Ngồi ở trong phòng làm việc, Diệu Tinh cũng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được. Câu nói kia của Đường Nhã Đình nói cô không thể sinh con, thì làm mẹ có sẵn cũng không tồi, chân chân thực thực chọc một lỗ thủng lớn vào trái tim đã nguội lạnh của cô. Thân thể của Diệu Tinh vẫn còn phát run như cũ, bàn tay nhỏ bé tái nhợt siết thật chặc thành một đoàn. Cô hối hận, chính ra cô không nên chỉ đánh một cái tát như vậy rồi coi như xong. Cô cũng đã xé nát cái miệng của Đường Nhã Đình...
"Mẹ!" Tiểu Duệ cẩn thận từng ly từng tí, nắm lấy tay Diệu Tinh. Cậu bé vươn tay cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh thật chặt: "Mẹ, Tiểu Duệ sẽ lớn lên thật nhanh lên một chút, Tiểu Duệ trưởng thành, liền không còn có người có thể khi dễ mẹ!"
"Sorry (Xin lỗi – Tiếng Anh trong nguyên bản), Tiểu Duệ, mới vừa rồi có phải nhìn mẹ rất đáng sợ hay không, mẹ có dọa sợ con hay không? Hả?" Diệu Tinh cố nén lại nước mắt ôm lấy gương mặt của Tiểu Duệ.
Tiểu Duệ lắc đầu một cái. @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Mẹ, đây không phải là lỗi của mẹ, là do người kia đã ức hiếp mẹ trước!" Tiểu Duệ nói chắc chắn. Mặc dù cậu không hoàn toàn hiểu được ý tứ của câu nói kia, nhưng mà người kia đã làm cho mẹ tức giận thành như vậy, nhất định là lời nói kia rất quá đáng rồi. Nhất là câu nói “mình không thể sinh được” kia... Cha cậu đã từng nói rằng, mẹ do xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên mẹ bị ngã bệnh đã không thể sinh ra bảo bảo được nữa...
"Mẹ, mẹ không cần phải thấy khó chịu như vậy, mẹ còn có Tiểu Duệ, Tiểu Duệ vĩnh viễn cũng là con của mẹ!" Nghe những lời mà Tiểu Duệ nói..., lỗ mũi Diệu Tinh cay xè. Nước mắt nhất thời trào lên, lăn ra ngoài. Diệu Tinh ôm Tiểu Duệ vào trong ngực. Tiểu Duệ sinh non, mẹ của cậu sau khi sinh con ra thì không bao lâu sau liền chết đi. Thể chất của Tiểu Duệ cũng không được tốt lắm, so với những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi, nhìn cậu cũng nhỏ hơn một chút. Nhìn Tiểu Duệ, Diệu Tinh cũng liền nghĩ đến đứa con của cô ngày đó, ngay cả mạng sống cũng không có cơ hội...
"Tiểu Duệ, mẹ cũng vô cùng yêu thương con!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Diệu Tinh nói một câu Cuộc xung đột lần này cùng Đường Nhã Đình, càng làm cho Diệu Tinh kiên định với ý nghĩ của mình hơn! Cô sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua cho những người đó, hơn nữa người đó lại là Đường Nhã Đình...
Bệnh viện!
Tiêu Lăng Phong sau khi tỉnh lại, vẫn nằm ở trên giường muốn nhìn ra cửa. Anh kỳ vọng Diệu Tinh đi ra ngoài nhanh một chút. Việc anh ngã bệnh, nhất định Diệu Tinh sẽ biết, Cô đã nói thời gian cho phép thì sẽ đến thăm anh, như vậy nhất định là cô sẽ tới, có phải hay không...
"Uống nước đi!" Tịch Mạt đưa nước đến cho Tiêu Lăng Phong.
Xoay mặt nhìn người em gái một chút vẻ không được tự nhiên, Tiêu Lăng Phong có chút buồn cười, trong trái tim vẫn cảm thấy có chút run rẩy vì lạnh kia, cũng rốt cục cũng đã cảm nhận ra một tia ấm áp.
"Em gái cho rót nước cho dù là có độc, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cũng nhất định không thể chối từ mà uống vào!" Anh cười.
"Anh còn có thời gian ở đó mà nói đùa, còn không bằng ở đó mà nghĩ ra một cái kế sách tiếp sau đây sẽ phải làm như thế nào thì tốt hơn!" Tịch Mạt ngồi xuống ở bên cạnh anh.
"Cậu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Mặc dù hiện tại Tịch Mạt đã tha thứ cho tôi, nhưng mà... tôi cũng đã phải làm nhiều chuyện như vậy, thì Tịch Mạt mới hồi tâm chuyển ý, cho nên... chặng đường của cậu về sau này vẫn còn rất dài!" Bùi Hạo Thần nói trước với Tiêu Lăng Phong tiêm cho anh một mũi dự phòng. Tin tưởng chuyện Tiêu Lăng Phong nằm viện cũng sớm đã thông qua Tiểu Duệ mà nói cho Diệu Tinh biết rồi. Chẳng qua là... không biết cô có tới hay không. Đối với chuyện này cũng không ai dám bảo đảm.
"Tôi biết!" Tiêu Lăng Phong gật đầu. "Bất kể có bao nhiêu khó khăn thì tôi cũng không sợ! Chẳng qua là... điều mà tôi sợ nhất chính là, Diệu Tinh đã không còn yêu thương tôi nữa!" Tiêu Lăng Phong cúi đầu.
"Tiêu Lăng Phong!" Tịch Mạt đứng vọt từ trên ghế lên. "Anh còn nghĩ như thế này, thì ai cũng không giúp được anh!" Cô tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. Trong lòng Tịch Mạt tin tưởng, không phải là Diệu Tinh cũng không có một chút cảm giác nào đối với Tiêu Lăng Phong. Dù sao hận... cũng là do từ yêu chuyển sang. Yêu sâu đậm bao nhiêu, thì hận sâu đậm bấy nhiêu... Ngược lại, nếu như không có tình yêu, thì hận làm sao có thể hận được.
"Nếu như anh vẫn còn không chịu bồi bổ thân thể của mình cho tốt nữa, chờ đến lúc đó, Diệu Diệu ngay cả hận cũng lười phải hận anh đó. Đợi đến lúc cô ấy thật sự gả cho cái người có tên là Carlos kia, di@en*dyan(lee^qu.donnn), thì cũng đừng nói là chúng ta không có nhắc nhở anh đấy nhé!"
Trong lòng Tiêu Lăng Phong đau nhói một hồi mạnh mẽ. Diệu Tinh gả cho Carlos, đúng như vậy! Một người đàn ông ôn hòa nhã nhặn như thế, lại biết quan tâm như vậy, đổi lại, bất cứ ai có thể không động tâm kia chứ!
"Tiêu Lăng Phong, thừa dịp em còn ý nguyện muốn giúp đỡ anh, anh hãy làm cho bản thân mình khỏe mạnh lên. Nếu như anh còn dám để cho Diệu Diệu bị tổn thương, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
"Thôi được rồi. Đã nói với em không biết bao nhiêu lần rồi, khi tới đây, em đừng có kiểu mỗi lần nhắc tới Diệu Tinh thì em lại bị kích động lên như thế!" Bùi Hạo Thần bất đắc dĩ nhìn Tịch Mạt.
"A này Hạo Thần, nếu như anh còn dám nói chuyện giúp đỡ cho anh ấy, vậy thì hôn lễ của chúng ta lập tức hoãn lại! Không đúng, em sẽ không gả cho anh nữa, em sẽ đi cùng Irvine trở về Los Angeles!" Tịch Mạt nói uy hiếp.
"Vậy cũng không được!" Bùi Hạo Thần ngang ngược ôm chầm lấy Tịch Mạt, sau đó anh lại ý thức được hành động của mình có thể sẽ làm kích động đến Tiêu Lăng Phong, nên anh liền vội vàng buông tay.
"Hai người không cần phải để ý đến tôi!" Tiêu Lăng Phong ho nhẹ một tiếng, "Nhìn thấy hai người được hạnh phúc, tôi đây cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bùi Hạo Thần, tôi đây cũng chỉ có một người em gái này. Nếu như cậu làm tổn thương đến cô ấy, tôi đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" Tiêu Lăng Phong ngoài miệng làm bộ như không thèm để ý, nhưng mà trong lòng anh lại thật sự cực kỳ hâm mộ. Không biết phải đến lúc nào anh và Diệu Tinh mới có thể giống như hai người bọn họ như vậy, nghĩ không biết đến lúc nào thì anh và Diệu Tinh mới có thể cử hành hôn lễ mà bọn họ đã muộn năm năm...
Đường Nhã Đình nhẹ nhàng gõ cửa. Khi đi vào phòng bệnh nhìn thấy Tịch Mạt thì nơi đáy mắt của cô xẹt qua một tia chán ghét. Lần trước ở nhà họ Tiêu, Tịch Mạt đã làm cho cô trở nên cực kỳ khó coi. Ông cụ Tiêu lại còn hạ lệnh đuổi cô ra ngoài, còn muốn cô về sau này cũng không được phép bước một bước vào trong nhà họ Tiêu. Hiện tại Đường Nhã Đình cô mới vừa vặn quen biết cùng với nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu đã vô cùng cưng chìu cô...
"Sao cô lại tới đây!" Đường Nhã Đình không nghĩ tới, giọng nói phát ra đầy sự chán ghét kia lại không phải là của Lương Tịch Mạt, mà là của chính Tiêu Lăng Phong. Vốn là trước vào phòng bệnh Đường Nhã Đình vẫn còn nghe thấy tiếng cười của Tiêu Lăng Phong, nhưng khi cô đi vào, thì hết thảy đều đã không thấy tăm hơi đâu nữa!
"Em... Em tới thăm anh một chút!" Đường Nhã Đình lúng túng nói một câu.
"Ngày hôm đó chẳng phải là tôi đã nói chuyện với cô rất rõ ràng rồi sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Mau đi ra ngoài cho tôi!" Tiêu Lăng Phong lạnh lùng quát lên.
"... Lăng Phong, em..."
"Không nghe thấy lời nói của tôi hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Đường Nhã Đình, cô cảm thấy cô đã làm hại tôi như vậy vẫn chưa đủ thảm hay sao? Cô vẫn cảm thấy tôi đối xử với cô còn quá khách khí đúng không?" Tiêu Lăng Phong nói trách móc, xốc chăn lên.
"Em chỉ là muốn tới để thăm anh một chút! Lăng Phong, làm sao mà anh lại có thể nói ra những lời như vậy chứ?" Đường Nhã Đình nói đầy vẻ tủi thân.
"Vậy thì tôi nên nói như thế nào đây?" Tiêu Lăng Phong buồn cười. "Cảm ơn cô đã chủ trì làm cho tôi vào ở trong bệnh viện sao?" Anh hỏi. "Thật ra thì... Cô nên cảm thấy may mắn, hôm nay mọi chuyện đã dẫn đến mức độ thế này, nếu như mà người bị làm hại, bị tổn thương mà là Diệu Tinh, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong lạnh như băng tới cực điểm. Đường Nhã Đình cũng hít một hơi, bị dọa cho sợ đến mức lùi lại phía sau một bước.
"Không phải là em cố ý!" Đường Nhã Đình cắn môi.
"Hứ! Dáng vẻ kệch cỡm!" Tịch Mạt ở một bên đùa bỡn móng tay xinh đẹp của mình.
"Cô..." Đường Nhã Đình nổi dóa. Hiện tại, bất kể là người nào cũng đều rất xinh đẹp và ưu nhã hơn cô. Đứng ở bên cạnh Tịch Mạt, Đường Nhã Đình lại một lần cảm nhận được sự tàn khốc của thời gian đối với cô tàn nhẫn như thế nào! Cô nắm quyền thật chặc quyền, tại sao hiện tại bất cứ người nào cũng có thể tùy tiện bắt nạt cô, làm nhục cô...
"Tôi thế nào?" Tịch Mạt hỏi. "Tôi nói không đúng sao?" Tịch Mạt tiến lên. "Đừng quên, tôi chính là diễn viên. Việc diễn trò ở trước mặt của tôi... cô còn kém xa lắm!"
"Tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại cứ luôn luôn nhằm vào tôi như vậy?" Đường Nhã Đình lớn tiếng hỏi.
"Bởi vì tôi thích làm như vậy!" Tịch Mạt nghiêng nghiêng cái đầu của mình ra, nhìn Đường Nhã Đình thở phì phò: "Cô có ý kiến gì không?" Cô hỏi. "Còn hai đứa bé của cô đâu rồi?" Tịch Mạt hỏi. "Thế nào lại không mang chúng tới đây, hay là... Lại dẫn bọn chúng đi ra ngoài để nhận ba ba loạn xạ rồi..."
"Lương Tịch Mạt..." Đường Nhã Đình giận đến phát run. Nếu trước mắt không phải là em gái của Tiêu Lăng Phong, nhất định cô sẽ nhào qua xé nát miệng của Tịch Mạt.
"Ai cho phép cô ở ngay trong phòng bệnh của tôi mà hô to gọi nhỏ đối với người nhà của tôi như vậy?" Tiêu Lăng Phong quát to lên một tiếng.
"Rõ ràng là cô ấy đã làm nhục em trước đó chứ!" Đường Nhã Đình nghẹn ngào nói.
"Này, cô nghĩ muốn làm rõ ràng tình huống có phải hay không?" Tịch Mạt cười đến đắc ý. Hiện tại đứng ở trước mặt chúng ta là anh trai của tôi, chứ không phải là Tiêu Lăng Phong của tám năm trước. Gian phòng này hiện tại là phòng bệnh của người họ Tiêu. Cô... Cút!" Tịch Mạt nhàn nhạt khạc ra một chữ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình mắng chửi người khác mà cũng có thể mắng chửi với phong thái ưu nhã như vậy!
"Cô..."
"Đường Nhã Đình tôi khuyên cô đó, trước khi cô nói chuyện mời cô hãy suy nghĩ kỹ càng. Nếu như cô không nghĩ tới gương mặt phía bên kia của cô cũng sưng lên nữa, cô hoàn toàn có thể nói lời ra ngoài. Nhưng mà cô cũng phải suy nghĩ cho kỹ, cô đi ra nơi này mà nói là tôi đã ra tay đánh cô, liệu có thể có người nào tin tưởng cô hay không! Mà cô... hiện tại, chỉ cần tôi tự đánh mình một cái tát, sau đó hô to một tiếng. mặc cho cô có đến trăm cái miệng, cũng sẽ không thể nào giải thích được rõ ràng đâu."
Ngực Đường Nhã Đình dồn dập phập phồng, đối với việc Lương Tịch Mạt từng bước ép sát lẫn mọi cách làm nhục Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong giống như cũng không hề nghe thấy cái gì hết vậy.
"Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không cứ như vậy mà quên đi. Tôi sẽ muốn cô..."
"Có lẽ cô cũng nên xem lại cô trước một chút xem cô có thể làm cái gì. Bằng tiền lương một tháng mấy ngàn khối kia của cô sao... hay là... Một mối hận cô đến tận xương của ba ba của mấy đứa trẻ kia!" Tịch Mạt hừ lạnh.
Đường Nhã Đình giận đến run người. Tôi sẽ khiến cho các người phải trả một giá thật lớn, nhất định sẽ như vậy! Đường Nhã Đình tức đến gần như đã nổi điên. Ở công ty bị Diệu Tinh làm nhục lẫn đồng nghiệp giễu cợt, cô đã giận đến nổ tung. Không nghĩ tới đi tới bệnh viện, cô lại còn bị Lương Tịch Mạt vũ nhục như thế...
"Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám làm loạn. Tôi nói lời giữ lời đó!" Tiêu Lăng Phong xoay mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt mình đã như phát rồ lên rồi. "Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài!" Tiêu Lăng Phong chỉ vào cửa.
"Nghe thấy gì chưa? Đường nữ sĩ, anh trai tôi mời cô đi ra ngoài!" Tịch Mạt cười vẻ đầy đắc ý, trong lòng thở phào một hơi thật dài. Diệu Diệu, hôm nay rốt cục đã dạy dỗ được người phụ nữ này
Đường Nhã Đình căm hận xoay người. Tiêu Lăng Phong vô tình thì cô cũng đã sớm biết. Hừ, Tiêu Lăng Phong, anh quan tâm đến Trình Diệu Tinh như vậy hay sao? Tôi đây liền muốn anh nhìn thấy một chút, xem người phụ nữ mà anh yêu mến ở cùng với người khác như thế nào. Tôi sẽ khiến các người phải hối hận vì ngày hôm nay đã làm nhục đối với tôi. Tôi bảo đảm đó! Đường Nhã Đình nắm thật chặc quả đấm. Trong đôi mắt của cô tựa như muốn phun ra lửa. Chờ đó mà xem đi! Nhìn xem chúng ta ai mới là người cười cuối cùng.
Rốt cục đã đuổi được Đường Nhã Đình đi ra ngoài, Tịch Mạt thoải mái thở ra một hơi. Chẳng qua là ánh mắt của Tiêu Lăng Phong lại trở nên ảm đạm xuống, "Thế nào?" Thấy bộ dạng Tiêu Lăng Phong buồn buồn không vui, Tịch Mạt hỏi.
"Diệu Tinh không biết anh phải nhập viện rồi sao? Tại sao cô ấy lại không đến?" Tiêu Lăng Phong hỏi, bộ dạng đầy thương cảm trong giọng nói lại mang theo một chút như tủi thân, tựa như là một đứa trẻ bị người ta ném bỏ vậy.
"Có lẽ là cô ấy đang bận công việc!" Tịch Mạt cười khẽ một tiếng. " Diệu Tinh sẽ đến thôi!" Tịch Mạt nói xong, Tiêu Lăng Phong cũng đành chỉ biết chờ đợi, bộ dáng mang theo vẻ chờ mong. Thế nhưng mà... trải chờ phải đợi, anh lại chờ được người tới thắm lại là một người phụ nữ có tên gọi là Ann. Cô đại diện cho Diệu Tinh đến thăm anh. Nhìn cái quả giỏ, ngay cả sức lực để cười lên khổ sở, Tiêu Lăng Phong cũng không có! Diệu Tinh, em hiện giờ đã chán ghét anh đến mức độ như vậy hay sao...