Tiêu Lăng Phong mặt mày hớn hở, mặc dù không là cố ý, nhưng là nụ cười vẫn ngọt ngào trên mặt, như cũ, làm cho người ta phải ghen tỵ. Tin tưởng không chỉ là anh, bất luận người nào nhìn thấy thì ở trong lòng cũng sẽ không nhịn được mà chê cười. Một người đàn ông đã trưởng thành, vậy mà còn cười thành như vậy...
"Đã lâu không gặp!" So với Mộ Sở, Tiêu Lăng Phong ngược lại cười đến tự nhiên: "Hai người ngồi tán gẫu nhé, tôi còn có một số việc phải làm. Tán gẫu cho tới khi nào xong thì thôi, khi ấy hãy gọi điện thoại cho tôi." die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Đối với loại chuyện này thái độ đó của Tiêu Lăng Phong càng làm cho người ta thấy thoải mái hơn so với sự khách khí.
"Anh cũng không lo lắng tôi sẽ bắt cóc bà xã của mình rồi bỏ chạy hay sao?" Mộ Sở cười. Làm người đối địch với nhau lâu như vậy, đột nhiên trước mặt lại đối xử tâm bình khí hòa với nhau như vậy, thật đúng là làm cho người ta có chút không quen với hình thức này.
"Anh cũng đã nói Diệu Tinh là bà xã của tôi rồi, làm sao anh lại có thể bắt cóc cô ấy đi chứ!" Tiêu Lăng Phong cười cười: "Tôi đi trước!"
Mộ Sở đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Tiêu Lăng Phong rời đi. Thật là tự tin, bất quá, quả thật anh vốn cũng rất tự tin. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Mộ Sở bước từng bước một đi về phía Diệu Tinh. Nhìn người đang an vị ở trước mặt mình vẫn luôn nhung nhớ hồi lâu, lúc này Mộ Sở ngược lại có cảm giác có chút không thành thật.
"A Sở!" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng: "Anh ngồi đi!"
"Thật lâu không được nghe thấy em gọi anh như vậy nữa rồi!" Mộ Sở cười cười vẻ đầy hưởng thụ: "Anh đã cho là mình sẽ không còn được nghe thấy nữa rồi." Mộ Sở khẽ than một tiếng. Anh quan sát Diệu Tinh, từ lúc anh bắt đầu nhìn thấy Diệu Tinh đến giờ, cô vẫn cứ luôn hơi cười cười như vậy. Chắc là cô đang cực kỳ hạnh phúc.
Diệu Tinh lại cười khẽ một tiếng: di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn "Gần đây anh có khỏe không? Nghe Liệt nói, anh công việc của anh khá bề bộn!"
"Vẫn như cũ thôi!" Có bận rộn, thì anh mới không có thời gian để mà nghĩ tới những loại chuyện làm anh phiền lòng kia: "Còn em thế nào?" Mộ Sở nhìn Diệu Tinh, tựa như chuyện về đôi mắt của cô cũng không hề tạo thành ảnh hưởng cho cô vậy.
"Em rất khỏe!" Diệu Tinh nói qua, sau đó sờ soạng ở trong chiếc túi của mình, lấy từ trong đó ra một cái phong bì: "Anh là người đầu tiên nhận được đó."
Mộ Sở mở ra xem, quả nhiên, bên trong là thiệp mời.
"Ngày cưới đã định rồi sao?" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Mộ Sở cười. "Thật là nhanh chóng!"
"Hả?" Diệu Tinh có chút không hiểu ý tứ của Mộ Sở.
"Ngày hôm đó, anh có nhìn thấy." Mộ Sở giải thích đơn giản, "Vào cái ngày ở trên quảng trường đó..." Thời điểm hôm Tiêu Lăng Phong cầu hôn, Mộ Sở cũng trong đám người ở trên quảng trường.
"Ách... Ha ha, đã để cho anh chê cười rồi." Diệu Tinh cúi đầu.
"Tại sao nói như thế!" Mộ Sở nói: "Không phải không thừa nhận, Tiêu Lăng Phong biến hóa rất lớn. Anh ấy hiểu được cái gì là yêu, cũng học xong để yêu một người thì phải như thế nào. Diệu Tinh. Em sẽ hạnh phúc."
"Câu nói như thế này có tính là lời chúc phúc của anh hay không?"
"À… ừ!" Mộ Sở gật đầu một cái. "Chúc em hạnh phúc." Mộ Sở nghiêm túc nói.
"Anh đột nhiên trở nên như vậy, em thật đúng là có chút không thấy quen lắm!"
"Vậy thì em cảm thấy, anh nên dắt cổ tay của em, rống thật to lên đối với em, không cho em gả đi cho Tiêu Lăng Phong mới là bình thường sao?" Mộ Sở tựa như nói giỡn nói một chút: "Chuyện lần đó, anh thực sự rất xin lỗi." Mộ Sở ngẩng đầu lên. Lệ Viêm đã khuyên anh thật lâu, anh mới có dũng khí tới đây nói lời xin lỗi. Nói ra được, trong lòng anh thật sự đã thấy thư thái hơn rất nhiều.
"Quên đi, mọi chuyện cũng đã qua rồi! Thái độ của em cũng rất kém, hi vọng anh chớ để ý."
"Không sao." Mộ Sở lắc đầu một cái: "Thật ra thì, bất kể em có làm cái gì, thì anh thật sự giống như cũng không có biện pháp nào để mà trách em. Anh như vậy có phải là rất không có tiền đồ hay không?" Mộ Sở nói xong cúi đầu nhấp một hớp cà phê.
Ngón tay Diệu Tinh chợt cứng lại một chút: "Anh trai của anh cũng nói với em một câu giống như vậy!" Diệu Tinh thở dài: "Thật ra thì anh hận em cũng là phải thôi, dù sao trong chuyện này, em cũng không tránh khỏi có sự liên quan."
"Thế nào cuối cùng em lại ưa thích việc ôm lấy tất cả lỗi lầm đến trên người của mình như vậy." Mộ Sở buồn cười: "Anh vẫn còn tưởng rằng năm năm không gặp, sự thành thục này của em dường như là có ở tận trong xương tủy vậy."
Diệu Tinh cúi đầu cũng không lên tiếng. Nói đến Mộ Thần, không khí lập tức trở nên có chút lúng túng!
"Anh và anh trai biết có sự tồn tại của nhau là vào năm tụi anh đã được hai mươi tuổi!" Mộ Sở đứng dậy. "Có thể nói, chuyện này không biết có phải là một bi kịch hay không, thậm chí, ngay cả ba ba lẫn mẹ của anh cũng không hề hay biết. Nếu không phải là thời điểm anh đi ở trên đường, có người đến vỗ vào bả vai của anh, gọi anh một câu là Mộ Thần, anh thật sự không hề hoài nghi tới chuyện này. Năm đó ba ba của anh vì mẹ anh nên đã thoát khỏi tổ chức, cho nên, trong Ám Dạ bị cấm kỵ nhắc tới ba của anh. Đương lúc anh được biết mình còn có một người anh trai nữa, thì lúc hai bọn anh nhìn thấy nhau, thì khi ấy biểu cảm của anh trai anh còn khiếp sợ hơn cả so với gặp quỷ." Nghĩ tới bộ dạng năm đó của anh trai mình, Mộ Sở cười ra thành tiếng: "Mới gặp mặt không có mấy giờ, người trong nhà cũng không hề nói được với nhau mấy câu, ngược lại, lại giới thiệu toàn bộ về anh ấy. hai người bọn anh ở chung một chỗ giống nhau đến từng điểm một. Anh nói chuyện với anh giống như là với bảo bối vậy. Khi anh cười anh ấy thì, anh ấy nói, nếu như anh không phải em trai của anh ấy, thì anh ấy mới không cần nói những chuyện như vậy với anh!" Mộ Sở nói xong liền cười lên. Nghe vào giống như là một trẻ nhỏ không có chút tâm cơ nào.
"Anh..." Diệu Tinh nghe Mộ Sở kể lại những chuyện này thì có chút không hiểu.
"Anh nói những chuyện này, không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nói lại những chuyện về anh trai của anh, em nên buông xuống, cái chết của anh ấy cũng không phải là trách nhiệm của em." Mộ Sở nói giải thích. Anh biết, cái chết của Mộ Thần vẫn luôn làm cho Diệu Tinh khốn nhiễu, cho dù là hiện tại, cô cũng không thấy thì cũng đã buông xuống rồi.
"Nhưng mà, chuyện này chính là lỗi của em!" Diệu Tinh nói vẻ cố chấp.
"Em không bỏ được, bất quá chính là vì nghĩ anh trai anh hiểu lầm, thật ra thì... Vẫn không có cơ hội để nói cho em biết. Anh trai anh đã biết." Về chuyện này lúc ban đầu, bọn họ bị bức đến mức không còn đường nào có thể đi. Tiêu Lăng Phong nói nếu Mộ Thần rời đi khỏi Diệu Tinh liền không truy cứu trách nhiệm của cô nữa. Cho nên vào thời điểm biết được Diệu Tinh cũng là bị uy hiếp, anh ấy còn chưa phải đến mức xoay người rời đi. Thế nhưng mà ai ngờ đến, quay người lại một cái chính là vĩnh viễn...
"Anh trai anh cái gì cũng biết. Cho nên, không phải là anh ấy đã rời đi trong lòng vẫn còn mang theo sự hiểu lầm đối với em. Trong lòng của anh ấy, em vô cùng, vô cùng thương anh ấy... Cho nên, anh ấy cũng không có gì tiếc nuối. Nếu như sau khi chết con người thật sự có linh hồn, như vậy... nhất định anh ấy cũng sẽ hi vọng em được hạnh phúc."
"..."
"Được một người con gái yêu anh ấy thật sâu như vậy, anh trai anh thật sự rất hạnh phúc."
"A Sở, những lời nói này của Mộ Thần nói ra thực sự là đã nằm ngoài dự liệu của em!" Nơi đáy mắt Diệu Tinh có chút chua xót: "Em cho là anh sẽ trách ta."
"Tại sao anh lại phải trách em chứ?" Mộ Sở cười khẽ một tiếng: “Bất quá, thật ra thì chuyện này cũng ngoài dự liệu của anh. Suy nghĩ một chút. Thời điểm anh quen biết với Tiêu Lăng Phong, chính là người đối địch với nhau, hiện tại anh đã giúp anh ấy nói mọi chuyện xong với em xong rồi."
A... những lời Mộ Sở nói..., liền đã chọc cười Diệu Tinh.
"A Sở, anh cũng đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy, anh cũng nên có hạnh phúc. Không, anh sẽ hạnh phúc, hạnh phúc hơn tất cả mọi người khác!"
"Anh chỉ cầu xin không có sự báo ứng là tốt rồi." Mộ Sở xem thường, thật ra thì... sự trả thù cũng sớm đã tới rồi! Người mình muốn yêu thì không thể yêu, lại phải nhìn người con gái mà mình yêu mến đang cùng người khác bạc đầu giai lão.
"Sẽ không!" Diệu Tinh lắc đầu: "Thật ra thì, anh vẫn là người thiện lương mà!"
"Khích lệ một người đã từng lẫn vào thế giới của xã hội đen là thiện lương, còn không bằng đánh một cái tát còn thoải mái hơn.. " Mộ Thần nhún nhún vai, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm trước nay chưa có.
"Ý tứ của em không phải là như vậy." Diệu Tinh tức giận.
"Anh biết. Anh chỉ là trêu chọc em chơi thôi!" Mộ Sở cười: "Làm sao em vẫn còn bị người khác lừa gạt tốt như vậy chứ!"
Mộ Sở đưa tay vò rối mái tóc của Diệu Tinh: "Bất quá so với cuộc sống anh đã từng trải qua, hiện tại đến bây giờ cuộc sống coi như là đã bình thản. Mặc dù sẽ mệt mỏi, sẽ đau, lúc đầu sẽ cảm giác mình chỉ có một mình." Mộ Sở nhẹ nhàng nhô người ra hôn lên vầng trán của Diệu Tinh: "Diệu Diệu, em nhất định phải hạnh phúc..."