới như thế.” Trợ lý thuật lại lời của đám nhân viên.
“Họ nói thư ký Vân hung hăng càn quấy, không thích hợp với vị trí bên cạnh ngài.”
Sắc mặt của Lục Cẩn Hiên trước sau như một, anh vừa bước vào thang máy vừa hỏi:
“Ai nói?”
“Rất nhiều nhân viên đều đang thảo luận.” Trợ lý ở bên cạnh anh rất lâu rồi cũng khó lòng biết được anh đang nghĩ gì, cẩn thận đáp, không dám suy đoán quá phận.
Thang máy dừng lại, Lục Cẩn Hiên mới dặn dò quản lý:
“Phát loa thông báo, nếu để tôi nghe bất kỳ một tin đồn không hay nào khác về thư ký Vân thì những người tham gia phát tán tin đồn đều phải đến phòng làm việc nói chuyện với tôi.”
“Vâng.”
Trợ lý không khỏi nghĩ nhiều, thái độ của Lục tổng như thế, chẳng lẽ những tin đồn về thân phận của Vân Mộng đều đúng sao? Nhân viên trong công ty đều truyền tai nhau rằng cô ấy đã dùng thủ đoạn ti tiện để quyến rũ Lục tổng nên mới được ngồi lên vị trí thư ký riêng! Nghĩ thì nghĩ vậy, trợ lý vẫn rất ngoan ngoãn đi phát thông báo.
Lục Cẩn Hiên vốn không quan tâm lắm đến đám người kia, nhưng thính giác của anh vốn cực kỳ nhạy bén, tất cả những lời thì thầm của họ đều lọt vào tai anh không thiếu một chữ, anh thấy phiền.
Anh thử gọi điện thoại cho Vân Mộng để hỏi chuyện, kết quả gọi ba cuộc vẫn chỉ có âm thanh tút tút, không ai bắt máy.
Cô nàng này là một người trông thì yếu đuối nhưng nội tâm tương đối mạnh mẽ, không thích mè nheo làm nũng với anh mà chỉ âm thầm chịu đựng, hoặc sẽ cố gắng tự đối mặt với khó khăn.
Chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Một lát sau, mọi người đều biết Lục tổng vừa đến công ty chưa đến hai mươi phút thì đã vội vã tan làm.
Thông qua địa chỉ được ghi trên hồ sơ của Vân Mộng, Lục Cẩn Hiên lái xe đến nơi tìm.
Anh không ngờ được nhà cô ở ngay con hẻm nhỏ vào đêm đó, anh vốn tưởng rằng cô chỉ đi ngang qua đây và vô tình đụng trúng anh, nhưng nhà cô ở ngay đây sao?
Lần theo mùi hương rất nhạt trong không khí, Lục Cẩn Hiên tìm được căn trọ nhỏ của Vân Mộng.
Anh gõ cửa vài lần mà bên trong vẫn im ắng, không có người sao?
Lục Cẩn Hiên quyết định chờ một lát, lại gõ cửa.
Vẫn chưa thấy người đâu...!
Anh có chút bực mình, vươn chân ra đạp vào cửa.
Cánh cửa cũ chịu không nổi sức lực của anh mà phát ra âm thanh kẽo kẹt đầy đáng thương, sau đó trực tiếp rơi ra.
Rầm.
Biến cố đột nhiên phát sinh khiến Lục Cẩn Hiên trực tiếp cứng người.